Diễn Viên Đa Năng

Chương 13: Công Chúa Lọ Lem

Xưa có một câu chuyện kể rằng: Cô bé lọ lem nghèo khổ tội nghiệp kết
hôn cùng hoàng tử, trở thành công chúa và họ sống hạnh phúc bên nhau
trọn đời. Đó là mô típ bạn dễ dàng tìm thấy trong bất kì quyển truyện cổ tích nào. Còn bây giờ, tôi sẽ kể bạn nghe về nàng lọ lem phiên bản hai: Cô bé lọ lem tội nghiệp bị tước đoạt cuộc sống bình yên, bị bắt vào
cung điện và trở thành Công Chúa….

Họ gọi tôi bằng nhiều cái tên nhưng chẳng có cái tên nào là Sao Ly cả…

Họ nói sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu nhưng lại chẳng bao giờ hiểu tôi muốn gì…

Họ cho tôi ăn những sơn hào hảo vị nhưng họ không hề biết rằng tôi
đơn giản chỉ thèm một cốc sữa tươi và sandwich trứng rán mỗi sáng…

Họ luôn luôn cúi chào, quì lạy mà chẳng hay tôi e sợ cái hành động ấy…

Họ mặc cho tôi những bộ cánh lộng lẫy mà đâu biết chúng nặng nề và không thoải mái ra sao…

Họ nhốt tôi giữa những tường vàng, cổng bạc… những thứ làm tôi thấy chói mắt…

Họ nói những từ hoa mỹ mà sáo rỗng…

Họ cười khi họ thấy buồn và khóc khi thấy vui…

Họ sống trong cái thế giới quá khác biệt so với cái tôi đang sống!

-Hôm nay Điện Hạ có khá hơn rồi đấy!

Vị bác sĩ xem sắc mặt của tôi và kết luận như thế bởi vì tôi trông tồi tệ hơn cả ngày hôm qua – hậu quả của việc bỏ ăn.

-Người cần dùng thêm thuốc bổ và tập trung tĩnh dưỡng…

Bao giờ ông ấy cũng bảo tôi như vậy: Chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi…

-Thần sẽ trở lại vào ngày mai, cầu chúc mọi điều tốt lành cho Điện Hạ!

Cứ mỗi lần xong công việc khám bệnh, ông ấy lại nói thế và đi ra
ngoài. “mọi điều tốt lành”-đó là tất cả những gì ông ấy cho là cần
thiết.

Tôi ngã người nằm xuống giường, chiếc giường quá rộng và rườm rà
những tấm mành treo trắng đỏ. Tôi hít một hơi sâu, không khí ngạt ngào
mùi sáp thơm… Tôi xoay người nằm nghiêng sang một bên tránh nhìn vào mặt bất cứ ai.

-Thưa Điện Hạ, Người có muốn ăn thêm tí thức ăn nào không?

Cô hầu nói bằng cái giọng như hát của chị. Tôi đáp lại bằng cái lắc đầu.

-Vâng! Bất cứ khi nào Quận Chúa cần, xin hãy gọi tôi. Cầu chúc mọi điều tốt lành đến với Người…


Lại là “mọi điều tốt lành”… tôi đâu có cần những điều tốt lành đó.
Tôi chỉ mừng vì biết câu nói ấy có nghĩa là tất cả bọn họ sẽ lui ra, để
tôi một mình trong phòng. Hôm nay là ngày thứ 4 kể từ khi tôi phát hiện
ra mình là một Công Chúa. Con gái của Hoàng Đế Quang Minh IV và là em
cùng cha khác mẹ với vua Quang Minh V-người vừa mới mất. Giờ thì tôi đã
hiểu ra tất cả. Cái bí mật thứ 3 Ngạn Luật muốn nói tới là đây. Tôi đã
biết vì sao mẹ và anh thường gọi tôi là Công Chúa: vì tôi quả đúng là
một nàng Công Chúa! Ừ, một cô Công Chúa, sống trong cung điện, trăm
người hầu hạ, có cả một tài sản đồ sộ nào là tiền, vàng bạc, đất đai lẫn quyền lực… Ôi, những thứ tôi chưa từng nhìn thấy dù là trong giấc mơ!
Tôi có thích không? Có vui sướng không? Có hạnh phúc không?

KHÔNG. Chẳng có tí cảm giác nào cả. Tất cả đơn thuần là sợ hãi, lạc
lõng, cô đơn… Tôi muốn nói rằng tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả… Tôi có thể không làm Công Chúa, tôi muốn mình vẫn là cô bé Lọ Lem bình thường để
được quay lại ngôi nhà thân yêu, để được tự do kết bạn, đến trường và
quan trọng là được sống hạnh phúc với anh trai!

Tôi lại cựa người nằm ngửa trên giường đệm. Qủa cầu pha lê lấp lánh
treo lơ lững trên nóc mành, nó đập vào mắt tôi với sự lòe loẹt và nhàm
chán. Tôi bị anh hai bỏ rơi và bây giờ thì bị giam lõng trong cái lồng
chim bằng vàng. Họ không cho tôi ra ngoài, không cho tôi sử dụng điện
thoại, thậm chí không cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra và số phận của
tôi sẽ ra sao….

-Ngạn Luật… anh đâu rồi? Mau đến cứu em!

Tôi nằm đó và gọi anh mãi, không ai trả lời chỉ có bốn bức tường lạnh ngắt…. Và rồi có tiếng bước chân, tiếng gõ cửa… Giọng nói e é thốt lên

-Điện Hạ… thần là Đại tổng quản của chánh Cung. Thần đưa Lý Công Công đến đây gặp người theo đúng lời yêu cầu.

Tôi nằm im trong một phút để nghĩ xem mình phải làm gì? Ngồi dậy để mở cửa hay là nói “Mời vào”? Thế rồi tôi chọn phương án hai

-Mời hai ông vào…

Đó là câu nói đầu tiên trong ngày của tôi. Sáng giờ tôi đã cố ý để
mình im lặng. Cả lúc bác sĩ đến khám tôi cũng chỉ gật và lắc đầu. Tôi
cho là hành động như thế sẽ khiến họ nghĩ rằng tôi bị stress và cần được ra ngoài nhưng tất cả những gì bác sĩ khuyên tôi chỉ là “uống thuốc và
nghỉ ngơi”.

Bây giờ thì cánh cửa đã mở ra, nhẹ nhàng và chậm chạp. Tôi biết luôn
có hai tên lính đứng sau cái cửa đó canh gác cả lúc tôi thức và tôi ngủ, mở cửa và đóng cửa là nhiệm vụ của họ. Hai vị khách một quen một lạ
xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Tôi uể oải ngồi dậy, vẫn còn ở trên giường.
Hai người cuối đầu và tiến lại gần. Vị Tổng quản thân hình lùn và mập.
Cái đầu ông sói hết phân nữa, láng bóng và tròn vo… Hai con mắt bé ti hí như hai hạt tiêu. Ông vẫn mặc bộ đồ xám như thầy tu mà lần gặp đầu tôi
đã trông thấy. Còn người kia thì cao to hơn, mạnh khỏe hơn. Ông có cái
trán cao thông minh, tóc đã ngả màu muối tiêu nhưng cặp má hồng hào và
đôi mắt sáng quắc. Đầu ông đội cái mũ hình tam giác lệch màu đỏ, những
huy hiệu Hoàng Gia lấp lánh trên bộ lễ phục đen trắng có áo choàng dài
sau lưng. Họ không dám ngước lên nhìn tôi, có lẽ vì lúc này tôi còn trên giường và ăn mặc chưa chỉnh tề…

-Thỉnh an Quận Chúa Điện hạ, thần là Lý Quỳnh, kiêm chức Công Công, rất hãnh diện được phục vụ Người…

Người lạ mặt nói và quỳ xuống, viên Tổng quản cũng làm theo.

-Hai người làm ơn đứng lên đi!

Tôi chán nản nói. Đến giờ tôi vẫn chưa quen với việc nhìn thấy người
lớn tuổi hơn quỳ trước mặt mình. Khoảng cánh giữa tôi và họ là một
khoảng không gian nhỏ và tấm rèm the.

-Hai vị sẽ đem đến cho cháu tin tức gì chăng?

-Vâng, thưa Quận Chúa. Tất cả những gì Người muốn biết!


Tôi mở to mắt và tập tức vén tấm mành sang một bên

-THẬT KHÔNG?

Đáp lại phản ứng của tôi, cả hai hốt hoảng cúi mọp đầu xuống. Đối với họ nhìn trực tiếp một vị Công Chúa trong phòng the là vô cùng xúc phạm. Tôi mặc kệ, tôi đâu có cảm thấy bị xúc phạm, chỉ có họ là phức tạp hóa
vấn đề…

Tôi đã nhảy khỏi giường và chạy tới trước mặt họ. Họ đang cúi lạy, tôi cũng ngồi bẹp xuống ngang bằng hớn hở nói

-Vậy thì hai ông nói đi, nói ngay đi, anh trai tôi hiện giờ đang ở đâu? Các vị có thể đưa anh ấy đến đây không?

Cả hai chẳng ai nói gì. Họ cúi rập người đến nổi cái trán đụng xuống
đất!? Vậy là tôi phải đứng dậy, với lấy cái áo khoác dài phủ đến chân,
chiếc áo có những cái lông công sặc sỡ rất đẹp, đính lấp lánh cườm. Tôi
mặc một cách ẩu tả để che đi bộ váy trắng hai dây dài đến đầu gối, làm
cho bản thân mình được trịnh trọng và kính đáo hơn. Tôi biết bây giờ là
lúc nên thử sử dụng cái quyền lực vô hình mà mình đang có. Như Ngạn Luật từng nói, tôi có thể ra lệnh, tôi có quyền đó!

-Cả hai người, đứng lên và theo tôi ra ngoài!

Tôi cao giọng nói với họ. Lời nói được hiểu như một mệnh lệnh. Tôi
quay đầu hiên ngang bước đi mà không chờ xem họ có tuân lệnh không. Tôi
dùng hai cánh tay của mình đẩy mạnh cái cửa dát vàng đồ sộ. Lần đầu tiên tự mình mở nó ra, cái cửa nhẹ tuênh chứ không hề nặng nề như tôi tưởng. Đến khi đường hoàng bước ra phòng ngoài thì tôi mới hiểu vì sao nó lại
dễ mở như thế. Hai người lính mặc quân phục cảnh vệ vẫn đứng đó, họ đã
từ phía sau kéo cánh cửa giúp tôi. Tôi cố tỏ ra thoải mái đi về phía cái bàn gỗ sòi to đùng đặt giữa phòng ngoài. Tôi kiêu hãnh ngồi vào cái ghế to lót đệm đỏ thắm-cương vị của Quận Chúa. Bây giờ thì cả ông Tổng quản và Công Công đã đứng trước bàn. Họ vẫn giữ sự cung kính. Tôi nhướng
chân mày, vẻ uy quyền và danh giá lắm. Sự thật thì tay chân tôi đang run lên cầm cập. Tôi không biết là mình có quyền hành tới đâu, chẳng biết
phải cư xử như thế nào là phải phép… Tôi đang rất là can đảm khi dám
hùng hổ thoát ra khỏi phòng ngủ và leo lên cái cương vị Quận Chúa lần
đầu tiên.

-Mời cả hai an tọa!

Tôi nói bằng cái giọng run run. Hai người làm treo răm rắp. Ông Tổng
quản thì để hai tay lên tay ghế và dựa lưng vào ghế. Còn lão Công Công
thì bắt chéo chân, chấp hai tay nghiêm nghị đặt hờ lên đùi.

-Giờ thì ai có thể nói cho tôi biết những chuyện đang diễn ra?

Lão Công Công đứng dậy nhưng tôi đưa tay ngăn lại ngay

-Khoan đã, ông cứ ngồi đó và nói là được rồi!

Công Công tuy có lưỡng lự nhưng cũng đồng ý ngồi xuống. Ông nói, cái giọng gầm gầm như loa

-Bẩm Quận Chúa Điện Hạ, trong bốn ngày qua bộ An Ninh đã dốc toàn lực lượng ra sức điều tra. Kết quả thu được không khả quan lắm…

-Ý ông là sao?

Công Công hít một hơi dài và rút từ sau áo ra một xấp giấy. Ông cẩn thận đặt nó lên bàn trước mặt tôi.

-Tài liệu đã được tổng hợp tất cả trong này. Thần chỉ xin được báo cáo để giải đáp những thắc mắc lớn nhất của Quận Chúa…

-Được rồi, được rồi… ông nói lẹ lẹ đi, không cần khách sáo nữa. Anh trai cháu đang ở đâu?

Lão Công Công ngẩng cao đầu

-Muôn tâu Quận Chúa, người mà Điện hạ gọi là “anh” đã tẩu thoát một
cách tài tình, hắn đã thoát khỏi sự kiểm soát của cục An Ninh…

-Ý ông là….

-Dương Ngạn Luật, con người này thật sự rất bí hiểm. Cảnh sát đã lục
lại tất cả hồ sơ liên quan, tại ngôi trường hắn đang làm việc: giấy tờ

đã bị lấy đi, kho lưu trữ của trường bị đột nhập tối thứ hai vừa rồi. Có hai bộ hồ sơ bị đánh cắp. Một là của người tên Dương Ngạn Luật, giáo
viên môn Toán. Hai là Quỳnh Y San, giáo viên môn Văn…

Tôi đứng bật dậy ngay

-Cô San à?

Lão Công Công cung kính gật đầu và nói tiếp

-Ngay cả hồ sơ trong hệ thống máy tính của trường cũng hộ bẻ khóa và
xóa đi… Tại ngôi nhà hắn đã sống: không có manh mối gì trừ vài bộ quần
áo còn để lại và dấu vân tay. Lục soát trong phạm vi toàn thị trấn cũng
không có phát hiện mới. Tuy nhiên bộ phận An Ninh đã phát hiện ra chiếc
ôtô hiệu BMW màu xanh dương đỗ tại phi trường. Cuộc điều tra nhanh chóng được mở rộng. Các camera ở sân bay có bắt gặp hình ảnh của hai người
nhưng có vẻ chúng đã biết và cẩn trọng không cho thấy mặt mũi. Hai kẻ
tình nghi đã mua vé của một hãng hàng không nhỏ. Hai chuyến bay cách
nhau 22 giờ và hiện tại bọn chúng đã an toàn ở lãnh thổ của Vưong quốc
Vaiza…

Tôi há hốc mòm mà tưởng như không bao giờ ngậm miệng lại được.

-Theo như những gì thu thập được bộ An Ninh đã khẳng định chắc chắn
tên thật của hắn và ả ta không phải như Quận Chúa biết. Bọn chúng có căn cước và hộ chiếu giả! Tôi tin rằng đứng phía sau phải là một đường dây
tội phạm lớn đã mua chuộc các quan chức trong nước để luồng lách ngoài
vòng pháp luật!

Tôi thấy cả cơ thể mình đang run rẩy. Tôi hỏi giọng như sắp vỡ òa

-Vậy là anh ấy đã đi rất xa?

-Đúng vậy, thưa Quận Chúa. Chúng tôi đã liên lạc với cục an ninh ở
Vaiza để hợp tác tìm kiếm. Ngày mai lệnh truy nã sẽ có hiệu lực tại hai
nước!

-KHÔNG!

Tôi lập tức hét lên làm hai người giật mình tròn mắt nhìn tôi. Bằng cái giọnG không chút sức sống tôi rên rỉ

-Thôi đi… họ bỏ đi rồi thì thôi… không được truy nã! Đó là anh của cháu… cháu không muốn mấy ông bắt anh ấy.

Bây giờ thì vị Tổng quản mới lên tiếng

-Như thế không tốt thưa Điện Hạ… đó là một kẻ nguy hiểm, là tội phạm
quốc gia! Rất có thể hắn còn biết nhiều bí mật của Hoàng Gia và tận dụng nuồn thông tin ấy để bầy mưu đồ.

-ANH ẤY KHÔNG PHẢI TÔI PHẠM! ANH ẤY LÀ ANH TRAI CỦA CHÁU!

Tôi gầm lên, trào dâng cùng nổi câm phẫn. Hai người lính cũng giật
mình. Căn phòng vang vọng tiếng thét của tôi. Trong phút chốc tôi đã
biến thành một cái gì đó rất đáng sợ… tôi không biết, chỉ biết là tôi
thực sự giận dữ. Tôi không thích cách họ gọi Ngạn Luật là “hắn”, “kẻ
nguy hiểm”, “tội phạm quốc gia”…

-Cháu tin anh ấy không phải người xấu. Vì chính mẹ cháu đã gửi cháu lại cho anh ấy mà…!

Lão Công Công lại bắt đầu nói

-Xin Quận Chúa bớt giận! Về vấn đề này cục vẫn tiếp tục điều tra.
Thật tình thì tài liệu về Mỹ Thụy Nương Nương còn rất ít. Chúng tôi
không biết bà có quan hệ gì và bằng cách nào quen biết với kẻ đó… nhưng
chẳng bao lâu nữa mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi. Hiện tại, khi không còn
cách nào khai thác thêm thông tin về Dương Ngạn Luật cục đã chuyển sang
truy lùng cô gái tên Quỳnh Y San đó. Cô ta cũng bí hiểm không kém… không có gì hoài nghi: hai kẻ này đồng loãn với nhau. Nếu không phải nhờ vào

người cận thần của cựu đại tướng thì đến giờ có lẽ Hoàng Gia vẫn chưa
tìm ra Quận Chúa và rất có thể hai kẻ tội phạm này sẽ dùng Người làm con tin và uy hiếp Hoàng Cung…

-Ông bảo sao? Ngạn Luật dùng cháu để uy hiếp Hoàng Gia? Thật mắc cười…

Lão Công Công nhướng cao đôi chân mày

-Đúng thế đấy thưa Quận Chúa. Người bây giờ là vận mệnh của cả Tổ
quốc… Tên của người viết trong di chúc của cố Hoàng Đế Quang Minh IV. Di chúc viết: “Nếu chẳng may thái tử đương nhiệm qua đời khi chưa có con
thì Ngai Vàng trao lại cho Công Chúa Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên, con
gái của Trẩm và Mỹ Thụy Qúy Phi…”

Lão Công Công đọc thuộc lòng một đoạn trong cái di chúc gì đó tôi không rõ. Tôi chỉ ngơ ngác hỏi

-Cháu có nghe nói gì tới tên cháu đâu…!!??

Bấy giờ Tổng quản lại thở dài và đáp

-Ôi… Quận Chúa đáng kính! Người là Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên-tên
khai sinh mà Cố Hoàng Đế đã đặt. Tên của Quận Chúa mang tên của Vương
quốc Trường Thịnh Thiên này!

Tôi nhăn mặt cao giọng cãi

-Ngớ ngẩn hết sức! Mẹ đã đặt tên cho cháu là Dương Sao Ly! Sao lại trở thành Viễn Xuyên… Cái tên nghe kì cục quá!

Tổng quả như sắp bó tay đầu hàng rồi. Ông ấy lắc đầu và kiên nhẫn an ủi tôi

-Vâng thưa Quận Chúa… đúng là như thế đấy. Nhưng theo luật, tên của
các Hoàng Tử, Công Chúa phải do Vua cha đặt. Vậy nên từ giờ giấy khai
sinh do Mỹ Thụy phi làm không còn hiệu lực. Quận Chúa giờ là Trường
Thịnh Thiên Viễn Xuyên. Một cái tên thật cao sa và quyền quý!

Tôi xì một tiếng rõ to, chẳng còn biết lịch sự hay cư xử cho phải phép nữa

-Xiiiiiiiiiiii…..! Tên đó mà cao sa nổi gì? Nghe rợn ốc gáy! Cháu tên là SAO LY, Dương Sao Ly… làm ơn cho cháu giữ cái tên thật của mình…

Cả hai ông trợn mắt nhìn nhau. Rồi cả hai cùng cúi đầu bảo

-Chúng thần e rằng Quận Chúc Điện Hạ đã mệt, xin Người hãy tịnh dưỡng cho khỏe hẳn đã… sau đó chúng thần lại xin đến hầu chuyện…

Tôi cũng có hoan nghênh gì hai ông già đó đâu? Tôi trèo xuống cái ghế nói cộc lốc

-Muốn đi thì cứ đi đi…

Tôi đi thẳng đến cái cửa dát vàng để tiếp tục trốn trong phòng ngủ
của mình. Lúc cánh cửa đóng lại tôi còn loáng thoáng nghe họ đồng thanh

-Cầu chúc mọi điều tốt lành đến với Điện Hạ!

Tôi lại vùi mình trong đóng chăn mền suy nghĩ mung lung. Tất cả đã
thay đổi… sự thật hoàn toàn khác với những gì tôi biết. Mẹ tôi là Dương
Mỹ Thụy- Mỹ Thụy Vương Phi-vợ của vua chứ không còn là Dương Mai Mai-
cái tên mà tôi biết. Anh trai tôi không còn là người anh ruột, không còn tên là Dương Ngạn Luật. Cô giáo San mà tôi biết cũng là cái tên giả.
Rồi đến bản thân tôi cũng thay đổi. Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên ư? Cái tên lạ lẫm nghe chói cả tai! Tôi thích người ta gọi mình là Sao Ly
thôi!

Tôi nằm đó và tự sắp xếp lại mọi thông tin. Tại sao anh hai lại bỏ
đi? Nếu anh là một tội phạm như lão Công Công nói thì anh ấy hoàn toàn
có thể dẫn tôi theo anh đến Vaiza chứ đâu có một mình đi như vậy… Nếu
ngay từ đầu anh muốn lợi dụng tôi uy hiếp Hoàng Gia thì anh đã không đối xử tốt với tôi, đã không yêu thương tôi và không nói bí mật 3- bí mật
về thân phận cho tôi biết… Tôi ôm đầu mình và ngồi dậy. Ở ngay cạnh
giường là một cái gương tráng bạc hình bầu dục cao to dựng đứng. Tôi ngó mình trong gương.


“Con bé nào đâu?”

Con nhỏ đó ngồi trên giường, tai đeo hoa vàng, cổ lấp
lánh kim cương, tay có 7 cái vòng bạc,… mái tóc nó không còn suông dài
mà đã xoăn tít thành nhiều lọn nhỏ-cái kiểu tóc của người Hoàng Gia.
Người ta bảo rằng mái tóc này thể hiện sự quý phái của người nhà Hoàng
Tộc nhưng nó đâu có thấy thế! Tóc xoăn làm mặt nó dài ra, xấu xí và già
cằn. Con bé trong gương ngồi co ro ôm lấy chân mình. Nó khóc, lại khóc
nữa rồi… Lần khóc gần đây đã làm mắt nó sưng và chưa lành lại…

Nó vừa thút thít vừa lẩm bầm

-Ngạn Luật đâu rồi? Em chịu hết nổi rồi, mau quay về
đi… mau nói cho em biết anh là ai? Mau dẫn em chạy trốn cùng anh… em
không làm Quận Chúa nữa và cũng không làm Nữ Hoàng đâu!