Hầu như học sinh nào ở trường tư thục cũng biết Tử Thụ và Tử Hiên, đặc biệt là Tử Thụ, trình độ yêu chiều
đệ đệ muội muội đã đến mức khiến người ta nghẹn họng trân trối.
Có lần, tên Phương Thần này đánh cược với bạn học bị thua, phải mời tất cả học sinh trong trường ăn bánh đậu xanh, món điểm tâm hàng đầu ở Lục Ký.
Mà Lục Kỷ lại là2một nơi còn nổi danh hơn cả Tụ Phương Trai. Theo cách nói hiện đại thì, nếu nói Tụ Phương Trai hàng hiệu cấp tỉnh, thì Lục Kỷ chính là hàng hiệu cấp quốc gia.
Nghe nói, Lục Ký còn được coi là rồng ở Đại Tề này, gần như là ở đâu cũng có chi nhánh. Có điều họ chỉ mở tiệm
nơi cấp huyện trở lên, thế nên ở trấn Cổ Thủy mới không8có chi nhánh.
Hiếm lắm đám học sinh trong trường tư thục mới được trông thấy bánh đậu xanh Lục Kỷ. Bánh vừa đến tay, bọn họ đã ăn ngay lập tức. Chỉ có Tử Thụ để dành không ăn.
Thiết Trụ mới tò mò hỏi hắn vì sao không ăn, Từ Thụ nói: “Ta mang về cho A La, con bé thích ăn bánh đậu xanh nhất.”
Bây giờ mấy người trong trường tư thục vẫn6còn nhớ những lời này của Tử Thụ. Cũng từ đó về sau, học sinh trong trường đều biết Tử Thụ có một tiểu muội tên là A La, Tử Thụ yêu chiều nàng đến cực điểm.
Thậm chí sau đó họ còn nghe nói, Tử Thụ có thể cõng Tử La đến tận trấn trên, cũng chứng minh được “lời đồn” yêu chiều muội muội của hắn.
Tử La cũng không biết nàng đã nổi3tiếng trong trường thế này, nàng chỉ biết là bánh đậu xanh lần đó ngon vô cùng mà thôi.
“Thụ ca nhi, hiếm lắm mới thấy người yêu thương các em trong nhà như trò. Thịt ngọt ở bàn chúng ta cũng chẳng có ai ăn, trò cứ lấy mang cho con bé đi.” Ngô phu tử rất tán thưởng tình cảm của Tử Thụ đối với muội muội mình.
Khách khứa, học sinh ở các5bàn khác thấy Ngô phu tử nói như vậy thì đều bảo Tử Thụ mang thịt ngọt trên bàn cho Tử La ăn.
Hà tú tài rất không thích hành vi không phóng khoáng này của Tử Thụ. Chỉ là thấy Ngô phu tử tán thưởng Tử Thụ như thế, hắn cũng không tiện nói gì.
Cuối cùng, Tử Thụ, Tử Hiên lấy ở bàn mình và Ngô phu tử, mỗi bàn một đĩa thịt ngọt.
Mấy bàn của học sinh cùng trường cũng đưa đĩa thịt ngọt sang cho Tử Thụ.
“Được rồi, được rồi! Mấy đứa A La cũng không ăn hết nhiều như vậy.” Tử Thụ nói.
“Tử Thụ huynh, các ngươi cứ lấy đi. Chúng ta cũng không ăn, để hết cho muội muội À La của chúng ta đấy.” Phương Thần trêu chọc nói.
“Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy.”
Mấy đồng học khác cũng đều rối rít trêu chọc.
Tử Thụ, Tử Hiên nghe xong cũng không giận. Từ Thụ cười nói: “Vậy ta đây thay mặt A La cảm ơn mọi người.”
Cuối cùng, Tử Thụ còn phải hỏi xin Trần nãi nãi một cái hộp cơm để đựng.
Tử La, Tiểu Lục và Tử Đào đang bận rộn giúp mọi người rửa rau. Giang Tam Nha nói với Tử La: “A La, đại ca muội gọi kìa.”
Tử La nhìn theo hướng Giang Tam Nha chỉ, quả nhiên thấy Tử Thụ đang cầm một cái đĩa gì đó đi về phía các nàng
“A La qua xem xem Đại ca bảo gì chúng ta đi.” Tử Đào nói.
Tử La nghe xong lập tức chạy đi: “Đại ca, huynh bảo gì bọn muội vậy?”
“A La, mấy đứa đói chưa?” Tử Thụ hỏi.
“Chưa ạ, trước khi đến đây, Đại tỷ có nói hôm nay có thể sẽ được ăn rất trẻ, bảo bọn muội ăn nhiều một chút mới ra ngoài.”
“Bọn muội ở đây rửa rau, thế Đại tỷ đầu?” Tử Thụ thấy đám Tử La đang rửa rau cùng Giang Nhị Nha, Giang Tam Nha, không thấy Tử Vi nên hỏi.
“Thiếu rau, Đại tỷ và Đại Nha tỷ đi mua thức ăn giúp mọi người rồi.”
“Vậy hả, đây là ít thịt ngọt, ta nhớ các muội đều thích ăn nên mang qua đây một chút. Muội và Tử Đào, Tiểu Lục, Đại tỷ ăn trước. Ta và Tử Hiên vẫn còn một hộp thịt ngọt nữa, đồng học của bọn ta đều không ăn. Lát nữa ta và Tử Hiên ăn xong sẽ cầm về cho các muội.”
“Được, vậy muội sẽ mang cho mọi người ăn cùng.” Tử La nói rồi nhận lấy đĩa thịt trên tay Tử Thụ.
“Ngoan, ăn trước với Tử Đào đi. Lát nữa mở tiệc lại ăn tiếp. Có điều, cái này cũng đừng ăn nhiều, không lát nữa vào tiệc lại không ăn được.”
“Được, Đại ca, A La nhất định sẽ không ăn nhiều.”
“Ừm, vậy Đại ca đi đây.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Tử Thụ, Tử La đột nhiên có một loại cảm giác rơi lệ đầy mặt. Tử Thụ lúc nào cũng yêu thương tỷ muội các nàng như vậy.
“A La, Đại ca muội mang cái này cho muội hả?” Giang Nhị Nha nhận thịt ngọt Tử La đưa tới, hỏi.
Tử La vừa chia thịt ngọt cho Tử Đào, Tiểu Lục, Giang Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha, vừa đáp: “Đúng vậy, mấy bàn chỗ Đại ca không thích ăn cái này, nên huynh ấy mang đến đây cho bọn muội ăn.”
“Ngon quá, Thụ ca ca thật tốt!” Giang Tử Nha vừa ăn vừa nói.
“Ngon thì mọi người ăn nhiều một chút.” Tử La nói.
“A La muội muội, Đại ca muội tốt với các muội quá.” Giang Tam Nha hâm mộ nói.
Cuối cùng cũng tới phiến đám Tử La được ăn tiệc. Tử La, Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục ngồi cùng Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử và tiểu đệ, tiểu muội của Xuyên Tử, vừa đủ tám người một bàn.
Mấy người Giang Đại Nha ngồi cùng hai đại thẩm trong thôn, ngay cạnh bàn của đám Tử La. Bữa tiệc vừa bắt đầu, Tử Hiên, Thiết Trụ và Xuyên Tử cũng cầm một bát thịt gà qua đây.
“Bên bàn chỗ chúng ta thừa rất nhiều đồ ăn, nghe nói đồ ăn bên này của mọi người không nhiều lắm nên bọn ta mang một ít sang đây.” Tử Hiên nói.
Thì ra, hôm nay khách khứa còn nhiều hơn so với dự đoán của thôn trưởng, thiếu rất nhiều đồ ăn. Một số học sinh thấy đám Tử Thụ quan tâm đệ đệ muội muội như vậy, nghĩ đến chuyện người nhà mình vẫn còn đang bận rộn thì đều có chút xấu hổ.
Vì vậy, Cơm nước xong, bọn họ thấy thừa lại rất nhiều đồ, mà người nhà mình thì không có mà ăn, nên những học sinh có người nhà còn đang bận việc đều rối rít cầm ít đồ ăn mang cho người nhà của mình.
Tử Hiên, Thiết Trụ, Xuyên Tử đi rồi, chốc lát sau, Thiết Đản mang hai đĩa đồ ăn lớn đi qua.
“Chúng ta còn thừa nhiều lắm nên mang mấy cái này qua cho mọi người.”
Thì ra, Thiết Đản và những học sinh ở lớp cao cấp không ngồi cùng bàn với đám Tử Thụ. Bàn của họ gần như đều là học sinh ngoài thôn, vậy nên thừa rất nhiều đồ ăn.
Thiết Đản đi rồi, Trần thẩm cảm thán nói: “Đám Thiết Đản đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.”
Cùng lúc đó, mấy nhà có con đi học ở trường tư thục cũng lần lượt nhận được đồ ăn mà con mình mang đến.
Tất cả mọi người đều cảm thán, quả nhiên đám trẻ đọc sách rồi cũng hiểu chuyện hơn hẳn.
Lúc mấy người Tử La ăn gần xong, các nàng vẫn còn nhận được một hộp thịt ngọt mà Trần Thiếu Thanh đưa tới.
“Ta nghe đám Tử Thụ nói các muội thích ăn cái này, mà nó lại còn thừa rất nhiều nên cho các muội mang về ăn.”
“Cảm ơn Thiếu Thanh ca ca.” Tử La nói.
Lần này đám Tử La đến nhà thôn trưởng gia gia ăn tiệc còn được cầm đồ về nhiều hơn cả lần Đào Hoa tỷ xuất giá, chỉ riêng thịt ngọt đã hai hộp rồi.
Hôm sau lại đến lượt nhà Nhị bá Đổng Nhị Lang của các nàng mở tiệc mừng Đổng Vũ đậu tú tài. Nghe nói hai ngày nay Đổng Vũ đều ở trên thị trấn, phải dự rất nhiều buổi tiệc. Hắn muốn buổi trưa hôm nay nhà mình mới mở tiệc để kịp trở về.
Đổng Vũ có thể đi dự tiệc nhiều như vậy, thứ nhất là vì hắn học trong trường tư thục ở trấn trên, bạn học nhiều hơn ở trường tư thục trong thôn. Thứ hai, Đổng Vũ đã thi phủ nhiều lần, cho nên cũng biết rất nhiều học sinh.
Huynh muội Tử La vốn không muốn đến nhà Đổng Nhị Lang, nhưng Đông Hoàng thị không biết là vì hào phóng hay khoe khoang mà hôm qua lại đích thân đến mời từng nhà trong thôn sang ăn tiệc, trong đó có cả huynh muội Tử La.
Người ta đã đến tận cửa mới rồi, các nàng không đi thì cũng có chút xấu hổ.
Cũng tầm giờ hôm qua sang nhà thôn trưởng, tỷ muội Tử La bắt đầu sang nhà Đổng Nhị Lang.
Tỷ muội Tử La mang quà đến đưa cho người phụ trách ghi chép ở cửa rồi chuẩn bị vào.
Đổng Mai thấy đám Tử La tới, liền đi đến ngăn cản các nàng.
“Các ngươi tới đây làm gì? Ở đây không chào đón các ngươi. Không phải các ngươi đã nói là giờ đã là hai nhà riêng biệt, không muốn dính líu gì đến chúng ta nữa sao? Bây giờ thế nào? Thấy Đại ca của ta thi đậu tú tài, các ngươi lại vội qua đây làm thân. Ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu. Có ta ở đây, các ngươi đừng mơ mà bước vào cửa nhà này.” Đổng Mai kiêu ngạo nói.
Tử Đào cực kỳ tức giận với dáng vẻ phác lối của nàng ta: “Là các ngươi mời chúng ta đến đây, nếu không người nghĩ là chúng ta thèm chắc? Giờ thế nào? Nhận quà xong thì đuổi người?”
“Ai mời đám nghèo kiết hủ lậu các ngươi? Cả nhà mang có chút quà rách này sang đã muốn ăn không uống không nhà ta. Da mặt dày quá rồi đấy. Biến! Biến đi!” Đổng Mai đuổi đám Tử La ra ngoài như đuổi ruồi.
“Hừ. Các ngươi chỉ muốn nhận quà, không cho người ta ăn cơm đúng không?” Tử Đào không chịu thiệt đáp trả.
“Trả lại cho các ngươi, mấy món đồ rách này, nhà ta không thèm.” Đổng Mai nói xong thì lấy quà mà tỷ muội Tử La vừa mang đến, vẫn còn để trên bàn ghi tên, ném vào người các nàng.
Các nàng thấy Đổng Mại phát điện thì vội vàng né tránh. Đồng Mai thấy không ném trúng thì cực kỳ tức giận. Nàng ta thấy Tử Vi lớn lên càng ngày càng đẹp, trong lòng cũng nổi lên một ngọn lửa không tên.
Thế là nàng ta cầm cuộn vải của tỷ muội Tử La trên bàn ném vào mặt Tử Vi Tử La vội kéo Tử Vi lại.
Đổng Mai không ném trúng thì càng giận điên, dùng sức đẩy Tử Vi một cái.
Đám Tử La không ngờ Đổng Mai lại đột nhiên đẩy Tử Vi, vì quá bất ngờ nên Tử Vi đã bị Đổng Mai đẩy xuống đất.
“Đại tỷ, tỷ không sao chứ?” Các nàng nhanh chóng đỡ Tử Vi dậy.
Thấy tay Tử Vi bị thương, Tử La càng tức giận: “Ngươi đúng là nữ nhân ác độc, sao lại đẩy Đại tỷ của chúng ta? Tới cửa là khách, đây chính là đạo đãi khách nhà các ngươi hay sao? Hôm nay chúng ta đúng là được mở mang kiến thức.
“Chao ôi! Tiểu tổ tông của ta, sao thế này?” Đổng Hoàng thị lúc này mới đi ra giả ngu.
Thật ra, Đổng Hoàng thị đã sớm thấy đám Tử La đến rồi. Bà ta thấy Đồng Mai làm khó các nàng thì cũng muốn Đổng Mai dạy dỗ bọn này một trận, xả nổi giận trong lòng bà ta.