Trong lòng cô nghĩ đến quá nhiều việc nên chẳng hề phát hiện ra đèn xanh đã sáng.
Những chiếc xe đằng trước đã lái đi cách cô một đoạn xa, xe đằng sau thì bắt đầu bấm còi loạn xạ.
Lý Hương Quân định thần lại rồi luống cuống gạt cần số lên. Kết quả là từ bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe xông ra định tranh vị trí trống trước mặt cô.
Tốc độ chiếc xe đó lái đến quá nhanh, căn bản là Lý Hương Quân không phản ứng kịp nên cô liền húc vào phần bên trái ở đuôi xe chen lên trên đó.
“Bụp!” một tiếng khẽ vang lên, hệ thống lái xe bắt đầu báo động.
Lý Hương Quân bất lực tháo dây an toàn rồi mở cửa xe bước xuống.
Cô bước đến đầu xe kiểm tra mức thương tổn của cả hai chiếc xe.
Đầu xe cô chẳng sao cả, chỉ bị một vệt màu đen. Lý Hương Quân lấy tay quệt một cái thì cái vệt đen ấy cũng bị lau đi, đầu xe trông y như mới vậy.
Chiếc xe bị cô đâm vào là một chiếc xe con màu trắng của Nhật, là loại có giá tiền vô cùng bình dân. Nắp xe ở gần lốp bị húc thành một vết móp to bằng cái tô lớn.
Làm thế nào bây giờ? Báo cảnh sát thôi!
Một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi bước từ chiếc xe đằng trước xuống, tướng mạo anh ta trông rất bình thường, dáng người cũng chẳng quá cao.
Nguyên nhân của việc này là do cái xe đằng trước, trách nhiệm của Lý Hương Quân rất thấp, có thể bỏ qua. Dù gì cũng là do đối phương đột nhiên đổi làn đường, nguyên nhân chủ yếu là muốn tranh làn nên mới dẫn tới sự cố này.
Lý Hương Quân bất lực chu môi. Theo như suy nghĩ của cô thì tốt nhất là ai về nhà đấy, không ai liên can tới ai. Tuy xe của đối phương trông có vẻ bị thiệt hại nặng hơn một chút nhưng lỗi chính cũng là ở họ.
Xe của cô cũng chỉ vừa mới nổ máy, tốc độ cực chậm chứ nếu như bị đâm trong lúc đang lái ở tốc độ cao thì kể cả chỉ bị xước một vết sơn thôi thì chi phí sửa chữa của cô cũng chẳng hề thấp.
Chủ xe trẻ tuổi nhìn logo xe của Lý Hương Quân rồi bất lực nhìn cô một cái, sau đó anh ta bước tới đầu xe của Lý Hương Quân quan sát tỉ mỉ.
Cái vệt màu đen ở trước đèn đã bị Lý Hương Quân lau đi rồi, về cơ bản là chẳng có dấu vết gì rõ ràng cả, người đàn ông trẻ tuổi dường như thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đang vội nên anh xem chúng ta ai nấy tự phụ trách xe của mình được không?” Lý Hương Quân ngẩng đầu lên nói.
“Như vậy không ổn lắm đâu.” Chủ xe trẻ tuổi ngập ngừng một lúc nhìn vết lõm to bằng cái tô lớn trên xe của mình nói.
“Xe của cô về cơ bản là chẳng làm sao cả, cô xem của tôi xem, vết lõm to như vậy tôi không bảo cô phải bồi thường hoàn toàn nhưng kiểu gì cô cũng phải chịu trách nhiệm một phần chứ?”
Lý Hương Quân có chút thiếu kiên nhẫn, kể cả có gọi cảnh sát tới đây thật thì trách nhiệm của đối phương cũng chiếm phần lớn, hệ thống ghi nhớ hành trình ở xe của cô có ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc. Lý Hương Quân tin chắc rằng chỉ cần cảnh sát xem xong đoạn băng thì chắc chắn sẽ phán cô không phải chịu trách nhiệm, cùng lắm cũng chỉ chịu một phần trách nhiệm rất nhỏ mà thôi nhưng cô không muốn mất thời gian vì cái chuyện vặt vãnh này.
Các xe ở cùng làn phía sau xe của Lý Hương Quân đều bị buộc phải đỗ lại. Chủ xe ở chiếc xe đằng sau Lý Hương Quân thò đầu ra khó chịu nói: “Mau dịch xe ra đi, nhất định phải chờ cảnh sát tới giải quyết à? Kể cả hai người không vội thì chúng tôi vẫn còn có việc.”
Sự cố như vậy xảy ra ở Kinh Thành thì ban ngành giao thông có yêu cầu rõ ràng là cố gắng trong thời gian ngắn nhất chụp ảnh lấy chứng cứ rồi di chuyển xe tới chỗ không ảnh hưởng đến việc lưu thông rồi đợi cảnh sát giao thông đến xử lý.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy thôi mà hàng xe xếp đằng sau đã thành rồng rắn. Chủ xe gây ra sự cố không nói gì, anh ta chỉ khó chịu lườm người đàn ông ở phía sau kia một cái.
Căn bản là Lý Hương Quân không để ý hoặc giả là ở góc mà không ai để ý tới, người đàn ông lái chiếc xe Nhật Bản gây ra sự cố kia đã hơi động đậy ngón tay tựa như một động tác vô thức vậy.
Tài xế ở phía sau xe Lý Hương Quân mở cửa sổ ghế lái ra, thò hẳn nửa người để nhìn tình hình phía trước, tay phải anh ta bám vào bên ngoài xe, cánh tay đặt lên chỗ rãnh ở cửa sổ dường như đang vô cùng sốt ruột, ngón tay anh ta không ngừng gõ vào phía ngoài cửa xe mà chẳng theo bất kỳ quy luật nào cả.
Hai người họ chẳng qua chỉ dùng một động tác vô cùng đơn giản lại khó phát hiện, căn bản là không thể khiến người khác nghi ngờ. Cứ như vậy họ đã có thể trao đổi tin tức với nhau.
Chủ xe gây ra sự cố hỏi: “Xong chưa?”
Tài xế ở ngay đằng sau Lý Hương Quân đáp: “Đợi thêm một lúc nữa.”
Xe của Lý Hương Quân lúc này đang đỗ chính tại một cái nắp cống, Lý Hương Quân căn bản chẳng ngờ rằng trong khoảnh khắc cô dừng xe lại, nắp cống đã bị người ta mở ra, một người đàn ông kín đáo mặc bộ quần áo tối màu chui ra, bộ quần áo trên người anh ta không ngừng đổi màu theo môi trường. Anh ta ép người xuống đường thì nó thành dáng vẻ của đường, khi nửa người anh ta dựa gần sắt xi của xe thì nửa người trên cứ như hoà cùng một màu sắc với sắt xi vậy, hai chân đang ở dưới đất thì vẫn chẳng có sự thay đổi gì, vẫn cùng một màu với đường nhưng phần giữa thân người lại không ngừng thay đổi màu sắc theo góc độ thân người của anh ta. Nếu phát hiện ra ở xung quanh có người lại gần thì người đàn ông này sẽ dừng động tác lại. Lúc này kể cả có người nằm bò ra nhìn gầm xe thì cũng chẳng phát hiện ra có người đang nằm ở dưới, trừ khi người đó dùng tay sờ vào.
Động tác của người đàn ông bò lên từ miệng cống vô cùng nhanh nhẹn, anh ta chỉ cần hai ba giây thôi là đã chui được cả người vào gầm xe và đóng lại miệng cống.
Lúc Lý Hương Quân tháo dây an toàn bước xuống xe thì anh ta đã bắt đầu tháo sắt xi của xe rồi. Đến khi Lý Hương Quân đứng ở đầu xe lau đi vệt đen trên xe thì sắt xi xe cô đã bị anh ta tháo dỡ một phần rồi. Anh ta giống như một con báo vậy, hai tay bám vào thành sắt xi bị mình tháo ra ở gầm xe rồi thân người khẽ co lại, nhanh như cắt luồn vào băng ghế trống đằng sau. Cả quá trình diễn biến cực nhanh lại không hề có chút tiếng động nào.
Chỉ trong thời gian Lý Hương Quân và chủ xe gây ra sự cố đối thoại vài câu với nhau mà anh ta đã sử dụng thiết bị kiểm tra đặc biệt để kiểm tra một lượt cả khoang xe.
“Xong chưa đấy? Tôi còn đang dở việc đây.” Tài xế ở chiếc xe đằng sau Lý Hương Quân chờ đợi đến mức thiếu kiên nhẫn, hét lớn lên.
Đây là ám hiệu an toàn, chủ xe của chiếc xe gây ra sự cố hiểu là có thể để Lý Hương Quân lên xe rồi.
“Cô xem xem đưa được bao nhiêu thì đưa.” Chủ xe gây ra sự cố nói với Lý Hương Quân: “Quả thực phần lớn là bởi trách nhiệm của tôi.”
Lúc này cũng vừa đúng lúc đèn đỏ sáng lên, chiếc xe ở làn bên cạnh kéo cửa kính xuống, người lái xe là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cô ta nhìn hai chiếc xe đang đỗ bên đường rồi lại nhìn vị trí của hai chiếc xe đó nên cũng thầm đoán được đầu đuôi câu chuyện, cô không nhịn được bèn nói với chủ xe gây ra sự cố: “Người anh em kia vừa phải thôi, chưa thấy gái đẹp lái xe sang bao giờ à? May mà xe người ta không sao đấy, xe của người ta mà có vấn đề gì không bắt anh bồi thường tụt quần mới là lạ.”
“Đúng rồi đấy, tôi mà là cậu thì chạy luôn cho xong, lại còn dám ở đây vòi tiền à?” Tài xế ở đằng sau Lý Hương Quân nói: “Cái xe mềm oặt như quả hồng của cậu bị người ta đấm một cái thì còn để lại vết lõm to hơn bây giờ đấy. Anh đây dạy cậu một chiêu nhé, về nhà lấy cái thụt bồn cầu ra cố gắng hút là ổn thôi.” Đây là ám hiệu rút lui, ý nói nhanh đi thôi, tránh việc đêm dài lắm mộng.