Tôi đứng trước quán Mèo Đen, cái quán trong tờ bướm quảng cáo tôi
nhặt từ hộc bàn hôm nọ. Hóa ra nó nằm ở ngay đây, cách nhà tôi không xa
lắm và lẩn trốn kín đáo ở cuối con hẻm nhỏ. Cái quán mới mở và cũng là
quán rượu duy nhất trong thị trấn nên khá đông khách. Tôi bị gây ấn
tượng bởi cái biển hiệu rất độc đáo. Dòng chữ tên quán dựng thành một
khối nổi màu đen có đèn chớp vàng viền quanh liên tục nhấp nháy. Con mèo đen duyên dáng đứng thẳng ngay bên cạnh dòng chữ, vểnh hai tai, Những
chiếc mi cong quyến rũ và đôi mắt đỏ nhờ bóng đèn trông kì bí lẫn ma
mãnh. Cái đuôi dài bất thường của nó dũi ra vắt lên chữ M ở đầu bên kia. Tôi nhìn cái biển hiệu khá lâu trước khi quyết định xem có nên vào hay
không. Bộ dạng tôi trông hơi kì cục khác người: tóc tết hai bím và rối,
áo lọ màu hồng không tay quê kệch, quần đùi bằng vải jean mặc ở nhà hơi
khiêu gợi. Tôi đảo mắt nhìn mình một lần rồi cũng liều vào trong quán
một phen. Theo như hình chụp trong tờ bướm thì cách bài trí nội thất
trong quán rất đẹp. Tôi không đem theo trong người một xu nào hết và
cũng không có ý định uống bất cứ cái gì trong quán đó. Chỉ là muốn nghía thử một vòng rồi đi ra ngay. Chắc là không ai đòi khoảng phí tham quan
đâu nhỉ? Bước vào bên trong, không khí mát lạnh phà ra từ những cây quạt hơi nước. Quán hơi tối một tí và khá ồn ào. Tôi đi cặp theo bờ tường
vòng quanh những bộ bàn ghế bé bé lùn lùn bằng đệm bông xinh xắn. Có vài người trong quán tôi quen. Hai hay ba nhóm bạn tôi nhớ đã thoáng gặp
vài lần trong trường. Có lẽ họ đến từ sự chỉ dẫn của tờ quảng cáo nọ.
Bây giờ tôi cảm thấy khá thoải mái vì ít ra cũng có biết vài người và
quần áo tôi mặc không đến nổi lạc lỏng. Một cặp nam nữ ngồi bên góc trái cạnh cửa ra vào còn dị hợm hơn tôi gấp trăm lần. Vả lại hầu như con gái ở đây cũng mặc váy ngắn đâu thua gì cái quần jean của tôi! Tôi cứ đi
thơ thẩn xung quanh nhìn mấy bức tranh treo tường. Với tôi thì cái quán
này chẳng khác chi viện bảo tàng, có tranh ảnh, tượng gỗ, tượng đá và
một cái hòn non bộ nhỏ phía sau. Mọi chuyện vẫn hoàn toàn bình thường và dễ chịu cho đến khi tôi bị người ta dòm ngó chỉ trỏ. Thì ra mấy đứa học cùng trường đã nhận ra tôi, tụi nó cứ xì xầm với nhau và len lén dõi
theo. Tôi vốn là cô học sinh rất đổi bình thường. Nếu không phải vì Ngạn Luật thì chắc cũng không ai biết tôi là ai. Anh quá là đặc biệt đối với đám nữ sinh và thế là tôi cũng bị “nổi tiếng lây”!? Hơi ngượng nghịu,
tôi làm lơ và bò ra ngoài. Chẳng may lúc đẩy cửa đã vô ý đụng phải một
vị khách đang vào quán
-Ối! Xin lỗi…!
Anh chàng trông rất trẻ và ăn mặc lịch sự. Anh ta xoa xoa cái trán cười nhẹ
-Không có gì!
Tôi cũng cười và gật đầu rồi tránh sang một bên chia cho anh ta một nửa lối đi. Anh ấy không bước vào vội mà lại hỏi
-Hình như đây là lần đầu em đến quá này nhỉ?
-Vâng… sao anh biết?
Chàng trai có vẻ tự hào đảo mắt nhìn vào trong quán một lượt rồi nói
-Dĩ nhiên là biết, đêm nào anh cũng ra đây mà. Em thấy quán của anh thế nào?
Tôi hơi giật mình
-Ơ… ra anh là chủ quán ở đây đó hả?
Anh chàng cuộn tay thành nắm đấm đưa lên che miệng vờ ho một cái
-È hèm… thật ra là của anh và bạn anh! Mà thôi, hình như chúng ta đã
chắn lối đi từ nãy giờ đấy, nếu em không đi vội thì vào chơi đi, anh mời em một ly nước ép ha!
Tôi e dè quay lại nhìn mấy đứa học cùng trường. Bọn họ vẫn còn đang
theo dõi tôi. Trong bụng nghĩ: “Thôi thì kệ tụi nó. Trước sau gì cũng
mang tiếng vào quán bar rồi!”
-Uhm… thì… cũng được!
Tôi cùng anh chàng trở vào trong. Cảm thấy mình được tôn trọng đặc biệt. Mấy cô phục vụ bưng ly tách cứ cười chào tôi mãi.
-Em chọn đi, menu này!
Tôi ngó vào trong toàn những cái tên nước ngoài khó hiểu
-Em đâu có biết mấy thứ thức uống lạ lùng này…. Thôi anh cứ gọi cái gì ngọt ngọt là được rồi!
Chàng trai cười duyên dàng và nói với anh đứng quầy
-Nghe tiểu thư nói chưa hả?
Tay bartender gật đầu
-Rõ thưa sếp!
Tôi đung đưa đôi chân và nhìn chầm chầm mấy viên gạch dưới sàn
-Hình như em vừa bỏ trốn khỏi nhà thì phải….
Giật mình tôi quay lại nhìn người chủ quán
-Uả? Sao anh biết?
Anh chàng cười tế nhị
-Anh đoán thôi… Nếu em ngồi ở đây mỗi đêm thì em sẽ có dịp gặp gỡ mọi loại người, mọi cảnh ngộ… cái đó gọi là kinh nghiệm biết không?
Tôi gật gù
-Ý mà… em thấy anh vô duyên quá đúng không? Chưa kịp giới thiệu gì hết… anh tên là Vinh, còn em?
-Sao Ly!
Anh chàng chau mày nhẹ một cái
-Sao Ly? Chà chà… tên em nghe lạ quá…
Anh dừng lại ngẫm nghĩ rồi chợt đột ngột nhìn tôi cười
-Em đừng hiểu lầm, ý anh là “lạ” theo nghĩa tích cực cơ.
Nhìn anh có vẻ bối rối, hai cái lúm đồng tiền ẩn rồi lại hiện vậy mà có duyên.
-Không sao… đúng là tên em lạ thật mà!
Vừa lúc đó ly nước ép của tôi được đem ra. Tôi hút thử một ngụm. Là nước táo và còn thoang thoảng mùi dứa nữa…
-Anh hỏi cái này em đừng cho là anh nhiều chuyện nha… Sao em lại lang thang bên ngoài giờ này, khuya rồi chứ không còn sớm đâu cô bé!
Tôi chớp chớp mắt chẳng muốn nhớ lại những gì đã xảy ra.
-Em cãi nhau với ông anh ở nhà thôi…
Anh chàng cười cười bảo
-Ra thế… anh cũng có một đứa em gái. Hai anh em anh cũng hay cãi cọ…
Nói gì thì nói, anh của em bây giờ chắc đang lo lắng lắm đấy. Em nên về
sớm thì tốt hơn…
Tôi lè lưỡi
-Kệ anh ta, cho ảnh mất ngủ một đêm đáng đời!
Nhắc tới ngủ tôi mới nhận ra hai mí mắt mình sắp xụp xuống rồi. Tôi
ngáp dài, bây giờ đúng là đã khuya rồi, trưa nay tôi cũng không ngủ nên
giờ mệt lã người.
-Oáp….! Thôi, chắc là em phải về… Cảm ơn anh nhiều vì ly nước nhé, em nhất định sẽ quảng bá câu khách cho quán!
Anh chủ quán cũng đứng dậy
-Ừ được thế thì anh cảm ơn em trước nhé! Em nghĩ sao nếu anh đưa về? Ngoài đường bây giờ vắng lắm mà taxi cũng hết giờ làm rồi…
Tôi bậm môi nghĩ ngợi. Anh ấy nói phải, giờ này đường đã vắng tanh, đi bộ một mình thì sợ thật!
-Uhm… vậy có phiền anh quá không?
Anh chủ quán nhún vai cười
-Không đâu, anh cũng đang rãnh mà! Với lại anh không thích người ta
đánh giá công việc của bọn anh là không lương thiện. Em thấy đó, quán
bar làm nhiều người có ác cảm khi nghe tới nó. Họ cho rằng đó là hộp đêm chỉ để hò hẹn, chơi bời, bài bạc hay ma túy, tệ nạn xã hội… Thực chất,
đó chỉ là cửa hàng bán rượu và nước giải khát, một địa điểm giải trí
lành mạnh phải không nào? Cách đây không lâu cũng có một cô gái đến quán rồi bỗng nhiên mất tích… Người ta không biết nên đồn đại nhau là quán
anh làm ăn phi pháp mờ ám… Ối giời, đủ thứ kiểu đoán mò… Thật xui xẻo
khi phải giải quyết mớ lộn xộn vốn dĩ không dính dáng gì tới mình… Anh
nói vậy là để em hiểu, anh muốn đảm bảo sự an toàn cho bất kì vị khách
nào đến quán!
Anh nói chuyện rất nghiêm túc, có lẽ anh ấy đặt nhiều tâm huyết cho quán Con Mèo lắm! Tôi dụi cặp mắt buồn ngủ và cười bảo:
-Ừ… thế thì phải làm phiền anh rồi!
Ngáp một cái rõ to tôi lẻo đẻo theo anh đi ra ngoài, à không, chính xác là đi vào trong!?
-Có lối đi ra bãi giữ xe phía sau quán. Chúng ta đi đường này cho nhanh.
Chàng trai giải thích nhưng tôi cũng không mấy chú ý. Tôi buồn ngủ
quá chừng, không hiểu sao cơn buồn ngủ lại đến quá nhanh và thậm chí
không thể tự kìm chế nó được. Những sự việc xảy ra sau đó trở nên lờ mờ. Tôi chỉ biết mình quả thật đã ra tới bãi đỗ xe và đã chui vào trong một chiếc ôtô đời mới. Và kể từ đó tôi ngủ thiếp đi, quên cả việc chỉ cho
anh chàng nọ biết nhà mình ở đâu…
Có tiếng gì đó êm êm như là nhạc… Rồi có một thứ ánh sáng màu vàng
lóe lên… Tôi mở mắt dậy, không một ý nghĩ hiện lên trong đầu. Cái âm
thanh đó vẫn kêu và tôi từ từ nhận ra tiếng máy điện thoại. Rất chậm
chạp, tôi chuyển người nằm ngửa ra. Màu trắng trần nhà xuất hiện và tôi
tỉnh hẳn.
-Á!
Tôi bật dậy ngay và thở phào vì mình đang ở nhà. Nhưng đang trong
phòng của anh hai, trên chiếc giường rất to của anh, đấp cái chăn bông
của anh, nằm cái gối của anh và bây giờ, tôi biết cái điện thoại của anh đang reo. Nó bị giấu bên dưới cái mền. Tôi mò tìm và chợt nhìn thấy số
của Mạn Mạn hiện trên màn hình
-Alô, Mạn Mạn à?
Giọng cô bạn reo vui
-Cậu đó hả, Sao Ly? Ôi chao… tớ mừng quá. Bây giờ bạn sao rồi?
Tôi chớp mắt hai cái
-Sao là sao? Tớ bình thường…. Mà này, tại sao cậu lại gọi cho anh tớ vậy?
Mạn Mạn thở dài
-Tớ điện cho số bàn, chả ai nghe máy nên… Mà cậu có thực sự ổn không đó?
Tôi nhăn mặt đáp
-Tớ ổn… sao cậu cứ hỏi mãi câu đó vậy… Thật ra là chuyện gì?
Bỗng nhiên cô bạn tôi im re. Phải mấy lần tôi “Alô” Mạn Mạn mới chịu lên tiếng
-Vậy là cậu không biết gì rồi… Đêm hôm qua…
“Đêm hôm qua”….? Ồ phải rồi, đêm hôm qua và cả ngày hôm qua nữa. Bộ
não tôi liền mở ra những thông tin mà tôi suýt quên mất. Phải rồi, ngày
hôm qua là một ngày kinh khủng! Tôi biết được những chuyện mà tôi cho là hết sức điên rồ. Hai bí mật không thể ngờ tới, đó là chưa kể cái bí mật thứ 3 Ngạn Luật vẫn chưa nói ra. Tiếp đến là tối hôm qua… Tôi nhớ mình đã ở trong
quán Con Mèo, làm quen vói người chủ quán, sau đó anh ta ngỏ ý đưa tôi
về… Và đột ngột dòng kí ức của tôi đi đứt khoảng. Chuyện gì xảy ra sau
đó? Tại sao tôi về tới nhà khi còn chưa cho anh chàng biết địa chỉ!?
-Ơ….à….ủa….ý….
Tôi nhớ lại tất tần tật mọi việc.
-Nè! Bồ sao rồi? Cái gì mà “ơ… à… ủa” vậy?
-Tớ chẳng biết nữa. Tự nhiên tớ quên mất vài chuyện đã xảy ra…
Tôi chưa nói xong thì cô bạn bảo
-Cậu không biết chứ không phải là quên!
-Ý bạn là sao?
Mạn Mạn thở dài
-Rồi rồi…. thế là anh cậu chưa nói gì cho cậu biết rồi…
-Ừ…tớ vừa ngủ dậy thôi….
Lúc này tôi mới nhìn quanh. Không biết anh hai đâu rồi ta? Hay anh ấy ở dưới bếp?
-Vậy thì để tớ kể cho mà hay! Bình tĩnh mà nghe ha!
-Nói đi!
Tôi thắc mắc không biết Mạn Mạn thì có liên quan gì đến đến chuyện
đêm qua. Vừa nghe cô bạn nói tôi vừa trèo khỏi giường đi xuống nhà dưới
tìm anh
-Này nhé, tối qua tớ đang ngồi nhà xem phim thì thầy gọi điện hỏi cậu có ở chỗ tớ không. Thầy nói cậu đã chạy khỏi nhà và đi đâu không biết.
Vậy là tớ gọi tới chỗ Mỹ Lạc, cũng không có cậu ở đó… Chúng mình cùng
với thầy Luật lái xe lùng sục khắp thị trấn. Cậu thật là tệ Sao Ly à….
Đúng ra cậu không nên làm mọi người lo lắng như thế. Cậu có biết không?
Anh trai cậu trông tội nghiệp lắm đấy. Không biết cậu ở đâu anh ấy run
rẩy như sắp bật khóc vậy!
Tôi thấy lòng mình nặng trĩu sự hối hận. Tôi đang đứng trong bếp nhưng vẫn chưa tìm ra anh hai. Anh ấy đâu rồi?
-Vậy chuyện gì xảy ra sau đó? Bồ kể tiếp đi…
-À… cái này cậu phải cảm ơn tớ nhá! Vì tự nhiên lúc đó tớ chợt nhớ
tới quán Con Mèo. Có lần cậu khen cái quán đó đẹp nên tớ nghĩ có thể cậu đang ở đó… Vừa nghe tới tên quán bar thôi là thầy Luật tái tím mặt. Cả
hai đứa bọn mình thất kinh hồn vía vì thầy ấy chạy xe nhanh phải biết!
Cứ ngỡ xe sẽ bay ra khỏi đường hay va vào cái cột điện nào chứ…
-Ừ…ừ… cái đó cậu không cần nói, tớ đã từng “nếm trãi” sự nguy hiểm khi ngồi xe anh ấy rồi! Làm ơn kể tiếp đi!
Tôi vừa nói vừa trèo lên cầu thang sân thương. Liệu anh hai có ở trên đó không?
-Ờ ờ… ba người cùng tới quán Con Mèo. Lúc đó đã gần 12 giờ rồi! Quán
vắng khách, thầy Luật xong thẳng vào trong, hai đứa mình cũng hớt hãi
tìm cậu trong đó. Chả thấy đâu! Thầy hỏi mấy tay bảo vệ và nhân viên ở
quán, ai ai cũng lắc đầu bảo không biết, không thấy…
Đến đây thì tôi thấy thật vô lý. Tôi ra khỏi quán cũng trong thời
gian tầm 12 giờ mà… đáng lẽ họ phải nhớ tôi chớ! Với lại tôi còn đi cùng ông chủ quán, lẽ nào lại không gây tí chú ý nào cho họ.
-… Mỹ Lạc hình như sợ cái gì đó trong quán nên cứ giục tớ và anh cậu
thôi tìm kiếm hoài… Cứ tưởng không thấy cậu thì thầy Luật sẽ thôi, ai
ngờ thầy ấy làm dữ hơn. Thật tiếc vì cậu không có dịp chứng kiến cảnh
anh trai cậu nện cho tay bartender mấy cú trời giáng. Tớ cũng chẳng rõ
thầy ấy làm thế nào nhưng cuối cùng thì bọn mình cũng tìm ra cậu! Cậu bị một kẻ xấu bắt cóc trong ôtô, xe đỗ ngay phía sau quán…
Tôi đã đứng trên sân thương, giữa những luống hoa nhưng vẫn chưa tìm ra anh hai. Tôi bần thần nghe câu chuyện mà Mạn Mạn đang kể
-Cậu nói tớ bị bắt cóc? Bởi một người xấu?
-Ừ, cậu ngủ say như chết, đâu có biết là thằng cha đó sắp sàm sỡ cậu đâu….
Tôi hốt hoảng lấy tay che miệng để khỏi bật ra tiếng thét. Đó là hậu
quả của việc quá tin người. Trong mắt tôi tay chủ quán là một thanh niên trẻ chí thú làm giàu, một người anh trai tốt, anh ấy đã hào phóng khao
tôi một ly táo ép, chân thành khuyên tôi nên về nhà… thế lẽ nào lại là
một người xấu?
-Cậu… nói thật à?
Mạn Mạn có vẻ giận dữ
-Tớ lừa bồ làm gì??? Trên đời chưa thấy ai ngu như cậu… Sao có thể đi chung tới cái tên đó chứ, cậu có biết gì về hắn đâu. Tớ cá là hắn ta
đánh thuốc mê cho cậu ngủ đấy!
Mạn Mạn nói phải. Tôi thật là ngu ngốc, đúng ra cẩn trọng với những
gì người lạ đưa cho mình. Chắc là ly nước ép ấy không đơn thuần là một
loại nước trái cây…
-Vậy… chuyện gì xảy ra tiếp đó?
-Thầy Luật vừa trông thấy cậu nằm trong ôtô đã vớ ngay thanh sắt
chẳng biết ai vứt dưới đất lên, thầy đệp một phát vào kính xe… kính vỡ
tan tành. Thầy thò tay vào trong mỡ khóa cửa, cái tên sàm sỡ đó đông
cứng không biết phải làm thế nào. Hắn ta tính chạy nhưng thầy đã tóm
được cổ áo. Sẵn cây sắt thầy đập hắn tơi bời… eo ôi… tớ với Mỹ Lạc chỉ
biết đứng đó và hét! Ghê lắm, nhìn vậy mà anh cậu dữ quá trời, nếu bọn
tớ không kịp la lên bảo thầy thôi đi thì chắc tên kia chết mất đất rồi…
Tôi chẳng quan tâm hắn ta có chết hay chưa, tôi chỉ lo cho anh hai.
-Vậy anh tớ có làm sao không?
-À… thầy Luật giỏi võ lắm, tên kia chẳng đánh lại thầy nhưng mà thầy bị miểng kính đâm vào tay lúc bế cậu ra khỏi cái xe…
-Sao? Bị kiểng thủy tinh đâm??? Thế có nặng không?
Đó cũng là lúc tôi phát hiện những đốm máu khô trên chiếc áo thun của mình. Ngạn Luật đang bị thương? Anh ấy ở đâu rồi? Tôi lại vội vã chạy
xuống nhà dưới…
-Hình như là rách mấy đường… nhưng sao cậu không đi hỏi thầy đi…?
-Uhm… cảm ơn vì đã nói hết mọi chuyện cho mình! Mình đang chạy vòng
vòng trong nhà đây, chẳng thấy anh hai đâu cả… Thôi cậu cúp máy đi,
chúng ta sẽ nói chuyện khi đến trường nhé?
-Ừ! Tạm biệt cậu… ý mà tớ vừa nghe bố mẹ nói là sáng này cảnh sát ập
vào quán Con Mèo và bắt hết nhân viên trong đó rồi. Quán bị niêm phong
và cấm họat động…
Nói rồi Mạn Mạn tắt máy. Tôi không quan tâm cái quán đó bị gì, tôi
chỉ muốn biết anh hai ở đâu, có ổn không. Bỏ cái điện thoại xuống đất
tôi lại nhìn quanh nhà. Chiếc BMW xanh dương không có nhà. “Thế là anh
hai đi ra ngoài rồi?” Tôi lẩm bẩm một mình và quyết định trở vào phòng
của anh. Sao tôi có cảm giác trống trãi quá… Tôi nhìn lên bàn làm việc,
hình như anh đã đem cái kính cận của anh theo. Tôi ngó lên kệ đĩa, những cái CD anh thích nhất không thấy đâu. Tôi cúi người nhìn xuống gầm
giường, cái va-li du lcịh cũng biến mất. Tôi lo lắng đi tới tủ quần áo,
chỉ còn lại vài bộ áo mặc ở nhà…
-Chuyện gì thế này? Tại sao…?
Tôi đứng trước những cái móc quần áo trống không và bắt đầu thấy bồn
chồn. Tôi hớt hãi nhìn sang cái ngăn tủ bí mật của anh. Chiếc chìa khóa
đã được ghim sẵn, đang lơ lững trong ổ khóa. Tôi chạy ào tới và mở toan
nó ra. Hộc tủ đầy ắp những phong thư trống rỗng, tất cả séc bên trong đã bị xé bao và đem đi… Bấy giờ tôi hòan toàn hình dung ra vấn đề. Để chắc chắn tôi mở tủ đầu giường-nơi anh hai cất giấy chứng minh, sổ hộ khẩu,
hộ chiếu thông hành…. Qủa như dư đoán: tất cả đều biến mất!
Tôi ngồi bịch trên giường, với đóng mền gối lạnh ngắt…
-Ngạn Luật… anh hai… anh của em… anh đâu rồi?
Tôi không khóc nhưng tự nhiên nước mắt lại rơi… Anh đã đi, đi đâu tôi không biết… anh mang tất cả tài sản theo, cả những vật dụng anh yêu
thích… mọi thứ anh cần trong căn nhà này…. Trừ tôi ra!? Tôi thấy mặt đất đang chuyển động, tiếng ù ù vo ve trong lỗ tai… cổ họng như bị bóp
nghẹn… Ngạn Luật đã bỏ rơi tôi! Anh trai tôi bỏ rơi tôi?
-Không thể nào… Dù em không phải là em ruột của anh thì anh cũng đã
yêu thương em suốt 6 năm qua còn gì? Tại sao đến bây giờ anh lại bỏ mặc
em chứ?
Tôi không thể nào tin được là anh hai không còn thương tôi. Nếu không thương tại sao đêm qua anh lại tất tả đi tìm tôi, tại sao anh lại cứu
tôi…? Để rồi bây giờ bỏ đi không lời từ biệt? Anh ấy không phải loại
người vô trách nhiệm như vậy!
Chợt tiếng ai đó mở cửa rào vọng vào phòng. Ý nghĩ đầu tiên lóe ra
trong đầu tôi đó là Ngạn Luật quay trở lại để đón tôi cùng đi với anh!
Tôi đã lầm, anh trai tôi không bao giờ bỏ rơi tôi, anh ấy trở lại, đưa
tôi cùng đi với anh… Tôi nháo nhào chạy ra khỏi phòng vấp té đến hai
lần. Tôi chạy xuống cầu thang miệng la to
-Ngạn Luật! Anh đã đi đâu vậy, sao anh bỏ em ở nhà một….
Lời nói chưa kịp thốt ra hết thì bị nghẹn lại. Đứng trước cửa nhà không
phải anh hai. Đó là những người lính… với quân phục, súng, quân hàm… Đó
là chiếc xe ôtô rất dài mà tôi nhớ không lầm người ta gọi là xe “limo”.
Đó là đoàn xe cảnh vệ, loại xe dùng hộ tống những viên chức quan trọng
của Hoàng Gia… Đó là những gương mặt lạnh lẽo, những đôi mắt vô cảm nhìn chầm chầm vào tôi… Nhưng những sự xuất hiện lạ lùng đó không làm tôi
ngỡ ngàng bằng việc mọi người quỳ xuống khi thấy tôi. Mười hai lính cảnh vệ hô to và đồng loạt
-Thỉnh an Công Chúa Điện Hạ. Chúng thần xin mạn phép đưa Người trở về Quang Minh Điện!