Chuyến dã ngoại của anh em tôi cuối cùng cũng kết thúc. Tôi trở về
ngôi nhà thân yêu vào chiều ngày hôm sau. Bữa cơm tối bình dị diễn ra
khá sơ sài vì bụng ai cũng đã đầy ấp thức ăn trên đường về rồi. Tôi rữa
vội bát đĩa còn Ngạn Luật thì nhăm nhi cà phê và đọc nhật báo
-Hôm nay không có tin mới nhỉ… Xem nào,… an táng thi hài của nhà Vua ở An Môn. Phải rồi, nơi an nghỉ của tất cả Hoàng thân triều Quang Minh…
Và… ngày mai sẽ chính thức mở di chúc… di chúc à?
Ngạn Luật cúi sát đầu xuống tờ báo như không muốn bỏ sót một dấu câu nào…
-Di chúc có gì trong đó hả anh?
Tôi khóa vòi nước và ngoái đầu nhìn ra phòng khách
-Ngai vàng! Người thừa kế ngai vàng…
-Vậy thì chắc là Hoàng thái hậu rồi…
Anh hai ngẩn mặt lên
-Đó là theo sự suy đoán của dư luận… Chưa chắc đã đúng đâu!
-Ý anh là sao? Phụ nữ cũng được làm vua mà…
Ngạn Luật ném tờ báo sang một bên và bắt đầu trầm ngâm:
-Ừ…không có luật cấm phụ nữ làm Vua… nhưng… Ngai Vàng sẽ theo thứ tự ưu tiên. Nếu tính theo thứ tự đó thì…
Anh cười nhẹ
-…thì Hoàng thái hậu còn xa vị trí thứ 1 lắm…
-Uả? Sao lạ vậy… người ta nói là Hoàng Tộc bây giờ đơn chiếc mà, đâu còn ai trong gia phả để kế nhiệm nữa….
Anh lại cười khinh khỉnh
-À… lần đầu tiên anh phát hiện em cũng chăm đọc báo nhỉ? Người ta bảo là “đơn chiếc” chứ không nói là “trong gia phả không còn ai kế nhiệm”…
Anh thấy em hiểu sai chỗ này rồi!
Cứ ngỡ Ngạn Luật sẽ nói gì hêm ai ngờ anh im re. Tôi bắt đầu hết kiên nhẫn, chồm sang chỗ anh thận trọng hỏi
-Vậy anh nói xem còn ai nữa có thể làm Vua?
Ngạn Luật nhìn tôi vẻ cẩn trọng rồi chầm chậm giảng giải
-Người thừa kế Ngai Vàng được tính theo 2 cấp bậc. Đầu tiên và là ưu
tiên nhất chính là người cùng huyết thống. Chẳng hạn như các công chúa,
hoàng tử con ruột của Hoàng Đế, sau đó là anh chị em của ông ta, tiếp
đến cô, dì, chú bác… Nếu không có ai trong số họ còn sống hay có trong
gia phả thì mới đến những Hoàng thân không cùng dòng máu. Hoàng thái hậu là một trong số đó! Bà chỉ là vợ của cố Hoàng đế… vốn là công chúa Viễn Lai Quốc… Vì thế về thực chất bà không thế với tới Ngai Vàng! Trong
Hoàng Gia tuy không có hoàng tử hay công chúa nào nhưng vẫn còn vài
người cùng huyết thống còn sống. Chẳng hạn như Trường Thịnh Thiên Lữ
Công, ông ấy là Đại Tổng quản của Hội Hoàng gia và là chú ruột của Hoàng đế Quang Minh VI. Và cả 2 người con của bà Trường Thịnh Thiên Mỹ Viên,
bà là cô ruột của Vua, bà mất rồi nhưng còn chồng và con. Con bà tính ra là anh em họ với Vua, huyết thống cũng khá gần… Đó là chưa kể rất nhiều quý tộc hàng tứ phẩm trở lên có dòng máu Hoàng Tộc từ đời ông cố bà sơ
xa lắc la lơ. Tuy là xa nhưng suy cho cùng cũng là bà con của Hoàng
Đế…Em thấy đó, còn biết bao người sẵn sàng làm Hoàng Đế… Hoàng Thái hậu
không có chỗ đứng đâu!
Tôi ngồi ngẩm lại những mối quan hệ dây mơ rễ má trong Hoàng Gia mà thấy chóng cả mặt
-Ơ… như anh nói thì Hoàng thái hậu không thể làm Nữ Hoàng được rồi…
Ngạn Luật cười mỉa mai
-Anh đâu có nói vậy. Ý anh là tính theo phương diện quy cũ trong
Hoàng Gia thôi. Tức là nhiều đời nay các Vua vẫn dùng cách tính toán đó
để tìm người kế nhiệm. Nhưng nói gì thì nói… Luật là do Vua tạo ra cho
nên Vua cũng có quyền phá luật. Ông ta có thể không tuân theo luật về
huyết thống mà cho phép một người khác họ có tên trong di chúc… Do vậy,
quyết định của Vua là quyết định cuối cùng… Xưa nay chỉ có duy nhất một
trường hợp phá lệ thôi. Chuyện đó lâu lắm rồi, trước cả triều đại Quang
Minh… Theo như sử sách viết là vì vị thái tử do có tố nhất quá hèn nhát, nhu nhược nên lúc mất nhà Vua buộc phải trao Vương Trượng cho một vị
cận thần không có quan hệ máu mủ nhưng tài giỏi và yêu nước… Em thấy đó, đôi lúc người ta buộc lòng phải làm khác so với luật lệ…
Tôi gật gù
-Uhm… ra là thế… vậy tức là những ứng viên có thể lên ngôi Vua có ông Lữ Công gì đó, Thái hậu và hai người con vốn là anh em họ của Hoàng Đế
thôi đúng không? Thế là đến 4 người….
Ngạn Luật quay lại nhìn tôi, đôi mắt anh bỗng sáng lên kì lạ
-Uhm… thật ra là 5 người lận!
Tôi ngạc nhiên nhướng đôi chân mày lên
-Uả? Vậy còn ai nữa?
Thay vì trả lời anh lại cười nhẹ và bảo
-Hai ngày qua em thấy có vui không?
Ngạn Luật đổi đề tài một cách ngoạn ngục!? Tôi không khỏi phì cười vì cách nói chuyện của anh hai
-Nè nè nè… sao anh nói năng trớt quớt vậy? Ừ thì em rất vui… cảm giác như vừa được sống một cuộc sống khác vậy! Mai mốt có ngày nghỉ mình lại ra đó nữa ha anh!
Tôi cười tươi thật là tươi và Ngạn Luật cũng có vẻ hào hứng
-Ừ! Anh cũng thích đi chơi như thế lắm… Không biết nến bao giờ chúng ta mới lại có những giây phút như thế…
Anh trở nên tư lự và nhìn ngẩn ngơ cái sàn nhà. Vừa lúc đó có điện
thoại. Anh tôi chẳng cần nhìn xem số của ai đã bấm nút nghe và nói ngay
-Anh biết rồi San, em làm ơn đừng có quýnh lên như thế nữa!
-Uhm… anh sẽ nói ngay bây giờ…
-Anh biết mà, em tắt máy và làm đúng kế hoạch đi!
Nói rồi anh lại nhét cái phone vào túi quần thật nhanh. Có một sự
căng thẳng hiện lên trên gương mặt điển trai của anh hai. Anh quay lại
nhìn tôi, vẻ rất tập trung và trịnh trọng.
-Sao Ly… anh… anh có một chuyện muốn nói rõ với em… có thể …việc này
là quá khó khăn… có thể em sẽ bị sốc nặng lắm nhưng… anh phải nói ra
thôi. Anh đã giấu kín điều này từ rất lâu rồi…
Bộ não tôi bắt đầu hoạt động hết công suất. Tôi sắp xếp lại những dữ
liệu thu thập được. Tôi biết anh hai sắp sữa nói đến những bí mật mà tôi đang tìm hiểu… những điều tôi cứ phải tự mình lần ra manh mối. Sự xuất
hiện của người phụ nữ xa lạ với cái tên San đã quấy nhiễu cuộc sống yên
bình của tôi. Tôi đã từng thấy thái độ đối xử đặt biệt thân mật của cô
với anh trai mình, tôi từng nghe lén cuộc nói chuyện của hai người trong thư viện… tôi nhớ như in cô San đã tự tin tuyên bố rằng: “…Trước sau gì anh cũng là của em mà…” Ồ phải rồi, anh tôi đã yêu cô ấy và vừa mới nãy đây thôi cô San điện thoại để giục anh hai nói chuyện hôn sự của họ cho tôi biết…
-Anh sẽ nói chuyện đó bây giờ sao? Anh không phải nói nữa đâu, em biết cả rối!
Tôi tuyệt vọng nhìn ra ngoài sân. Ánh mặt trời đã chuyển màu đỏ sậm
phủ lên cánh cửa rào đóng kính của ngôi nhà m6ọt vẻ im điềm tẻ nhạt.
-Gì? Em bảo sao… em biết? Biết cái gì chứ?
Ngạn Luật mất bình tĩnh ăn nói lắp bắp và lấy hai tai vò đầu. Tôi giận dữ quát lại thật to
-Em biết tất cả! Anh đã cố giấu em chuyện đó đúng không? Em… em đã
nghe lén anh nói chuyện với cô San trong thư viện… em đã nghe hết rồi,
em đủ thông minh để tự suy luận tìm ra sự thật chứ!
Ngạn Luật mở to hai mắt, miệng thì há hốc và như bị cục xương to chặn ngay cổ họng anh ú ớ
-Em…em… em đã… không thể, không thể nào… sao có thể…!!??
Tôi đứng bật dậy bắt đầu đi vòng quanh cái bàn
-Đúng, em biết thế nào chuyện này cũng xảy ra… chỉ là không biết khi nào thôi. Em đã không ngờ…không ngờ nó lại đến sớm thế!
Ngạn Luật như mất hết sức lực. Anh đau khổ úp mặt vào hai lòng bàn tay
-Anh không hề hay biết là em… Sao lại như thế chứ? Anh… anh rất xin
lỗi… sự thật anh đã hơn ngàn lần cầu mong đừng có bất cứ thứ gì thay đổi cuộc sống của chúng ta… nhưng dù có mong ước thế nào thì sự thật vẫn là sự thật… Anh đã cố tạo cho em những ngày thật sự vui vẻ. Anh muốn em có cái gì đó thật đáng nhớ trong cuộc sống này… anh đã làm như vậy… anh dự tính như thế trước khi nói ra tất cả…
Tôi đứng nhìn anh mà lòng bừng lên cơn uất hận
-Thì ra… thì ra… anh giả vờ làm em hạnh phúc để rồi chơi em một cú
đau thế đó hả? Anh còn dự tính gì nữa nào? Anh có đuổi em ra khỏi nhà
sau khi anh kết hôn với cô ta? Anh ném em vào cô nhi viện hả? Anh sẽ bỏ
mặt em mà đi tìm hạnh phúc của anh sao? Anh có còn coi em là em gái anh
không?
Bất thình lình Ngạn Luật ngốc đầu dậy. Anh lại mở to mắt, nhướng chân mày ngạc nhiên hơn cả lần trước
-Ế Ế! Khoan đã… em nói gì lúc nãy vậy…?
Tôi thấy mặt mình nóng đỏ lên
-Sao? Bộ em nói trúng rồi hả??? Anh sẽ đối xử như vậy với em thật sao…? Anh… anh… anh không thương em nữa!
Tôi bật khóc nức nở lên làm Ngạn Luật luống cuống chạy tới dỗ dành
-Sao Ly… không phải thế đâu… ý anh là… dù anh không phải anh anh trai của em nhưng anh đã và sẽ mãi mãi yêu thương em cho dù…
Ngạn Luật hình như còn nói thêm điều gì nữa nhưng tôi không còn quan tâm mà thét lên
-Anh vừa nói gì? Anh… anh… không phải…không phải… ANH RUỘT CỦA EM???
Bây giờ tôi lại tiếp tục lục lọi những dữ liệu trong đầu. Thôi đúng
rồi! Cô San từng hỏi mãi câu: “Thật ra cô bé đó là ai?” và cô còn gọi
quan hệ của anh em tôi là một “trò chơi anh-em”… Bây giờ thì tôi đã hiểu hết cả rồi… Sự thật anh muốn nói cho tôi biết… là một sự thật quá đau
đớn! Nó còn kinh hoàn hơn cả việc tôi sắp có chị dâu! Ngạn Luật vẫn đang nói rất gấp gáp. Anh nói gì đó tôi không biết nữa, tôi đang phát điên
lên đây, tôi sắp ngất đi đây… Tạo sao mọi chuyện lại ra thế này? Tôi đã
luôn tin vào anh, xem anh như bến bờ duy nhất để nương tựa… mẹ đã bảo
rằng anh là anh trai tôi, là người sẽ thay mẹ yêu tôi… Vậy là sao??? Tôi thấy mình rơi xuống sàn nhà nhưng không đau, hình như Ngạn Luật đã đỡ
lấy tôi kịp lúc. Anh nói đúng, tôi bị sốc nặng vì cái tin này… Làm sao
có thể chấp nhận được chứ? Hãy tưởng tượng xem… Khi mẹ tôi qua đời tôi
rơi vào hố sâu tuyệt vọng và rồi thật may mắn khi tôi biết mình vẫn còn
một người anh ruột. Tôi sống với con người ấy suốt 6 năm trời, cứ ngỡ
mình thật hạnh phúc vì không phải làm trẻ mồ côi…. 6 năm dựa vài bờ vai
đó, ăn ở chung dưới một mái nhà, tâm sự tất cả chuyện lớn nhỏ buồn vui
với người luôn miệng gọi tôi là em gái. Tại sao đến giờ phút này anh lại báo cho tôi hay một cái tin động trời đến vậy? Tôi nhận ra mình đã sống trong lừa dối bấy lâu nay… Sao anh không giấu luôn cái bí mật tàn nhẫn
đó đi? Cứ để em sống mãi trong cái vỏ bọc giả tạo này cũng được… em sẽ
luôn thấy hạnh phúc và bình yên cho dù cái màn bảo vệ trống rỗng…. Như
vậy cũng tốt mà!
Tôi mở mắt ra và thấy đôi mắt anh thật gần. Cái màu mắt thân thương
mà ngày nào tôi cũng trông mong được nhìn thấy. Giọng nói anh như đâu đó xa xa không thực
-Sao Ly! Sao Ly! Em nói gì đi… em đứng dậy được không? Em đừng làm anh sợ…. Em bị sao vậy nè?
Tôi hớp một hơi thở nặng nhọc mà cố phát âm
-Ngạn Luật…Đáng ra anh đừng cho em biết cái sự thật khủng kiếp đó thì đúng hơn. Nói với em là anh chỉ nói đùa đi… nói rằng em là em gái ruột
của anh… Anh họ Dương mà, em cũng họ Dương. Chúng ta có cùng một người
mẹ mà anh hai!
Vòng tay anh siết lấy tôi thật chặt và giọng nói ấy nghẹn ngào làm tôi nhớ lại lần đầu anh ôm tôi bên bia mộ của mẹ…
-Không, anh không hề đùa Công Chúa à! Anh ước sao mình có thể là anh
ruột của em… nhưng đó chỉ là điều ước thôi! Xin em hãy chấp nhận sự thật một cách dũng cảm, hãy sống mạnh mẽ như mẹ của em vậy! Em hãy nghe cho
kĩ đây: Thứ nhất, nếu em thắc mắc về mối quan hệ của anh và San thì em
đã đoán đúng rồi. San và vị hôn thê của anh… Bọn anh đã đính hôn trước
khi anh gặp em và anh sẽ sớm cưới cô ấy vì hôn sự này đã định đoạt từ
lâu rồi! Thứ hai, anh không phải là anh ruột của em. Anh chỉ là người
được mẹ em tín nhiệm giao trọng trách nuôi nấng em khôn lớn. Và thứ ba,
điều cuối cùng quan trọng nhất anh chưa kịp nói và anh nghĩ em cũng chưa thể tự mình khám phá ra…đó là…
-KHÔNG! ANH IM MỒM ĐI! DỪNG LẠI, DỪNG LẠI!
Tôi tự nhiên tỉnh táo ra. Tôi vùng khỏi vòng tay anh và loạng choạng đứng dậy chạy ào ra cửa. Tôi hành động trước khi suy nghĩ
xem mình đang làm gì. Bí mật thứ nhất: San là vợ của anh ấy! Ôi kinh
khủng! Vượt xa sự suy đoán của tôi rồi. Hóa ra họ không chỉ ở cấp độ
trai gái hẹn hò mà sự thật đã đính hôn! Bí mật thứ 2 còn kinh hoàng hơn
nữa, không cần phải nói rõ nó làm tôi đau đớn thế nào. Hai bí mật này
còn chưa đủ sao? Lại còn cái thứ ba à? Cái quan trọng nhất? Tức là cái
đáng sợ nhất! Tôi cứ tưởng không còn gì khủng khiếp hơn chuyện Ngạn Luật không phải anh trai tôi hóa ra vẫn còn một điều bí mật nữa… Tôi sợ, sợ
lắm. Tôi sẽ không nghe đâu… bất luận thế nào tôi cũng không nghe đâu!
Tôi thà bị lừa dối để được sống yên thân trong cái vỏ của mình. Thế là
tôi cứ cấm đầu mà chạy, chạy với tốc độ mình chưa từng đạt tới từ khi
mới được sinh ra. Tôi nghe tiếng anh gào lên hoảng hốt phía sau và tôi
biết anh đang đuổi theo nhưng mặc kệ! Tôi cần phải chạy thoát khỏi Ngạn
Luật ngay bây giờ. Đối với tôi anh đã trở thành vị thần chết đáng sợ và
lời lẽ anh nói ra toàn những điềm báo của sự bất hạnh.