Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 23: Tâm tư

Nam Cung Nhã thật muốn hỏi Lưu Trưng một chút, dạ đàm đăng kia là có ý gì.

Nhưng...

Không không biết xấu hổ hỏi ra khỏi miệng.

Bởi vì nàng cũng không rõ đến tột cùng mình muốn nghe đáp án như thế nào.

Nàng vốn là người có tâm tính đơn thuần, phần lớn thời điểm muốn nói cái gì liền nói cái ấy, muốn làm cái gì liền làm cái ấy. Mà sau khi nàng gặp được Lưu Trưng, mới phát hiện mình thế nhưng cũng sẽ mẫn cảm, sẽ sầu lo, sẽ lo được lo mất, sẽ cẩn thận phỏng đoán, còn... sẽ đứng ngồi không yên, trằn trọc trăn trở.

Cho nên, tối hôm đó Nam Cung Nhã có chút không ngủ được.

Nàng nghiêng người nằm ở trên giường, thở cực nhẹ, cố gắng nghe tiếng động của Lưu Trưng ở đằng sau bình phong.

Nửa đem sau khi các nàng trở về, Lưu Trưng hướng nàng quăng lại một câu: “Ngươi ngủ trên giường.” Tiếp theo, liền vô cùng tự giác đi thụy tháp ở bên kia vách ngăn nghỉ tạm.

Tình hình này giống như khi ở Thanh Thủy trấn.

Chính là lúc này, tâm tình của Nam Cung Nhã hoàn toàn bất đồng. Nàng chà sát quần áo thật lâu, mội cắn muốn xước, cuối cùng vẫn là một người rầu rĩ cởi áo khoác, một mình ngủ ở trên giường lớn vừa lớn lại vừa thoải mái.

Cũng may mắn, nàng tồn tâm sự, ngủ không an ổn.

Đến lúc nửa đêm. Hàn độc trong người Lưu Trưng chưa được giả hết lại phát tác.

Nam Cung Nhã mơ mơ màng màng nghe được từ bên kia vách ngăn truyền đến tiến rên rỉ thống khổ, giật mình một cái liền thanh tỉnh lại. Nàng theo tiếng kêu đi sang bên kia vách, chỉ thấy Lưu Trưng sắc mặt xanh trắng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, mặt mũi đầy vẻ thống khổ, toàn bộ thân thể đều lạnh run. Nhưng không biết là do tính tình của Lưu Trưng trời sinh là ẩn nhẫn cho nên cố ý kím nén, vẫn là do nàng ngủ quá sâu không phát hiện. Lưu Trưng chỉ theo bản năng ôm chặt góc chăn, không phát ra quá lớn tiếng kêu.

Nam Cung Nhã vừa lo vừa sợ. Lúc này không có Xích hỏa đan, càng không có Liêu Uy ở đây...

Mà Lưu Trưng lại càng ngày càng thống khổ.


Nam Cung Nhã tâm cứng lại, theo bản năng liền vươn tay chạm lên mặt của Lưu Trưng. Nàng vừa chạm vào đã bị kinh hoàng không nhỏ. Nam Cung Nhã bị lạnh đến mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Nhưng lúc này tay lại cực lực chống đỡ, vô luận như thế nào cũng không có buông ra.

Nguyên bản Lưu Trưng cũng đang khó chịu, tựa hồ cảm giác được chút ấm áp. Nàng chậm rải vươn tay ra chạm vào mảnh ấm áp kia, đàu mày nhíu chặt tựa hồ cũng dãn ra một ít.

Nam Cung Nhã âm thầm thở nhẹ ra, dứt khoát đem hơn nửa người tiến lại gần.

Thân thể ấm áp mềm mại, kề bên hàn ý lạnh đến tậ sương.

Nàng lạnh run nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Dù sao chỉ là dư độc chưa sạch, không lợi hai bằng lúc trước. Không biết qua bao lâu, Lưu Trưng rốt cuộc dần thả lỏng, lôi kéo mảnh ấm áp lại gần mình một chút---------

Gối lên cánh tay của Nam Cung Nhã, ngủ thật say.

Lưu Trưng như vậy, cùng ngày thường thật không giống nhau.

Nghĩ lại thì từ lúc các nàng tới đây, luôn là Lưu Trưng bảo vệ Nam Cung Nhã chiếm đa số, có gì nguy nan, hung hiểm là lúc nàng sẽ chủ động xông ra, che trở trước người Nam Cung Nhã.

Vẫn đều như vậy....

Nàng bảo hộ nàng.

Khi đó thật sự sẽ làm cho người ta tựa hồ quên mất, nàng cùng Nam Cung Nhã đều là nữ tử giống nhau. Cho nên Nam Cung Nhã chưa bao giờ nghĩ tới Lưu Trưng có thể cũng sẽ sợ, cũng sẽ có yếu đuối bất lực đến nông nỗi này. Lúc này, Nam CUng Nhã mơ hồ có một ý niệm kỳ quái trong đầu. Nàn cũng muốn có thể bảo vệ Lưu Trưng, muốn biến thành người Lưu Trưng có thể dựa vào.

Cho dù không đủ sức mạnh, nhưng nếu có thể cho nàng chút ấm áp cũng tốt.

Chẳng qua là khi Nam Cung Nhã tỉnh lại, lại phát hiện mình đã trở về trên giương ngủ, đầu váng mắt hoa, cả người vô lực.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng ngời, không biết là giờ nào.

Mặc dù là ngày mùa hè, nhưng gió đêm ở Dạ Đàm thành hơi lạnh. Nàng nửa đêm không có mặc áo khoác liền đi chân trần sáng cách vách, lúc sau lại ôm một khối băng lớn ngủ trên tháp. Nam Cung Nhã không có một chút nội công hộ thể tự nhiên là có chút cảm lạnh.

Nhưng trong phòng trống rỗng, cũng không thấy tung tích của Lưu Trưng.


Nam Cung Nhã sờ soạng đứng dậy rửa mặt chải đầu, rất nhanh còn có tiểu nhị tới đưa cơm canh.

“Diệp công tử phân phó nói cho phu nhân hảo hảo nghỉ ngơi. Hắn mấy ngày nay có việc, ăn cơm khốn cần đợi hắn.”

“Đã biết.”

Tứ chi của Nam Cung Nhã, đầu đau như muốn nứt ra, thế nhưng vô lực sinh khí.

Cũng may, tiểu Nhị vô cùng chu đáo, thế nhưng tìm thầy thuốc bắt mạch cho nàng, còn thuê một bà tử ở y quán tới chiếu cố nàng, giúp nàng sắc thuốc bưng dược. Nam Cung Nhã mờ mịt ngủ một ngày, đến giữa ngày thì vã ra mồ hôi, thế nhưng cảm thấy tốt hơn được phân nửa.

Lúc Lưu Trưng trở về, sắc trời đã tối, thần sắc tựa hồ rất là mệt mỏi.

Theo tin tức nàng hỏi thăm được, ra khỏi Dạ Đàm thành đi về phía đông, liền có thể tới Linh Tắc sơn. Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã từ Thanh Thủy trấn tính toán đi xem Cẩm Quỳ sơn trang, mà nó thì ở ngay trên Linh Tắc sơn. Qua đếm Thất Tịch, chỉ còn có vài ngày là đến đại hội võ lâm ở Cẩm Quỳ sơn trang theo nư lời đại lão bản của Kim Ngọc đổ phường, nếu không vội, liền ở tạm trong Dạ Đàm thành.

Trong mấy ngày này, Lưu Trưng luôn đi sớm về trễ, vể mặt lúc nào cũng mệt mỏi.

Mà bệnh của Nam Cung Nhã tới nhanh đi cũng nhanh. Khỏi bệnh xong nàng đương nhiên không muốn tiếp tục nằm ở trong khách điếm, nghĩ tới nghĩ lui, đi tìm hai cô nương trẻ tuổi mà mình mới quen ở lễ Thất Tịch cùng đi dạo. Đương nhiên, đi dạo như vậy, lại mua không ít quần áo trang sức, các loại đồ linh tinh gì đó. Sắp xếp lại, thế nhưng so với hành lý ở Linh Tà thôn còn nhiều hơn.

Đợi đến ngày thứ mười, vào sáng sớm, lúc Lưu Trưng thu thập hành lý....

---------đau đầu.

Nam Cung Nhã đứng ở một bên, tâm trạng rất tốt kêu lên: “Còn có dạ đàm hoa đăng...”

“Đăng (chiếc đèn)?” Lưu Trưng nhíu mày: “Không mang theo.”

“Chính là...”

“Chiếc đèn này có ích lợi gì?” Lưu Trưng thở dài, thế nhưng thu xếp thành hai túi đồ... Bất quá băng tằm y cùng Lăng Vân kiếm được buộc chặt ở trên lưng. Nàng nhìn lại, Nam Cung Nhã vẻ mặt vẫn còn ủy khuất nhìn nàng, bướng bỉnh cầm trong tay dạ đàm hoa đăng tội nghiệp.

“Chiếc đèn này...”

“Ân?” Lưu Trưng nhíu mi lại.

“Là ngươi tặng cho ta đấy.”

Nam Cung Nhã nói ra một câu này, thế nhưng cảm thấy rộng mở trong sáng. Đúng vậy, bất luận Lưu Trưng tặng nàng dạ đàm đăng là có ngụ ý gì, nàng chỉ cần biết đây là của Lưu Trưng tặng liền luyến tiếc vứt bỏ.


Huống chi, nàng tựa hồ còn đang chờ ngụ ý của Lưu Trưng khi tặng hoa đăng cho mình.

Nghĩ đến đây, Nam Cung Nhã bị chính mình dọa cho sợ ngây người.

Nguyên lai là như vậy.

Chính mình khổ sở suy nghĩ không lý giải được vấn đề... Thật sự không phải nàng không lý giải được, mà là nàng căn bẳn không muốn, theo bản năng tránh đi đáp án được giấu dưới đáy lòng.

Dạ đàm hoa đăng, tặng cho hữu tâm nhân.

Đúng nàng thế nhưng âm thầm chờ đợi gặp được Hữu tâm nhân, mà người nọ, không phải Thượng Quan Sách Vân, cũng không phải bất cứ nam tử nào trên thế gian, mà là-----

Người đang ở trước mặt.

Nàng hy vọng nàng hiểu ý này, hy vọng nàng biết tâm ý. Nàng biết nàng là nữ tử lại vẫn như cũ sinh ra tâm tư khác.

Vì cái gì... lại như vậy đâu...

Lưu Trưng đương nhiên không biết Nam Cung Nhã suy nghĩ cái gì, nàng chỉ nìn thấy Nam Cung Nhã ngây ngốc đứng ngẩn người, liền đưa tay cầm lấy dạ đàm đăng, lại chậm rãi đi đến bên cửa sổ, tìm chỗ thỏa đáng đem chiếc đèn treo lên.

“Đi thôi.”

Nam Cung Nhã vẫn còn ngây người, mà Lưu Trưng lại một tay dắt nàng, một tay mang theo hành lý đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa, bên ngoài liền có hai nam tử mặc áo xanh đeo bội đao đứng chờ ở bên ngoài.

Lưu Trưng hơi ngẩn ra, theo bản năng kéo Nam Cung Nhã ra phía sau, lạnh giọng hỏi một câu: “Ngươi là ai?” Ai ngờ hai người kia không để ý tới, ngược lại cung kinh hướng phía sau nàng thi lễ, cùng kêu lên: “Gặp qua tiểu thư.”

Tiểu thư?

Lưu Trưng chuyển mắt nhìn liếc qua Nam Cung Nhã một cái.

Mặt Nam Cung Nhã không chút thay đổi, cũng không biết suy nghĩ gì, vừa không động đậy, vừa không lên tiếng.

Ngoài cửa, hai người kia lại nói: “Đại công tử cùng nhị công tử sáng sớm nay đã đến Dạ Đàm thành, nghe nói tiểu thư ở chỗ này, phái riêng hai chúng ta qua đón tiểu thư.”

Lưu Trưng có chút hiểu được, là người nhà của Nam Cung Nhã tìm tới.


“Tiểu thư? Chúng ta... Liền đi thôi?”

Nam Cung Nhã khẽ động mi, đột nhiên như là vừa mới từ trong giấc mơ tỉnh lại, gật đầu nói: Hảo.”

Dứt lời, nàng thả cánh tay đang nắm chặt lấy mình của Lưu Trưng, thế nhưng bước ra ngoài.

Lưu Trưng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn kịp phản ứng. Một lần nữa quay lại trong phòng đem đồ vật trong hai bao vứt đi, lấy ra hai bộ quần áo để mình thay đổi, về phần chiếc váy màu thanh thủy, váy hoa cùng mấy bộ nam trang Nam Cung Nhã mua cho nàng, nàng một bộ cũng chưa đụng. Lại một lần nữa gói kyc tất cả lại, đưa cho hai người hầu áo lam.

Hai người sắc mặt có chút cổ quái, đều liếc mắt nhìn Lưu Trưng một cái mới khom người cáo lui.

Lưu Trưng thở dài, nhưng vẫn theo bản năng nhìn lại dạ đàm đăng cô linh treo bên cửa sổ. Cuối cùng vẫn đóng cửa lại đi xuống dưới lầu.

Dạ Đàm thành mấy ngày hôm nay không giống với mấy hôm trước.

Lúc nàng cùng Nam Cung Nhã mới tới Dạ Đàm thành nơi này tràn ngập hơi thở tự nhiên cùng an lành của một tòa thành hoa. Mà hiện giờ, bên trong thành nơi nơi đều thấy người đeo bội kiếm, mang lại cho nơi này vài phần sơ xác tiêu điều.

Lưu Trưng đi một đoạn, lại ngừng trong chốc lát.

Chẳng biết tại sao, nàng tổng cảm thấy trong lòng vắng vẻ, có loại cảm giác không nỡ, giống như đã đánh mất một thứ gì đó mà quên không lấy. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, băng tằm y, Lăng Vân kiếm, quần áo, ngân lượng... Rõ ràng đều mang.

Nếu nói là thiếu cái gì...

Lưu Trừng nhìn lại bàn tay trống không của mình, cẩn thận suy nghĩ một lần. Đại khái là thiếu hai túi to hành trang? Nàng mạnh mẽ kìm nén cảm giác không được tự nhiên, bước nhanh ra khỏi thanh.

Ra khỏi Dạ Đàmg thành từ Tây môn (cửa phía tây), đi không quá mấy dặm liền thấy một ngọn núi.

Lưu Trưng hỏi người qua đường xác nhận đây thật sự là Linh Tắc sơn. Tuy nhiên nàng vẫn không vội vã lên núi, ngược lại đị quanh dưới chân núi tìm một quán trà nhỏ ngồi xuống nghỉ tạm.

Đợi ước chừng khoảng một nén nhang, người nàng muốn chờ đã đến.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt Liêu Uy thoạt nhìn không tốt lắm, má trái còn có thêm một vết sẹo dài nhỏ, không biết do cái gì làm bị thương nhưng may mắn chính là, hắn còn sống.

“ Những người khác thế nào?”

“Chết không ít.” Liêu Uy rót cho mình chén trà nhỏ, thở dài nói: “Nhưng tiêu sư trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm cơ hồ đều... Ai, bất quá hoàn hảo, cuối cùng không có chết hết.”


Lưu Trưng cũng không khuyên, chính là đem băng tằm y ở trên lưng cởi xuống đưa qua.

“Còn may mà Diệp huynh đệ đưa ra biện pháp như thế, nếu không toàn bộ tiêu cục chúng ta chỉ sợ đều xong đời.” Chắc là do vừa trải qua một hồi chiến đấu thảm thiết, trong thần sắc của Liêu Uy tổng mang theo một chút nản lòng. Bất quá cũng do vừa trải qua một hòi sinh tử, ngữ khí của Liêu Uy cùng Lưu Trưng có vẻ thân cận hơn. Tuy rằng tuổi của bọn họ cách xa nhau, nhưng là vẫn cực kỳ thân thiết xưng hô một câu Diệp huynh đệ.

“Ngươi không phải đã nói, bình thủy tương phùng cũng là duyên phận?”

Những lời này là Liêu Uy nói sau khi giúp Lưu Trưng thanh lọc hàn độc. Hán nói với Nam Cung Nhã, sau đó Nam Cung Nhã lại chiếu nguyên lời nói lại cho Lưu Trưng nghe.

Liêu Uy vốn là người có lòng dạ rộng rãi, nghe xong câu như vậy, tự nhiên cảm thấy vui mừng, liền rất nhanh gật đầu nói: Lời này không tuy nói không sai, nhưng ân tình lần này cũng không so sánh được. Ngày sau nếu các ngươi có cần đến Long Hưng tiêu cục chúng ta. Ta, Liêu Uy nhất định vượt qua núi sông biển lửa, muôn chết cũng không chối từ.”