Lưu Trưng sau khi nhìn thấy Công Nghi Ngưng, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Nguyên lai đại lão bản của Kim Ngọc đổ phường tên là Công Nghi Ngưng, mà Công Nghi Ngưng thế nhưng cũng là đại tiểu thư của một trong tứ đại thế gia.
Về phần khác, Lưu Trưng cũng không để trong lòng.
Việc trước mắt chính là như vậy, nhưng Nam Cung Nhã đầu óc có chút bổn (ngốc) đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vì lúc Công Nghi Ngưng nhìn phía Lưu Trưng, trộm hướng nàng trừng mắt, ý tứ của nó không cần nói cũng biết.
------”Ngàn vạn lần đừng có vạch trần thân phận của ta nha.”
Ý tưởng của Công Nghi Ngưng thật dễ hiểu biết, nhưng tâm tư của Nam Cung Nhã đang đứng bên Công Nghi Ngưng thì...
Lưu Trưng lại không biết rõ.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó, khi còn ở Dạ Đàm thành, Nam Cung Nhã vừa thấy người của Nam Cung gia, liền không quay đầu lại, thậm chí một câu cáo biệt cũng không để lại cho nàng. Hiện giờ tái kiến, nàng còn không có thế nào, Nam Cung Nhã thế nhưng lại lộ ra ngoài bộ dáng vừa ai oán lại vừa ủy khuất, trong mắt dường như ngấn lệ, lã chã - chực khóc.
Bộ dáng của Công Nghi Ngưng vẫn là tựa tiếu phi tiếu: “A... Người nọ là cái đầu gỗ.”
Nam Cung Nhã cúi đầu không nói.
Lưu Trưng có chút khó hiểu, đành phải hỏi Công Nghi Ngưng: “Các ngươi...”
“Chúng ta nha, chính là nhàn rỗi không có việc gì đi chung quanh ngao du.” Công Nghi Ngưng cười nói thản nhiên, cướp lấy lời: “Ngươi xem, đi dạo đến Yên Vũ đình, liền nhìn thấy không ít việc mới mẻ, người thú vị...”
Lời này hình như có ý chỉ, y tứ trào phúng rất đậm, người xung quanh đều nghe ra, nhưng cố tình chỉ có Lưu Trưng thần sắc vẫ thảnh nhiên, gật đầu tỏ vẻ nghe xong.
Công Nghi Ngưng lại cúi đầu cười một tiếng: “Ngốc... Đầu gỗ.”
Nói xong, Công Nghi Ngưng lại xoay người đi xuống đuôi thuyền cao giọng phân phó người hầu một câu. Thuyền rất nhanh liền rời chỗ hành lang, chậm rãi đi ra chỗ khác.
Người được chú ý trên hồng đỉnh các trên thuyền ngừng bên Yên Vũ đình một lát, hai vị mỹ nhân trên thuyền lại đều tranh nhau cùng đáp lời Lưu Trưng, một người không biết lai lịch. Người ngồi trong đình đã sớm có chút nghị luận.
Chờ thuyền vừa đi khuất, liền có người không kiên nhẫn, bước đi thong thả thẳng về hướng Lưu Trưng.
“Vị này chính là... Diệp Lưu Trưng, Diệp công tử?”
Lưu Trưng vừa rồi đoán không ra tại sao Nam Cung Nhã đột nhiên lại lộ vẻ mặt ủy khuất, cũng không biết thuyền kia vừa ly Yên Vũ đình, Nam Cung Nhã rất nhanh đem đầu cúi đã nửa ngày nâng lên.
Kỳ thật mấy ngàu hôm trước, khi ở Dạ Đàm thành, Nam Cung Nhã đột nhiên cùng người hầu rời đi, là bởi vì lức ấy nàng vẫn không hiểu được rõ ràng, cũng còn có chút không dám đối mặt, cho nên thân thể theo bản năng làm ra phản ứng tránh né. Bất luận như thế nào, rời đi Lưu Trưng trước. Chính mình một mình đem mọi chuyện suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau.
Về sau...
Nàng rất nhanh đã nghĩ rõ ràng.
Nam tử như thế nào, nữ tử lại như thế nào?
Người nọ... Là Lưu Trưng, mà không phải là bất kỳ ai khác.
Nam Cung Nhã non nửa nhân sinh đều sống trong chú ý của mọi người, mặc dù quan tâm, cũng bất quá là tiêu loạn bạc, hoặc phát chút tính tình của đại tiểu thư. Lần này rời nhà, thật sự làm cho tầm mắt cùng tâm tình của nàng khác hẳn khi ở nhà. Tinh tế nghĩ đến, nàng yêu cầu, bất quá là một người thuận tâm toại ý, mong chờ, bất quá là một người khiến mình vui vẻ khoái hoạt. Nàng chưa từng đả thương người, cũng sẽ không hại người. Sống mười sau năm, cho tới bây giờ vẫn đều cẩn thận, thậm chí chưa bao giờ gây trở ngại cho ai.
Hiện tại nàng thích một người, đây chính là chuyện của một mình nàng, như vậy liền theo lòng của nàng mà làm. Người bên ngoài nghĩ thế nào nàng không để ý được, nếu thật sự để ý, nàng chỉ lo lắng Lưu Trưng sẽ nghĩ như thế nào...
Nam Cung Nhã đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một lúc lâu cũng không động đậy.
Nhưng Công Nghi Ngưng vừa đến chỗ không người, liền ôm bụng cười phá lên.
“Trời ạ, cười chết người mất. Như thế nào... lại có người như vậy...”
“Công Nghi Ngưng!”
“Ai, không đúng không đúng, tiểu Nhã nhi ta có thể so với ngươi lớn hơn nửa tuổi. Ngươi có thể goi ta Công Nghi tỷ tỷ hoặc là buông nôn một chút... Gọi ta là Ngưng nhi tỷ tỷ linh tinh gì đó, ta cũng sẽ không để ý...” Công Nghi Ngưng là người có tính cách vừa sáng sủa vừa hoạt bát, lại thích nhất xem nào nhiệt, càng yêu trêu trọc người khác. Nhìn thấy bộ dạng của Nam Cung Nhã vừa thẹ vừa giận, liền cười càng nhiều hơn: “Đừng... Đừng nóng giận, Công Nghi tỷ tỷ tất nhiên vì ngươi làm chủ.”
Nam Cung Nhã rất căm giận, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Công Nghi Ngưng cười trong chốc lát, cuối cùng ngừng lại, vừa cẩn thận đánh giá thần sắc của Nam Cung Nhã, thấy hai tròng mắt của nàng thần thái động lòng người, hai gò má tươi đẹp như sắc hoa đào, liền biết nàng thật sự động tâm.
Nhưng suy xét cẩn thận, việc này...
Hình như có chút không ổn.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi nhưng... là thật tâm thích thượng Diệp Lưu Trưng?”
Nam Cung Nhã hơi ngẩn người, gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Chính là nàng... Nàng...” Công Nghi Ngưng thoáng chút xấu hổ ho khan một tiếng, mới nói tiếp: “Nàng trừ bỏ có khuôn mặt cùng bộ dạng bên ngoài không tồi, chính là cái gì cũng không có nha, Không có bối cảnh gia thế không nói, ngay cả lại lịch căn bản cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa vừa không có bản lãnh vừa không có tiền. Ngươi tại sao lại hồ đồ như vậy...”
“Ngươi nói những thứ đó...” Nam Cung Nhã thế nhưng thở dài: “Cũng không tính là cái gì. Ta chỉ biết ta đối với nàng có tâm. Những thứ khác không quan hệ đến việc ta thích nàng. Nếu bàn về gia thế bối cảnh, xuất thân lại lịch, bản lĩnh hoặc tiền bạc, từng cái so sánh xuống, có tìm được người tốt như thế nào, tổng sẽ có người cong tốt hơn.”
Công Nghi Ngưng thế nhưng không khuyên nữa.
Công Nghi Ngưng thế nhưng không khuyên nữa, ngược lại gật đầu, hình như đồng ý, lại có vẻ như ngộ ra điều gì. Nhưng biểu tình nghiêm túc chỉ duy trì không đến một khắc. Ngay sau đó Công Nghi Ngưng lại khôi phục bộ dáng hi hi ha ha, cười nói: “Ngươi ngày xưa thích quần áo trang sức xinh đẹp thì thôi, không nghĩ tới bản thân cũng chọn một... mỹ nhân xinh đẹp như vậy, chậc chậc.”
Nam Cung Nhã liếc nhìn nàng một cái: “Đó là tự nhiên.”
Công Nghi Ngưng nháy mắt một cái, đột nhiên đưa ra một vấn đề khác: Kỳ quái, nghĩ ra thì ta, Công Nghi Ngưng cũng coi là mỹ nhân xinh đẹp, sao không thấy ngươi thích ta đâu?”
“Ngươi?” Nam Cung Nhã ra vẻ ghét bỏ: “So ra kém nàng một đốt ngón tay!”
“Phi! Ngươi tiểu nhân, gặp sắc khinh nghĩa!”
“Hừ! Đại yêu tinh đỏm dáng tự cho là đúng!”
“...”
Nam Cung Nhã cùng Công Nghi Ngưng đều là tiểu thư của tứ đại thế gia. Từ nhỏ liền rất quen thuộc, tuy rằng không lớn lên cùng một chỗ, nhưng cũng là đi lại với nhau nhiều, hơn nữa tính nết các nàng có nét tương đồng, cảm tình tự nhiên không tồi. Hai người ngồi trên thuyền đùa giỡn trong chốc lát, rốt cuộc mệt mỏi, lại nằm ở trong khoang thuyền nói xấu nhau.
“Vậy Thượng Quan Sách Vân làm sao bây giờ?”
“Lúc trước hắn đem ta thua cho Lưu Trưng, chúng ta tự nhiên không còn quan hệ nữa.”
“Ân, ta nhìn hắn cũng không vừa mắt, nhưng mà Nhị thúc ngươi cùng Thượng Quan gia chỉ sợ sẽ không đáp ứng. Thượng Quan Sách Vân chính là vị phu quân năm đó cha ngươi tự mình định ra...”
“Hiện tại nói những thứ này cũng còn quá sớm.”
“Cái gì?”
“Ta còn...”
“Cái gì nha?”
“Ta còn... Không biết Lưu Trưng nghĩ như thế nào nữa...”
“Ai nha, ngươi tên ngu ngốc này! Thế nhưng là nhất sương tình nguyện!” Công Nghi Ngưng đã quên chính mình vẫn đang nằm trong khoang thuyền, thế nhưng nhảy dựng lên đụng phải đầu của mình. Đau đến nàng kêu to ra ngoài. Nam Cung Nhã có chút tức giận Công Nghi Ngưng mắng nàng: “Ngu ngốc”, lập tức mượn cơ hội này phản kích lại. Ai ngờ Công Nghi Ngưng lại không thèm để ý, ngược lại thần sắc đoan chính, hơi có chút thần bí nói: “Ta có một ý kiến hay, có thể giúp ngươi thử xem nàng có thích ngươi hay không.”
Lúc này đã là hoàng hôn, ngoài thuyền chim tước quay về tổ, lướt qua mặt nước tạo thành từng mảnh gợn sóng.
Trong thuyền hai cái đầu chụm lại một chỗ, thì thầm nhỏ nhẹ với nhau.
Sắc trời ngày càng muộn, mấy đám mây đỏ phía cuối chân trời cũng dần dần phai nhạt, tối sầm lại. Sau khi qua bữa cơm, đêm cuối cùng cũng buông xuống. Buổi đêm trên núi thật đẹp, chỉ thấy trăng sáng lên cao, khẽ khàng phủ xuống một tầng sáng an tĩnh, mà gió núi hơi lạnh, thổi đến không khí tươi mát của cỏ cây trên núi khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Nam Cung Nhã được Công Nghi Ngưng chỉ điểm, dọc đường đi hỏi thăm, cuối cùng lén lút tìm được Lăng Ba uyển ở tây bắc Cẩm Quỳ sơn trang, nơiLưu Trưng đang ở tạm.
Lưu Trưng trời sinh tính tình lạnh lùng, chọn chỗ ở cũng ở nơi hẻo lánh như vậy, là một phòng ở gần rừng trúc trong hậu viên.
Nam Cung Nhã đứng trước cửa phòng do dự thật lâu, quay đi quay lại đem mặt cỏ san bằng. Đợi đến khi nàng cố gắng lấy dũng khí đi gõ cửa------
Cánh cửa thế nhưng két một tiếng, tự mình mở ra.
Trong phòng trống rỗng, tối như mực. Không có ai.
Nam Cung Nhã hơi thất vọng, lại nhẹ nhàng thở ra. Lưu Trưng lúc này thế nhưng không ở trong phòng, có thể đi đến chỗ nào đâu? Nghĩ như vậy, nàng không đi ngay lập tức, lại đi dọc theo đường đá nhỏ đi lên vài bước. Càng đi càng tới chỗ lạnh lùng hẻo lánh ở trong hậu viên.
Hậu viên tối như mực, tựa hồ có chút ánh lửa phút chốc chợt lóe.
Nam Cung Nhã bị hoảng sợ, ngừng bước chân, tập trưng nín thở, thế nhưng ẩn ẩn nghe thấy phía sâu bên trong rừng trúc có tiếng gió thét gào. Mà ánh lửa hình như là một chiếc đèn lồng bị treo trên ngọn cây, đang bị gió thổi qua lắc đi lắc lại. Nam Cung Nhã cam thấy tò mò, đánh bạo nhẹ nhàng, chậm rãi đi về hướng ngọn đèn dầu.
Càng đến gần, có thể mơ hồ nhìn xuyên qua rừng trúc một bóng trắng đang gây ra tiếng gió thét gào.
Tốc độ của bóng trắng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đứng ở mấy chỗ khác nhau, rất nhanh đã hướng mình chạy tới.
“Người nào?”
“A-------”
Nam Cung Nhã bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp kêu, toàn bộ đã quên trả lời.
Mà bóng trắng nghe tiếng kêu to lại đột nhiên dừng lại, khó khắn lắm mới dừng trước người của nàng.
Lúc này đây, dựa vào ánh trăng, nương theo ngọn đèn dầu, Nam Cung Nhã cuối cùng cũng thấy rõ ràng.
“Lưu... Trưng?”
“Sao ngươi lại tới đây?”
Bóng trắng kia chính xác là Lưu Trưng, tay nàng cầm theo Lăng Vân kiếm đứng ở trước mặt Nam Cung Nhã. Ở trong ban đêm tối đen như mực, sắc mặt nàng đen tối không rõ, chỉ có đôi mắt rạng rỡ sinh quang.
Nam Cung Nhã vừa sợ lại vừa kỳ, không trả lời nàng, nhưng lại hỏi trước: “Ngươi như thế nào lại... Ngươi không phải không biết võ công sao? Chiêu vừa rồi thật lợi hại, chợt lóe chợt lóe, nhanh đến mức ta bị hoa mắt luôn!” Lưu Trưng vừa mới luyện qua chiêu kiếm vừa rồi một lần, lúc này vẫn còn có chút thở hổn hển không đều. Thấy Nam Cung Nhã hỏi nàng, gật đầu trước, thuần thục đem Lăng Vân kiếm cất kỹ, lại đem đèn dầu trên cậy xuống, mới nói: “Đi, qua bên kia ngồi nói sau.”
Rừng trúc trong này tuy ít người tới, nhưng ở sâu bên trong có xây một cái chòi nghỉ mát nho nhỏ.
Lưu Trưng để đèn ở trên bàn xuống, mới chậm nói: “Trước kia thật sự không biết, nhưng sau khi rời Linh Tà thôn, ta nghĩ hẳn là nên luyện thử một chút thứ đơn giản.”
“Là sợ.. Gặp được kẻ xấu?” Nam Cung Nhã hỏi nàng.
“Xem như vậy đi.”
Kỳ thật cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Lưu Trưng chân chính quyết định luyện tập kiếm pháp mà mình học thuộc được là bởi vì khi đó hai người vẫn kết bạn mà đi. Nhưng hai người đều không biết võ công, mà Lý lão đầu ở trong Linh Tà thôn một mực muốn bắt Lưu Trưng. Điều này ít nhiều làm cho Lưu Trưng để ý.
Cho nên từ khi bắt đầu vào Dạ Đàm thành, nàng liền tìm chỗ cả ngày cả đêm luyện tập công phu.
Lăng Vân kiếm pháp là không thể sử dụng được. Kiếp pháp kia chú ý chính olaf nhẹ nhàng phiêu dật, không có nội công trụ cột căn bản là không có uy lực. Mà công phu của Diệp Lâm Phong, cha nàng, cũng chủ yếu dựa vào nội công, chiêu số chỉ là phụ. Kết quả là suy nghĩ một lượt, Lưu Trưng chỉ có thể buông tha cho tuyệt kỹ thành danh của cha nàng, ngược lại bắt đầu suy ngẫm công phu của mẹ nàng lưu lại.
Cuối cùng chọn hai cái.
Một cái tên là Huyễn ảnh tùy hành bộ pháp. Chính là luyện bộ pháp dựa theo cơ sở biến hóa của các vì sao. Lưu Trưng từ nhỏ trí nhớ siêu quần, đối với biến đổi của hai mươi tám vì tinh tú đều nhớ rất chắc, cho nên bộ pháp này đối nàng mà nói cũng không khó khăn lắm. Bộ công phu này cũng không cần nội công, lúc rèn luyện xong tốc độ trở nên cực nhanh, biến hóa đa dạng. Xem như là một bộ công phu thích hợp né tránh cùng chạy trốn.
Bộ công phu thứ hai chính là bộ kiếm pháp mẹ Lưu Trưng tự sáng tạo ra. Uy lực của kiếm chiêu không cường đại, trọng điểm là đánh bất ngờ khi người ta không đề phòng. Kiếm chiêu quả thật đa dạng, động tác xinh đẹp, mà tuyệ nhất chính là lúc ra chiêu xong chẳng những có thể mê hoặc đối thủ, còn vô cùng lợi hại, khiến người ta nhìn không thấu nơi kiếm hạ xuống.
Bản thân hai môn công phu này không khó, khó chính là người tu luyện phải rất nhanh, đủ nhẹ, thân thể phối hợp phải nhanh ngang với tốc độ đầu óc hoạt động. Nhưng thật ra rất phù hợp với Lưu Trưng.