Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 22: Hoa đăng

Lưu Trưng mặc nữ trang đã mười bảy năm, lúc xuất môn đổi nam trang chỉ bởi vì nam trang không có váy, hành tẩu phương tiện. Lúc này làm cho nàng đổi về nữ trang, nàng cũng không có gì khó xử. Huống chi trong lòng nàng có nghi hoặc, lo lắng Nam Cung Nhã đem nàng trở thành nam nhân ỷ lại, cho nên rất nhanh liền gật đầu đáp ứng.

Bất quá Lưu Trưng trăm triệu không thể ngờ tới là Nam Cung Nhã cân nhắc một phen lúc sau lại lấy ra cái váy hoa độc nhất vô nhị, được nhuộm từ nước hoa tươi của Dạ Đàm thành.

Bộ váy kia... quả thực không tầm thường.

Chẳng những công phu nhuộm màu bất đồng vói những quần áo thông thường khác, mà cả thợ may cũng rất chú ý. Thân trên là một chiếc áo mỏng màu anh đào, đuôi ngắn vừa đến thắt lưng, thêu hoa trang trí cũng dùng chỉ đồng màu với áo. Đuôi áo cắt cự kỳ vừa người, nhưng cổ tay áo cố tình làm dài hơn, cổ tay áo hơi có chút hình nụ hoa. Thân dưới là một chiếc váy lót dài chấm đất, thêu đầy hoa văn chìm, còn dùng chỉ kim tuyến đính những viên ngọc nhỏ ở trên. Lúc hoạt động quang hoa lưu chuyển, ánh sáng động lòng người.

Bộ váy này vừa nhìn đã thấy tiêu phí rất nhiều công phu chính là vì cố gắng đặt được mục đích đưa dáng người lả lướt cùng tinh tế ôn nhu của nữ tử bày ra triệt để.

Nếu Nam Cung Nhã mặc bộ váy kia vào, vậy nhất định sẽ là tuyệt luân, nhưng nếu để Lưu Trưng mặc vào, nàng nhất định sẽ vạn phần khó chịu, nửa bước khó đi.

Lưu Trưng đơn giản thô bạo cự tuyêt: “Cái này không được.”

Nam Cung Nhã có chút ủy khuất: “Chỉ có cái này mới hơi dài một chút.”

Hai người các nàng dù sao vóc dáng bất đồng, Lưu Trưng nếu mặc váy của nàng, khẳng định ngắn, chỉ có bộ váy hoa này bởi vì kiểu dáng đặc biệt, cố ý làm tương đối dài, đại khái chính là thích hợp để Lưu Trưng mặc.

Lưu Trưng vẫn là lắc đầu: “Ta mặc không quen.”

Lúc nàng còn ở nhà, tuy nói là mặc nữ trang, nhưng đều là vải thô mà thôn nữ vẫn hay mặc để thuận tiện làm việc. Váy áo này cắt đều có chút ngắn cùng đơn giản.

Bộ váy này ở trước mặt nàng thật sự là không dùng để mặc mà dùng để tra tấn mới đúng.

Nam Cung Nhã cũng không miễn cưỡng, hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng liền chạy thình thịch ra ngoài.


Cuối cùng, Nam Cung Nhã rự mình mặc vào chiếc váy anh đào mỏng manh, mà Lưu Trưng thay bộ váy mà lúc nãy nàng chạy xuống mua-------

Áo ngắn màu nguyệt sắc (xanh nhạt), váy dài thanh thủy nhuộm tầng tầng lớp lớp.

Bộ váy này so vói bộ váy hoa của Nam Cung Nhã thế nhưng còn quý (đắt) hơn một ít.

Lõa bản giải thích, kỹ thuật nhuộm màu dùng nước ngâm hoa tươi muốn những màu đỏ, hồng có điều dễ dàng, nhưng là muốn màu sắc càng nhẹ lại càng khó. Một bộ váy nhìn đơn giản như thế này nhưng phải nhuộm hỏng không biết boa nhiêu vải mới có một kiện như vậy để tự phụ. Mà váy này đẹp ở màu sắc, cho nên không cần thêu trang trí thêm cái gì cũng đã đủ đẹp.

Nam Cung Nhã tự nhận là một người rất tinh mắt, tinh tế nghiên cứu một phen lúc sau liền nhận định, chỉ có bộ váy như vậy mới xứng với mỹ nhân lạnh như băng, Lưu Trưng.

Lưu Trưng lại đối với ăn mặc không chú ý, tùy tiện liếc mắt một cái, chỉ nghĩ là một bộ váy tầm thường liền tiếp nhận để thay. Về phần tóc, Lưu Trưng cùng tùy ý, lấy một càn trúc làm trâm, búi tóc một nửa.

Lại quay sang Nam Cung Nhã, nàng cũng đã thay xong.

Trong phòng ngọn đèn ấm áp nhảy nhót, ngoài của sổ hồng quần mỹ nhân nói cười yến yến.

Lưu Trưng khó được tinh tế đánh giá một phen. Đúng là lần đầu tiên thấy Nam Cung Nhã có thể làm được rất tốt Đệ nhất mỹ nhân theo như lời của đại lão bản Kim Ngọc đổ phường. Kỳ quái chính là, rõ ràng người trước mặt là chính mình quen thuộc, nhưng lúc này xem ra, tựa hồ so với bình thường đẹp hơn thập phần.

Cũng bởi vì... Váy hoa này sao?

Lưu Trưng hơi có nghi hoặc.

Nam Cung Nhã vẻ mặt lại khẩn trương, kéo váy một lúc lâu, có chút không xác định hỏi một câu: “ Ta mặc xem được không? Có hay không...”

“Đi nhanh đi, chợ đêm sắp tàn rồi.”

Lưu Trưng bỗng nhiên đánh gãy lời của nàng, xoay người đi từng bước, nhưng lại lui trở về, chủ động kéo tay Nam Cung Nhã.

“Miễn cho... đi lạc.”

Giải thích có chút dư thừa.

Nhưng Nam Cung Nhã cũng vì thế mà chuyển hướng tâm tư, không hề rối rắm xem mình rốt cuộc có bội nhọ chiếc váy hoa hay không mà hưng trí ngẩng cao đầu chạy nhanh ra cửa.


Đi ra ngoài đường, nghe người nói chuyện mới biết đem nay dĩ nhiên là đêm thất tịch, khất xảo tiết. (lễ cầu Chức nữ kéo tay thêu thùa)

Khó trách trên dướng náo nhiệt như thế, cũng khó trách các cô nương trẻ tuổi cùng nhau kết bạn ăn mặc xinh đẹp đi dạo.

Dạ Đàm thành là hoa thành, các cô nương đối thêu thùa không chú trọng, ngược lại là mang theo giỏ hoa mang đi bái nguyệt, không cầu khéo tay may vá, mà đều cầu bản thân biết chăm sóc hoa cỏ, hoặc cầu sang năm mưa thuận gió hòa.

Hai người vừa mới đi một bên nhìn náo nhiệt.

Nguyên bản Nam Cung Nhã nghĩ rằng Lưu Trưng thay nữ trang sẽ cảm thấy không được tự nhiên, mà Lưu Trưng nghĩ Nam Cung Nhã nhìn thấy nàng mặc nữ trang sẽ không thích ứng, nhưng không ngờ là hai người suy nghĩ nhiều.

Có lẽ vì lúc này hai nàng đều là nữ trang, hai người trong lúc này càng có vẻ thân mật khăng khít, cũng vì các nàng là nữ tử, mới có thể tự nhiên mà tâm ý tương thông.

Hai mỹ nhân như vậy đi qua phố, bất luận loài hoa nào cũng không bằng một nửa nhan sắc.

Người qua đường trong Dạ Đàm thành đều phải ghé mắt, im lặng nhìn mà tán thưởng.

Thậm chí còn có nhiệt tình sáng sủa cô nương đi lên bắt chuyện cùng các nàng, chẳng qua Lưu Trưng đối mặt Nam Cung Nhã còn đáp lại vài câu, đối với người khác lại không tự giác lạnh mặt. Nam Cung Nhã lại là thích cùng người khác nói chuyện, suốt dọc đường đi, thế nhưng quen biết được cùng với hai cô nương khác. Thế nên mới biết sau khi bái nguyệt các nàng còn muốn đi Bách Hoa đường ở thành tây để xem dạ đàm hoa.

“Dạ đàm hoa? Đó là loài hoa chỉ nở vào ban đêm sau đó liền héo tàn sao?”

Nam Cung Nhã thập phần tò mò, vẻ mặt đều là chờ mong.

“Đúng, là loài hoa thuần khiết không gì sánh được, trên trời dưới đất không loài nào có thể so sánh cùng!” Cô nương bên cạnh không ngừng mê hoặc Nam Cung Nhã. Mặc dù vừa mới kết bạn không lâu, nhưng giữa nữ hài tử với nhau luôn dễ dàng nói có thể nói chỗ đến chỗ đi với nhau.

Nam Cung Nhã quay đầu nhìn mặt Lưu Trưng, mặt lộ vẻ mong chờ.

Lưu Trưng tự nhiên cũng không cự tuyệt, nếu đã ra ngoài, đi dạo nhiều hơn một chút cũng không là cái gì.

Mấy người một đường đi về phía tây, càng đi càng gặp được nhiều người, ước chừng là có nhiều người cùng một ý tưởng, tranh nhau muốn đi xem hoa quỳnh. Phần lớn người đều là các cô nương trẻ tuổi, ai cũng vội vàng gấp gáp. Bị một vài người chen cúc, Lưu Trưng bị gạt sang một bên, trơ mắt nhìn Nam Cung Nhã cao hứng, phấn chấn đi theo hai cô nương vừa mới nhận thức đi đến đại đương của Bách Hoa môn.

Tựa hồ...

Hoàn toàn không phát hiện tay mình vốn là đang bị nắm chặt giờ phút này đã trống không.

Lưu Trưng thở dài, đơn giản là lười chen chúc, tính toán ở tại cửa chờ Nam Cung Nhã đi ra. Nhưng mà vừa mói tìm được chỗ có vẻ không đúc lắm, chợt nghe trong đám đông truyền đến tiếng la của vài người.


“Ôi... Ai... Ai... kéo lão bà tử lên một phen...

Nội tâm Lưu Trưng cả kinh, theo tiếng kêu nhìn lại đã thấy một lão bà bà bị vài cô nương ngang ngược xô đẩy té ngã ngồi trên đất. Cố tình người phía sau lại không phát hiện, vẫn đi lên phía trước, nháy mắt sẽ đạp lên người lão bà bà.

Lưu Trưng vội vàng tiến lên, đem lão bà bà nâng dậy, kéo đến bên cạnh.

“Ai, năm nay cũng vậy, có quá nhiều người đến xem hoa, nhưng làm lão bà tử ta chen chút mệt mỏi..”:Lão bà bà một bên than thở, một bên nhìn thoáng qua cô nương tốt bụng vừa đến giúp mình: “Cô nương thật là một người hảo tâm, nếu không phải ngươi, cái mạng già của ta chỉ sợ phải đánh mất...”

“Về sau cẩn thận một chút.” Lưu Trưng cẩn thận kiểm tra một phen, cũng may lão bà bà chưa bị thương ở đâu cả.

“Lão bà tử không có cái gì hay để cảm tạ ngươi, liền tặng cho ngươi một dạ đàm hoa đăng đi.” Lão bà bà cười tủm tỉm lấy ra từ trong rổ trúc một cái hoa đăng nho nhỏ. Hoa đăng được làm cực kỳ tinh xảo, vải trắng được làm thành từng lớp cánh hoa, nhụy hoa được làm từ tua màu vàng nhạt, quả thực nhìn giống như hoa thật. Về phần đèn, ở giữa nhụy hoa có căm một cây nến trắng nhỏ để châm lửa.

Lưu Trưng vẫn chưa nhận, chỉ là lắc đầu nói: “Bà bà không cần phải khách khí.”

Ai ngờ bà bà chính là cười: “Cô nương là người ở nói khác tơi đi? Ngươi không biết Dạ Đàm thành chúng ta có quy củ, đợi lát nữa nhìn hoa xong, phải mang theo dạ đàm đăng đi tìm người hưu tâm nhân. Đến lúc đó lại lấy đen ra tăng...”

“Hữu tâm nhân?”

“Đúng vậy.”

“Hữu tâm nhân... là cái gì?” Lưu Trưng không biết rõ.

“Đây... Lão bà tử biết giải thích như thế nào đâu?” Lão bà bà lại cười cười, lại nghĩ nghĩ: “Đại khái là... Ngươi đối người nọ có tâm, như vậy... Người nọ... chính là người ở trong lòng ngươi cùng với người khác không giống nhau.”

Lưu Trưng hơi sửng sốt, suy nghĩ thật lâu nhưng chỉ nghĩ đến Nam Cung Nhã. Nam Cung Nhã cùng nàng không thân cũng chẳng quen. Nhận thức mạc danh kỳ diệu, thế nhưng mạc danh kỳ diệu ở chung lâu như vậy, vậy tất nhiên cùng người khác bất đồng.

Lão bà bà sát ngôn quan sắc (qua lời nói cùng ý tứ), vẻ mặt hiểu rõ, cười nói: “Thế nào? Chính là nghĩ tới người như vậy?”

Lưu Trưng thoáng chần chừ, còn muốn mở miệng hỏi lại, ai ngờ lão bà lại nhìn đám người, dứt khoát đem dak đàm đăng nhét vào trong tay Lưu Trưng, vội vàng nói: “Ta phải đi rồi, tróng chốc lát các cô nương đi ra, ta cón phải bán đăng cho các nàng nữa.”

“Ân.”

“Cô nương nhưng ngàn vạn lần đừng quên, phải đem dăng này đem tặng cho hữu tâm nhân...”


“Ân.”

Sau một phen kỳ ngộ như vậy, Nam Cung Nhã cũng thật vất vả tìm cách tìm đước đến Lưu Trưng. Trong lòng nghĩ phải cùng Lưu Trưng miêu tả thật tốt vẻ đẹp của hoa quỳnh, lại chưa kịp mở miệng, liếc mắt nhìn một cái đã tháy được dạ đàm đăng trong tay Lưu Trưng.

Điển cố của hoa đăng, vừa rồi Nam Cung Nhã đã nghe hai cô nương mới quen biết kia giới thiệu qua.

Cái gọi là đêm Thất tịch, một là để cầu Chúc Nữ khất xảo (khéo tay), hai là để cùng người trong lòng tư hội dưới ánh trăng.

Nam Cung Nhã chính là cảm thấy mới mẻ thú vị, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lưu Trưng đứng ở dưới ánh trăng, trong tay còn cầm một dạ đàm đăng đại biểu cho tư hội dưới ánh tư hội...

Nam Cung Nhã lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Lưu Trưng tựa hồ còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẫn chưa phát hiện ra Nam Cung Nhã đến gần. Nàng mặc một thân váy thiển đạm (nhạt màu), tóc đen tố trâm, bị ánh trăng phủ một tầng lụa mỏng, cứ việc bộ mặt kia vẫn có chút lạnh, nhưng càng làm nổi bật cái loại Đạm mi như thu thủy, ngọc cơ bạn kinh phong.

Trên đường, người đi đường liên tiếp nhìn, còn có người nhiều chuyện âm thầm đoán hạng người nào mới có may mắn nhận được dạ đàm đăng.

Một mỹ nhân như vậy, vô luận là ai cũng không có khả năng đem nàng trở thành nam tử. Mà ngốc Lưu Trưng lại không hề hay biết mình hoàn mỹ như thế nào, thế nhưng luốn hoài nghi mình đem nàng trở thành nam tử!

Lưu Trưng rốt cuộc có phát hiện, quay đầu nhìn thấy Nam Cung Nhã mở to mắt, bộ dạng ngốc nghếch. Chính nàng cũng không phát hiện ánh mắt của mình có vài phần nhu hòa, khẽ cười nói: “Hoa có đẹp mắt không?”

“Hảo... Đẹp.”

Nam Cung Nhã không biết mình nói là hoa, hay chính là người ở trước mặt.

“Xem xong rồi liền đi thôi.”

Lưu Trưng tự nhiên vươn tay ra dắt nàng, nhưng mà vươn tay ra liền thấy một tay kia của mình còn cầm hoa đăng.

“Hoa đăng này...”

“Ân? »

Đêm đã khuya, dọc đường đi cánh hoa bay bay, mùi hương thoang thoảng. Người đi bên đương tựa hồ không biết mệt mỏi, vẫn là nhao nhao ồn ào. Mỗi người đều mang theo vẻ mặt khoái hoạt cùng thỏa mãn.


Đột nhiên có người mở to hai mắt nhìn.

Là một dạ đàm đăng thuần tịnh vô hạ...

-----dĩ nhiên ở trong tay một mỹ nhân, tặng cho một mỹ nhân khác.

“Tặng cho ngươi.”