Nghe Liêu Uy nói Vượt núi đao biển lửa, muôn chết không chối từ như vậy, Lưu Trưng cảm thấy có chút nghiêm trọng. Ở trong mắt nàng, chính mình xem như bước một chân vào trong giang hồ, nhưng bên trong lại cảm thấy cuộc sống của mình vẫn thực an nhàn, tùy tiện đi dạo quanh thôn, vẫn là cô nương thôn dã của mười năm trước.
Cho nên rất nhanh lắc đầu nói: Không có thời điểm như vậy.”
“Diệp huynh đệ lời nói ấy sai rồi. Đi hành tẩu giang hồ chung quy sẽ có lúc cần giúp đỡ, đến lúc đó... Ôi chao? Nam Cung cô nương như thế nào lại không đi cùng ngươi?” Liêu Uy nhìn trái nhìn phải, xem ra Lưu Trưng thật sự lẻ loi một mình.
“Nàng...” Lưu Trưng dừng một chút mới nói: “Người nhà nàng đến đón nàng đi rồi.”
“A?” Liêu Uy nghe xong những lời này thế nhưng chấn động: “Người của Nam... Nam Cung gia? Các ngươi... Các ngươi bị phát hiện? Nhưng mà...”
“Phát hiện cái gì?” Lưu Trưng khó hiểu.
“Ai, Diệp công tử, nếu đã là huynh đệ đồng sinh cộng tử, ta đây cũng có mấy lời muốn nói thẳng.” Liêu Uy nhìn thoáng qua thần sắc của Lưu Trưng, thấy nàng vẫn không hiện ra biểu tình xấu hổ hay phẫn nộ, lúc này mới nói: “Ngươi cùng Nam Cung cô nương tình đầu ý hợp, đây vốn là một chuyện tốt, nhưng ruồng bỏ hôn ước một mình trốn đi dù sao... Dù sao cũng là danh bất chính ngôn bất thuận. Cho dù Nam Cung cô nương không để ý, ngươi cũng cần phải vì thanh danh của Nam Cung gia suy nghĩ một chút. Bất qua bỏ qua chuyện này mà nói, giang hồ nữ nhân xưa nay không câu nệ tiểu tiết, thái độ làm người khi cần thẳng thắn hào phóng cũng là có. Nếu ngươi tính toán cướp người rồi bỏ trốn thật xa, chờ ta giao hàng xong, nhật định đi giúp ngươi. Cũng may ta nghe lần này Nam Cung Vô Nhai không có đến, chỉ phái hai con trai đến Cẩm Quỳ sơn trang. Nói không chừng... Còn có cơ hội...”
Liêu Uy nói thao thao bất tuyệt khiến Lưu Trưng cảm thấy hồ đồ.
“Cướp người?”
Nhưng Liêu Uy lại hiểu lầm ý của nàng, nghĩ đến nàng khinh thường làm như vậy, thế nhưng liên tục gật đầu khen: “Ta, Liêu Uy quả nhiên không nhìn nhầm ngươi! Bất quá, nếu Diệp huynh đệ không muốn cướp người, vậy phải vượt qua một cửa của Nam Cung gia, hơn nữa Thượng Quan gia...Ai, chỉ sợ thiên nan vạn nan (nghìn vạn khó khăn).
“A, ngươi chẳng lẽ... Ngươi chẳng lẽ không phải là thích Nam Cung cô nương, chẳng lẽ không muốn cùng nàng qua một đời?” Liêu Uy cả kinh nói: “Ngươi... Ngươi không phải nói nàng là trách nhiệm của ngươi? Đã là trách nhiệm, thì phải đối với nàng phụ trách a!”
Không sai, nàng sao đã quên.
Lúc ở Kim Ngọc đổ phường ký hôn thư, Lưu Trưng thật sự nghĩ sẽ phụ trách nhiệm, bất quá khi đó chỉ nghĩ có trách nhiệm đến khi từ Cẩm Quỳ sơn trang đem Nam Cung Nhã đưa về Nam Cung thế gia ở Hoài Diệp thành, sau đó giait thích rõ thân phận nữ tử của mình lấy cho nàng một cái thanh danh trong sạch. Không nghĩ tới còn chưa tới Cẩm Quỳ sơn trang Nam Cung Nhã đã bị người của Nam Cung thế gia đón đi, hơn nữa cũng không có ý tứ khó xử Lưu Trưng.
Tình huống này so với kế hoạch ban đầu của Lưu Trưng tốt hơn nhiều.
Trước tiên có thể tiễn bước Nam Cung Nhã, không cần đi về Diệp Hoài thành, ngay cả giải thích cũng có thể bỏ qua,
Hết thảy trói buộc, phiền toái... Đều giải quyết.
Nhưng vì sao nàng không thấy có chút nào thoải mái?
Liêu Uy thấy nàng không nói lời nào, nghĩ rằng nàng lo lắng, liền lại khuyên nhủ: “Ngươi cũng không cần quá mức sầu lo, người luôn nghĩ ra được biện pháp. Các ngươi đã có duyên lại có tunhf, liền không dễ dàng cắt đứt dễ như vậy.”
Cắt đứt...
Đúng, các nàng từ biệt, chỉ sợ cuộc đời này cũng sẽ không có cơ hội tái kiến.
Nguyên bản hai nàng vốn là người không liên quan đến nhau.
Liêu Uy gặp sắc mặt Lưu Trưng không tốt, lại nói: “Nam Cung gia lần này tới Cẩm Quỳ sơn trang là để chúc thọ Đoàn lão thái gia, nói không chừng các ngươi còn có thể trong sơn trang gặp được nhau.
Lưu Trưng đối với chuyện tình trong giang hồ một mực không hiểu: “Không phải là võ lâm đại hội sao?”
“Hắc, đương nhiên đối bên ngoài đổi thành cách nói khác. Năm nay Đoàn lão thái gia vừa vặn tám mươi tuổi, chính là có thể lấy cớ này.” Liêu Uy thấy nàng không hiểu, liền giải thích thêm vài câu: “Kỳ thật ta nghe nói, lúc này triệu tập võ lâm các môn phái đến, chính là để thương lượng việc đối phó với U Minh phủ.”
Lưu Trưng âm thầm suy nghĩ, lại hỏi: “Ngươi có biện pháp vào trong sơn trang?”
Nàng sớm nghe được, nếu muốn vào Cẩm Quỳ sơn trang phải có danh thiếp của sơn trang phát ra mới có thể vào.
Liêu Uy gật đầu nói: “Đúng lễ chúc thọ là vào ngày mốt. Buổi sáng hôm nay chỉ mở tiệc chiêu đãi một ít đại môn phái hay lui tới Cẩm Quỳ sowng trang, đến buổi chiều mới bắt đầu tiếp đãi các phái khác, cho nên ta tính toán vào trong thành ăm một bữa cơm, buổi chiều mới vào trang. Diệp huynh đệ nếu cũng muốn đi, không bằng đi cùng với ta, chỉ là phải giả làm người trong tiêu cục. Như thế nào?”
“Hảo.”
Hai người lại từ Tây môn vào thành, lúc này đã qua buổi trưa.
Lưu Trưng không biết tại sao đi một vòng lớn sau lại không tự chủ quay trở lại khách điếm mấy ngày hôm trước nàng cùng Nam Cung Nhã ở. Đứng ở lầu dưới nhìn lên, dạ đàm hoa đăng treo trên cửa sổ phòng thế nhưng đã không thấy.
Có lẽ tiểu nhị thu thập phòng nhìn thấy đẽ ném đi, có lẽ là bị gió thổi đi.
Nàng đột nhiên có chút mất mắc.
Hoa đăng kia vốn không có tác dụng gì, bất quá là một món quà tặng đùng dịp lễ mà thôi. Mà khi các nàng rời đi, Nam Cung Nhã còn cố ý muốn mang theo, còn cường điệu nói Là ngươi tặng cho ta.
Lưu Trưng hơi động trong lòng.
Liêu Uy thấy nàng không đi, ngạc nhiên nói: “Như thế nào? Nhà này đồ ăn không ngon?”
“Ân.”
Nàng thế nhưng gật đầu.
Ăn cơm xong, bọn họ lại theo đường cũ đi trở về.
Đợi cho đến hết ngày là lúc Lưu Trưng cuối cùng gặp được Cẩm quỳ sơn trang chân diện mục.
Dọc đường lên Linh Tắc sơn đều là rừng rậm mênh mông, nhưng đi tới sườn núi lại nhìn thấy một ruộng hoa cẩm quỳ, ngàn hoa đua sắc, mê say mắt người. Cẩm Quỳ sơn trang lấy hoa đặt tên, liền xây ở trong một mảnh rừng hoa.
Liêu Uy mang theo người của Long Hưng tiêu cục lên núi, cộng thêm Lưu Trưng có tất cả bảy người. Trong đó có một người mà Lưu Trưng rất quen thuộc, chính là người nói cho Lưu Trưng biết đường dưới vách núi ở ngoài Linh Tà thôn dẫn đến Dạ Đàm thành, Chương Thừa Hiên. Mấy người kết bạn lên núi, giao danh thiếp, liền được người hầu trong sơn trang dẫn đường, bố trí tới Lăng Ba uyển ở hướng Tây Bắc.
Lúc này lai khách đều ở tại trong sân, yên tĩnh chờ hai ngày sau thọ yến.
Lưu Trưng nghe Liêu Uy giới thiệu, đối với Cẩm Quỳ sơn trang cũng coi như có chút hiểu biết. Chủ của Cẩm Quỳ sơn trang họ Đoàn, gia chủ đương nhiệm tên Đoạn Mộc Thiên, là một cao thủ dùng kiếm, lấy hiệp nghĩa nổi tiếng. Mặc dù nhiều năm trước ẩn cư nơi đây, nhưng thanh danh uy vọng vẫn còn, ngay cả người trong tứ đại thế gia cũng phải cấp vài phần mặt mũi. Tháng trước có người phát hiện tà phái U Minh phủ tác loạn, cho nên Đoàn Mộc Thiên phát thiếp mời, mời các lộ anh hùng hảo hán đến Cẩm Quỳ sơn trang thương nghị đối sách.
Việc này Lưu Trưng không quá quan tâm, tuy nói tà quỷ hại người rất nặng, nhưng đã biết chút thân thủ vẫn là ngoan ngoãn trốn đi bảo vệ tính mạng vẫn là thích hợp hơn.
Nàng chọn một phòng ở xa xôi nhất để ở, tiếp đến đem các nơi có thể cho khách nhân đi dạo đều đi một vòng, đem toàn bộ mọi nơi nhớ lại.
Hai ngày kế tiếp, Liêu Uy bận rộn xã giao, tất nhiên là mặc kệ nàng. Mà nàng phần lớn thời gian đều một mình một người đi đến Yên Vũ đình. Yên Vũ đình xây để ngắm nước, tầm nhìn rộng lớn, phong cảnh rất tốt. Cẩm Quỳ sơn trang xây ra nơi này đặc biệt để khách nhân có thể nhàn nhã uống trà.
Nơi nhiều người, lời nói tự nhiên nhiều.
Nhất là người trong giang hồ, một khi gặp mặt không tránh khỏi muốn nói vài câu tỏ vẻ hiểu biết, chuyện trong giang hồ nghe được nhiều có thể chậm rãi sờ đến một chút điểm mấu chốt, tổng kết ra một ít tin tức.
Lưu Trưng ngồi hai ngày, tin tức nghe được về Diệp Lâm Phong lại vẫn là vài tin túc nghe đi nghe lại.
“... Kiếm thần Diệp Lâm Phong mất tích.”
“Nghe nói có người hỏi thăm tung tích của Lăng Vân kiếm...”
Còn lại là một ít thông tin phán đoán lung tung.
Có người nói Diệp Lâm Phong bị người đố kị, bị mấy đại cao thủ ngầm sát hại, cũng có người nói hắn gặp được cao thủ của U Minh phủ bị bắt đi rồi, còn có những lời càng kỳ quái hơn, thế nhưng nói hắn vì đột phá cảnh giới cao bị tẩu hỏa nhập ma...
Lúc này cách thời điểm nàng xuất môn đã hơn nửa tháng, vẫn không tìm được chút manh mối để lại. Nhưng nếu đã lâu như vậy vẫn không hề có tin tức, trong lòng Lưu Trưng dần dần lạnh nhạt xuống.
Nàng chỉ có thể khẳng định, cha mẹ nàng vẫn chưa về nhà. Nếu thật sự trở về, theo tính cách của cha mẹ nàng, khẳng định sẽ lập tức tìm tới chính mình.
Lúc này không có tin tức xác thực, thường thường đại biểu cho vẫn còn có nhiều khả năng khác.
Nàng đang âm thầm suy tư, lại đột nhiên nghe thấy người bên cạnh bàn tán thưởng một tiếng: “A, hai đại tiểu thư của đại thế gia! Đây chính là hai vị mỹ nhân nổi tiếng trong chốn giang hồ!”
Lưu Trưng chỉ nghe lọt được hai từ Thế gia cùng Mỹ nhân, theo bản năng liền ngẩng đầu lên.
Sóng nước nhẹ nhàng khai, hồng đỉnh tiểu các trên thuyền lắc lư đi tới trước hành lang gấp khúc.
Trên một góc thuyền, một hồng y mỹ nhân cùng một lam y mỹ nhân đứng cùng nhau. Tinh tế nhìn, hồng y mỹ nhân có một đôi hoa đào mắt, đôi mắt đẹp đảo một cái, kiều diễm động lòng người. Lam y mỹ nhân cũng là mày liễu mắt hạnh, tươi đẹp rực rỡ như tia nắng ban mai mới hé, mới nhìn đã thấy thân thiết.
Trên hành lang uốn lượn, mọi người đều mở mắt ngóng nhìn, cũng có người nhẹ giọng tán thưởng, nghị luận.
Mà thuyền kia lập tức hường phía Lưu Trưng tới gần.
Nét mặt của Lưu Trưng không chút gợn sóng, đầu tiên là nhìn áo lam mỹ nhân, nhưng thuyền tới càng gần, nàng lại đem ánh mắt dừng ở trên người hồng y mỹ nhân.
Lam y mỹ nhân hơi hơi có chút mất mác, mặt mày đang tươi đẹp rạng rỡ đột nhiên ảm đạm xuống.
Mà hồng y mỹ nhân không coi ai ra gì vẫn nở nụ cười, lấy tay áo ch miệng, bộ dáng quyến rũ đến cực điểm, mà giọng nói lại cố tình làm cho đại đa số người trên hành lang đều nghe thấy được.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi nói... chính là người này a...”
Lam y mỹ nhân hiển nhiên không có ở trong trạng thái, nhẹ nhàng ngô một câu.
“Nam Cung Nhã! Ta đang nói với ngươi đấy!”
Lưu Trưng đương nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra lam y mỹ nhân chính là Nam Cung Nhã, nhưng ánh mắt chính là nhẹ nhàng xẹt qua, cuối cùng dừng ở trên trên người hồng y mỹ nhân, nhìn chằm chằm không rời.
Nam Cung Nhã bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, nhất thời xấu hổ, mặt liền nóng lên.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi nói nha, có phải nàng hay không?”
“Ân..” Thanh âm của Nam Cung Nhã yếu ớt như ruồi, tại sau một tiếng kia, chẳng biết tại sao cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trưng.
Mà Lưu Trưng rốt cuộc đem ánh mắt thu hồi trở về, lẳng lặng nhìn nàng một cái
“Lưu...”
“Nàng là ai?”
Lưu Trưng thế nhưng hỏi một câu như vậy.
Tâm của Nam Cung đột nhiên quặn đau.
Các nàng nhận thức lâu như vậy, nàng còn chưa từng thấy Lưu Trưng đối với người nào có hứng thú như vậy. Đương nhiên người đứng ở bên cạnh nàng cũng không phải một người bình thường loạn thất bát tao, đây mới là.. chân chính mỹ nhân.
Nam Cung Nhã cắn môi, vẫn là đáp: “Nàng... là Công Nghi Ngưng.”
Hồng y mỹ nhân Công nghi Ngưng lại cười một trận, thần sắc lúc đó rất có vẻ đắc ý. Gặp ánh mắt của Lưu Trưng lại dừng ở trên người nàng. Nàng lại thoải mái đưa một cái mị nhãn qua.
“Vị công tử này thật không hiểu biết, nếu muốn biết tên của Ngưng nhi nên trực tiếp hỏi Ngưng nhi. Nhưng lại cố tình nhắc đến ta làm cho tiểu Nhã muội muội thương tâm. Thật là không hiểu thương hương tiếc ngọc chút nào cả.”