“Tiểu quỷ này” Tử Vi thấy Tử La vẫn nhí nha nhí nhảnh, biết nàng thực sự không sao, nên dở khóc dở cười cười mắng.
“Tử Thụ, A La muội muội, hai người không sao là tốt rồi, nếu mấy đứa xảy ra chuyện ở trước cửa nhà ta, Thiếu Thanh ca ca sẽ rất áy náy.”
Trần Thiếu Thanh bước lên nói, lúc hắn nhìn thấy Tử La bị xe ngựa lao đến thì rất hoảng hốt. Hắn muốn chạy đến cứu nàng2nhưng lại bị mẹ kéo lại. Hắn vô cùng hổ thẹn vì lúc đó mình ở gần Tử La nhất mà lại không thể ra tay cứu cô bé.
“Thiếu Thanh ca ca đừng áy náy, A La không sao mà! Huynh xem, muội còn nhảy được đây này. A La còn chưa chúc mừng Thiếu Thanh ca ca thi đậu tú tài nữa đấy. Thiếu Thanh ca ca, huynh lợi hại như vậy, sau này nhất định có thể thi thật tốt.”
Tử La8rất có hảo cảm với thiếu niên ôn nhuận như ngọc này. Lần trước lúc Đổng Mai đánh nàng, nếu không phải Trần Thiếu Thanh kịp thời chạy tới, nàng đã phải chịu chút đau đớn xác thịt, ít nhất cũng phải lãnh trọn cái tát của nàng ta rồi.
Trần Thiếu Thanh thấy Tử La thật sự không có chuyện gì cũng yên tâm, tâm trạng cũng hồi phục như cũ.
“Vậy thì Thiếu Thanh ca ca nhận lời chúc của A La.” Trần6Thiếu Thanh nghe xong, xoa đầu Tử La cười nói.
Tử Thụ thấy vậy cũng mở miệng chúc mừng Trần Thiếu Thanh: “Thiếu Thanh sư huynh, chúc mừng huynh! Huynh nhất định sẽ làm được” Tử Thụ vô cùng bội phục vị sư huynh chỉ hơn hẳn một tuổi đã thi đậu tú tài này.
“Thiếu Thanh sư huynh, huynh lợi hại thật đấy, nếu sau này chúng ta cũng có thể lợi hại giống Thiếu Thanh sư huynh thì tốt rồi.” Tử Hiên cũng3hâm mộ nói.
“Đúng vậy, phu tử lúc nào cũng bảo chúng ta phải học tập huynh đấy.” Thiết Trụ ở bên cạnh cũng nói.
“Chẳng qua chỉ tú tài thổi mà, nào có lợi hại như các đệ nói chứ. Chỉ cần các đệ chịu cố gắng, thì nhất định có thể thi đậu.” Trần Thiệu Thanh thấy mấy đứa trẻ đều kính nể nhìn mình thì cũng có chút ngượng ngùng.
“Đồ nịnh hót! Đồ nghèo kiết hủ lậu.” Trần Châu thấy Trần Thiếu5Thanh vừa nói vừa cười với đám Tử La, trông còn thân thiết hơn với nàng ta thì không nhịn được.
“Châu Nhi, muội nói kiểu gì vậy?” Trần Thiếu Thanh sầm mặt.
“Ca ca, muội không nói sai. Một tú tài lão gia như ca ca đâu cần phải ôn hòa với đám nghèo kiết xác này như vậy! Chẳng qua chỉ loại người hạ đẳng ham chút tiền mừng mà thôi. Muốn đậu tú tài? Đúng là vớ vẩn. Tưởng tú tài là rau cải trắng trên đường chắc.”
Trần Châu không chịu nổi Trần Thiếu Thanh dạy bảo mình trước mặt nhiều người như vậy, nói hụych toẹt hết ra.
Tử Hiên nghe xong thì cực kỳ tức giận! Cậu đang định đi tới lý luận với Trần Châu thì bị Tử Thụ kéo lại.
Người chung quanh nghe xong cũng đều đổi sắc mặt, lời của Trần Châu cũng đang đánh vào mặt của họ đấy.
“Châu tỷ nhi, càng ngày càng chẳng ra làm sao cả, mau vào giúp mẹ cháu chuẩn bị đồ mở tiệc đi, đừng có ở đây làm ta mất mặt xấu hổ.” Thôn trưởng thấy vậy quát lớn. Đứa cháu gái này càng ngày càng giống kiểu khinh người của mẹ nó.
Tuy Trần Châu không phục, nhưng nàng ta cũng không dám cãi lại lời thôn trưởng, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đi vào.
“Thụ ca nhi, các cháu đừng chấp nhặt với Châu tỷ nhi, nó bị chúng ta làm hư rồi. Đừng để mấy lời nó nói trong lòng, sau này chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.” Thôn trưởng xấu hổ nói.
“Thôn trưởng gia gia quá lời rồi. Châu Nhi muội muội vẫn còn nhỏ, nói năng còn ngây thơ, sao bọn cháu lại tính toán với muội ấy được?” Tử Thụ chắp tay nói.
Mặc dù Tử Thụ rất không vui vì lời của Trần Châu, ấn tượng với nàng ta cũng tụt xuống một khoảng lớn, nhưng cậu luôn rộng lượng với trẻ nhỏ, cũng không thể so đo xét nét với một đứa trẻ được. Huống hồ thôn trưởng cũng coi như có ân với huynh muội bọn họ, phải nể mặt ông chứ.
Tử La nghe Tử Thụ nói Trần Châu ngây thơ thì khóe miệng co giật, đó là điều ngoa tùy hứng đấy biết không? Có điều nàng cũng không tính toán với một con nhóc làm gì, dù sao nàng cũng sống hơn hai mươi năm đời người rồi, chút thái độ ấy vẫn chấp nhận được.
Tử Hiên, Thiết Trụ nghe Tử Thụ nói vậy cũng không so đo với Trần Châu nữa.
Thôn trưởng thấy vẻ mặt của đám Tử Thụ thật sự không tức giận cũng yên lòng.
Ông rất tin tưởng ánh mắt của mình. Ông nghĩ Tử Thụ, Tử Hiên bình thường biết tiến biến lui, cho dù thế gia tử cũng không có khí độ như vậy, hơn nữa lần trước ông nghe phu tử khen ngợi hại huynh đệ họ thì càng thêm khẳng định đám Tử Thụ chắc chắn không phải vật trong ao.
Ông không dám khẳng định tiến độ của bọn họ như thế nào, nhưng giữ quan hệ tốt với huynh muội họ thì chắc chắn là quyết định chính xác. Hơn nữa, chỉ dựa vào phẩm hạnh của hai huynh đệ nhà này cũng đủ để ông tình nguyện qua lại với họ rồi, đến cả mấy đứa trẻ như Tử La cũng đều nghe lời hiểu chuyện cả.
“Vậy là tốt rồi, thôn trưởng gia gia thay mặt Châu tỷ nhi xin lỗi các cháu.“.
“Đúng vậy. Ta cũng thay mặt muội muội xin lỗi mọi người.” Trần Thiện Thanh chắp tay nói.
Tử Hiên, Thiết Trụ vốn còn chút tức giận, nhưng nghe mấy người thổn trưởng nói xong nguôi ngoai không ít.
“Thôn trưởng gia gia, hai người khách khí quá. Mọi người đều là người cùng thôn, sao lại tính toán xét nét nhau được.” Tử Thụ cũng vội đáp lễ.
“Thụ ca nhi, mấy đứa thật rộng lượng.” Thôn trưởng giơ ngón cái ra tán dương đám Tử Thụ, sau đó ông cao giọng nói với các thôn dân: “Các vị hương thân, hôm nay cháu gái của lão phu không hiểu chuyện, khiến mọi người chế cười, nếu Châu tỷ nhi có mạo phạm gì, lão phu xin được tạ lỗi. Ngày mai, nhà ta sẽ mở tiệc chúc mừng Thanh ca nhi thi đậu tú tài, đến lúc đó mong mọi người nể mặt đến uống chén rượu nhạt!”
“Thôn trưởng, ngài nói quá lời rồi. Chúng ta nhất định sẽ qua đây xin chén rượu mừng, cũng dính chút không khí vui mừng của Thanh ca nhi.”
“Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ta nhất định sẽ đến.”
Mọi người nghe thôn trưởng nói vậy cũng không so đo chuyện Trần Châu thất lễ nữa.
“Được, được, lúc đó lão phu nhất định sẽ chiêu đãi mọi người thật tốt.”
Chẳng mấy chốc, khung cảnh lại náo nhiệt không thôi.
Tất cả mọi người đều chúc mừng thôn trưởng và Trần Thiếu Thanh.
Đến lúc mọi người giải tán, đám Tử La cũng rời đi, lại tiếp tục đi qua nhà Đổng Nhị Lang.
Huynh muội Tử La thấy cửa nhà ông ta cũng tụ tập rất nhiều người.
Đám Tử La sợ gặp phiền toái, cho nên không vào nhà họ.
Hôm nay là ngày nhà thôn trưởng mở tiệc.
Tử La cùng Tử Vi, Tử Đào và Tiểu Lục mang quà đến nhà thôn trưởng.
Còn Tử Thụ, Tử Hiên thì phải đến trường tư thục. Nghe nói bữa tiệc hôm nay, thôn trưởng đã xin Ngô phụ tử cho tan sớm nửa canh giờ, để các học sinh cũng có thể đến uống rượu mừng.
Tỷ muội Tử La đi qua nhà Trần thẩm. Trần thẩm ở trong sân nhìn thấy các nàng thì cao giọng nói: “Vi tỷ nhi, chờ ta một chút, ta cũng đi cùng các cháu.”
Trần thẩm nói xong thì vội đi vào phòng cầm quà ra.
“Trần thẩm, bọn cháu còn tưởng thẩm và Trần thúc đã đi trước rồi chứ.” Tử Vi nói.
Cha của Trần thúc và thôn trưởng là anh em họ, Trần thúc là cháu họ của thôn trưởng, cho nên hôm qua nhà thôn trưởng chuẩn bị tiệc, nhà Trần thúc cũng qua giúp. Theo lý thì hôm nay nhà Trần thúc cũng phải sang từ sớm rồi, cho nên Tử vi mới hỏi như vậy.
“Ta về cho heo ăn, lát nữa ăn cơm trưa xong chúng ta còn phải ở lại phụ giúp dọn dẹp, không thể về cho heo ăn đúng giờ được, cho nên nhân lúc còn chưa mở tiệc, ta mới về cho heo ăn trước.... Trần thúc của mấy đứa vẫn đang nhà thôn trưởng kia kìa.” Trần thẩm cười nói.
Lúc các nàng tới nhà thôn trưởng, khách khứa vẫn chưa đến nhiều, chỉ có khoảng mười, hai mươi người thôi. Trần thẩm nói phải một canh giờ mới bắt đầu tiệc.
Tử Vi và Tử Đào liền đi vào giúp đỡ. Tử La và Tiểu Lục không biết đi đâu nên cũng ở một bên trợ giúp.
Đến tận trước lúc khai tiệc khoảng nửa canh giờ, khách khứa mới bắt đầu nhiều lên.
Đến khi khai tiệc, Ngô phu tử cũng đưa các học sinh tới.
Trần Thiếu Thanh và thôn trưởng vội vàng ra đón tiếp.
Đến cùng Ngô phu tử, ngoài đám học sinh ở trường tư thục thì còn có Hà tủ tài ở Hà gia thôn bên cạnh.
Nói đến Hà tú tài này, hắn chính là đường đệ của chồng Đào Hoa tỷ, trước đây cũng là học sinh của Ngô phu tử, hai năm trước đã đầu tú tài rồi lên huyện học tập. Hắn và Trần Thiếu Thanh cũng coi như là đồng môn, hơn nữa bởi vì Đào Hoa tỷ, hắn cũng được coi là có một chút xíu quan hệ thân thích với nhà thôn trưởng. Do đó, hắn đến đây chẳng có gì là kỳ lạ cả.
Có điều, hắn không hề chào hỏi Trần thúc và Trần thẩm.
Sau một hồi khách khí, thôn trưởng và Trần Thiếu Thanh coi Ngô phu tử và Hà tủ tài là thượng khách, mời lên ghế trên. Ngồi cùng bàn còn có mấy thôn lão đức cao vọng trọng nữa.
Tử Thụ, Tử Hiên và những học sinh khác được sắp xếp ở mấy cái bàn phía dưới.
Chỉ chốc lát sau, bữa tiệc liền bắt đầu.
Ở nông thôn, bởi vì ghế, bàn, bát đũa không đủ, với lại có người còn đến giúp chuẩn bị đồ ăn, cho nên bọn họ thường phân bữa tiệc thành hai đợt, đợt đầu là để phục vụ khách xa, khách quý và khách nam trước.
Đợt thứ hai mới đến phần những người làm giúp, cùng với phụ nữ và trẻ nhỏ như mấy người Tử La. Thế nên bây giờ các nàng vẫn chưa được ngồi vào bàn. Hơn nữa, bởi vì khách tới nhiều hơn so với dự đoán, đồ ăn chuẩn bị không đủ nên đám Tử La vẫn phải giúp mọi người rửa rau.
Tử Thụ, Tử Hiên thấy mấy người Tử La chưa được ăn cơm, thì họ cũng có chút không ngon miệng.
Bởi vì mấy bàn của đám Tử Thụ đều là học sinh, cho nên cơm nước cũng khá phong phú.
Bình thường trên bàn tiệc, mỗi món chỉ có một phần, thế nhưng Từ Thụ, Tử Hiên lại thấy mấy bàn này, rất nhiều đồ ăn đều có hai phần, thậm chí còn nhiều hơn.
Tử Thu thấy hai đĩa thịt ngọt trên bàn còn rất nhiều, mà cả bàn toàn là mấy nam hài, không thích đồ ngọt, thế là hắn lập tức nghĩ đến hai đứa nhóc Tử La và Tiểu Lục.
Nghĩ rồi, Tử Thụ nói với mọi người trong bàn: “Đệ đệ, muội muội của ta rất thích ăn đồ ngọt, nếu mọi người không ăn hai đĩa thịt ngọt thịt này thì ta lấy một ít cho chúng ăn được không?”
Cái gọi là thịt ngọt chính là một món ăn trong bữa tiệc, dùng thịt heo bọc bột mì và đường rồi chiên lên, vô cùng ngọt ngào ngon miệng.
Tử La và Tiểu Lục ăn món này trong bữa tiệc mừng Đào Hoa tỷ xuất giá xong thì vô cùng kinh ngạc, sau khi về nhà còn đòi Tử Vi làm thêm mấy lần cho hai đứa ăn.
“Ha ha, Tử Thụ lão đệ, không ngờ trình độ yêu chiều đệ đệ muội muội của người lại tăng cao rồi. Mang đi đi. Mấy đại nam nhân như chúng ta thì ăn gì mấy đồ ngọt này chứ.” Phương Thần ngồi cùng bàn, khá thân thiết với Tử Thụ, Tử Hiên ở trường nên cười ha ha trêu chọc.