"Sự việc khi nào?” Lý Tứ Hải nhíu mày hỏi.
Đã rất lâu rồi không nhìn thấy sắc mặt của lãnh đạo tỏ ra nghiêm trọng như vậy, trong lòng Đào Bình An thầm kinh ngạc, vì thế ông lập tức trả lời: “Nửa giờ trước khi tôi gọi điện cho ngài!”
“Có biết là ai đã đụng vào dòng tin tình báo đó không?’ Lý Tứ Hải lại lên tiếng hỏi.
“Chắc là trên tuyến chống khủng bố, người kích hoạt tình báo khi điều tra thông tin vô cùng cẩn thận, gần như không để lại bất cứ vết tích nào. Nếu như trước đây chúng ta không thiết lập tên Tống Triều Dương thành từ khóa cảnh báo cấp cao, phát hiện kịp thời, thậm chí căn bản không tra ra được tung tích của đối phương.”
“Tuyến chống khủng bố?” Lý Tứ Hải lặp lại, vô cùng ngạc nhiên trách hỏi: “Sao họ lại xen vào việc này, tại sao lại dùng hành động bí mật như vậy để điều tra cái tên này.” Đây là điểm khiến Lý Tứ Hải vô cùng kinh ngạc. Nếu như đối phương điều tra một cách quang minh chính đại thì cũng không khiến ông phải ngạc nhiên, chính vì điều tra thông tin lén lút như vậy mới khiến ông cho rằng trong việc này có ẩn tình rất lớn. Ba chữ Tống Triều Dương đối với ông mà nói quan trọng không gì sánh bằng.
“Tôi cho rằng chắc là có liên quan tới Hương Quân.” Đào Bình An tiếp lời nói.
“Lý Hương Quân?” Lý Tứ Hải càng ngạc nhiên hơn. Tuyến chống khủng bố mà Đào Bình An nói thực ra là Cục chống khủng bố, trực thuộc sự quản lý của Bộ công an, đương nhiên nội bộ ngành an ninh quốc gia cũng có sở chống khủng bố, hai bên thường xuyên hợp tác.
Nếu muốn nói rõ ràng, thân phận của Kim Bằng không có liên quan lớn lắm với tuyến phòng chống khủng bố, theo lý thường, cho dù nhân viên nội bộ có người phát hiện ra Tống Triều Dương có dính dáng với Kim Bằng, nếu nói là cơ quan khác Lý Tứ Hải đều tin, chỉ duy nhất không thể nào là đơn vị như cơ quan chống khủng bố được.
Nhưng việc này lại dính dáng tới Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải thực sự không hiểu nổi.
“Chúng ta cũng phát hiện ra đối phương đụng đến tình báo này, điều tra từ khóa Tống Triều Dương nên mới phát hiện ra những hành động khác của đối phương, khi điều tra thông tin của Hương Quân, hành động của những người này rất bí mật, tôi cho rằng mục đích lần này của họ phần lớn là nhằm vào Lý Hương Quân.”
Đối tượng chủ yếu mà đối phương điều tra là Lý Hương Quân, tại sao chứ?
Lẽ nào là nhằm vào mình?
Nhưng cũng không thể nào, mình tuy đã nghỉ hưu nhưng uy danh vẫn còn, Lý Tứ Hải cho rằng hiện giờ mình vẫn rất có tầm ảnh hưởng.
Nhân viên nội bộ muốn điều tra mình không đơn giản là lãnh đạo kí điều lệnh phê chuẩn là xong.
Trong nội bộ hệ thống an ninh quốc gia, uy lực bộc phát của điều này còn lớn hơn một vụ động đất, nếu như là nội gián vậy thì càng không thể nào, khó khăn lắm mới có thể thâm nhập vào được, lại khó khăn lắm mới có thể ẩn náu yên ổn, càng khó khăn lắm mới có thể đạt được tới tầm cao thế này, sao có thể hi sinh vô ích bản thân vì chút việc cỏn con này được.
Nếu như là nhân viên gián điệp ẩn nấp trong hệ thống thì sẽ tuyệt đối không dùng kho tư liệu của nội bộ hệ thống để điều tra mình, làm như thể còn không bằng đứng trước tòa nhà văn phòng của cơ quan an ninh quốc gia, gào to một câu: “Tôi là kẻ phản bội! Tôi là nội gián!” sẽ đơn giản hơn nhiều.
Có thể vào được kho dữ liệu an ninh của tổng bộ cơ quan bảo vệ an ninh quốc gia để điều tra những thông tin này, thân phận của người này chắc chắn không thấp, tối thiểu tầng lớp bảo mật liên quan cũng không thấp, nhất định phải đạt tới cấp bảo mật nhất định mới có quyền hạn nhận được chìa khóa kho tư liệu.
Cho dù nhận được chìa khóa, cũng không thể nào muốn điều tra điều gì là có thể điều tra được điều đó, không phải anh muốn điều tra ai là có thể điều tra người đó, không có quyền hạn tương ứng thì căn bản không thể nào tiếp xúc được với kho thông tin vượt quá tư cách quyền hạn của bản thân mình.
Chín mươi chín phần trăm quy trình đều là đơn vị muốn điều tra hoặc lấy thông tin thường phải yêu cầu lên ban ngành thông tin tổng bộ, sau khi có được phê chuẩn mới có thể điều tra thông tin mà mình muốn.
Đối với những người trong nội bộ như Đào Bình An, đây là kiến thức thông thường. Vì muốn điều tra những tài liệu này, khi vào kho an ninh, mỗi người đều có chìa khóa của riêng mình, chỉ cần vào điều tra thông tin tuyệt đối sẽ để lại vết tích.
Đào Bình An vừa mới nói rằng suýt chút nữa không điều tra ra được là vì nếu như không thiết lập những thông tin thông thường này thành điều kiện cảnh báo quan trọng chỉ định thì sẽ không thể phát hiện ra rằng có người đang điều tra những thông tin này. Ví dụ, nếu như Đào Bình An muốn dùng chìa khóa và cấp mật mã của bản thân mình đi điều tra Lý Hương Quân, kho tư liệu nội bộ mặc dù sẽ để lại vết tích điều tra của Đào Bình An, nhưng tuyệt đối sẽ không cảnh báo.
Nhằm vào Lý Hương Quân? Nhằm vào Lý Hương Quân? Lý Tứ Hải không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, sau đó đứng dậy theo phản xạ, tay chắp sau lưng đi đi lại lại bên bàn trà, sau khi đi xong mấy vòng, Lý Tứ Hải bất ngờ dừng bước.
“Cậu đợi tôi một lát, tôi gọi điện thoại.” Lý Tứ Hải bỗng lên tiếng.
Đào Bình An làm trợ lý cho Lý Tứ Hải nhiều năm, sao có thể không biết một số thói quen của Lý Tứ Hải, nghe thấy câu nói này, ông lập tức đứng dậy, đi nhanh ra khỏi thư phòng, ông biết, cuộc điện thoại mà Lý Tứ Hải định gọi rất quan trọng, vô cùng bí mật.
Làm tới cấp bậc như Đào Bình An, nếu như không phải người có dã tâm quá lớn, bí mật đối với họ đã trở thành một loại gánh nặng. Biết càng nhiều, áp lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề. Vì thế Đào Bình An vẫn luôn cho rằng lãnh đạo biết phân định nặng nhẹ rõ ràng như Lý Tứ Hải mới là lãnh đạo có trách nhiệm với cấp dưới, không nói với mình một số việc chỉ là vì lãnh đạo đang muốn bảo vệ mình.
Đợi sau khi Đào Bình An đi khỏi, Lý Tứ Hải liền lấy điện thoại thông thường của mình ra gọi vào số điện thoại cho Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải không sợ có người theo dõi điện thoại cá nhân của mình, cho dù là điện thoại vệ tinh bị nghe lén ông cũng không quan tâm.
Đối với người nhiều năm làm công tác tình báo, có kinh nghiệm phong phú như ông, thông tin quan trọng bị tiết lộ thực ra là vì ý thức bảo mật của nhân viên nắm giữ những thông tin bí mật này không đủ mạnh, công tác bảo mật làm không tới nơi tới chốn. Lý Tứ Hải tin rằng mình chỉ cần trò chuyện mấy câu đơn giản cũng có thể hiểu được thông tin mà mình muốn biết.
Lý Hương Quân lúc này đang ngồi trong văn phòng làm việc của một trường trung học phổ thông trọng điểm ở Kinh Thành, khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, trong lòng Lý Hương Quân khẽ rùng mình, sắc mặt tái nhợt.