Ai ngờ Đổng Mai không có đầu óc như thế, dám ra tay với tỷ muội Tử La. Bà ta thấy có rất nhiều người để ý đến chỗ này, thỉnh thoảng còn có người nghị luận về hành vi của Đổng Mai nên đành ra mặt.
“Có chuyện gì, Nhị bá nương nên hỏi đường tỷ của chúng ta mới2phải. Chúng ta có ý tốt đến chúc mừng nhà các người, các người không cảm kích thì thôi lại còn ra tay với chúng ta, làm Đại tỷ bị thương. Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ các người không nên giải thích với chúng ta ư?” Tử Đào nói.
“Ôi. Chắc chắn có gì hiểu lầm rồi. Vừa nãy8Mai tỷ nhi còn nói lát nữa chờ mấy đứa đến còn muốn ngồi cùng bàn với mấy đứa để tâm sự cơ mà. Chuyện này, chắc chắn vừa rồi mấy tỷ muội đã hiểu lầm gì nhau thôi. Nếu hiểu lầm gì nhau thì lát nữa tâm sự, chơi đùa, sẽ lại hòa hợp ngay. Mai tỷ nhi cũng6vậy, các đệ muội đều còn nhỏ, trước đây có chút hiểu lầm với con, bây giờ không thân thiết với con cũng là hợp lý, sao con lại nóng lòng như vậy. Con xem mọi chuyện bây giờ đều đảo lộn hết cả, còn không mau xin lỗi các đệ muội đi!”
“Sao con phải xin lỗi chúng nó, đám3nghèo kiết hủ lậu này cũng xứng để đại tiểu thư con xin lỗi sao, đừng có mơ! Một đám không ra hồn, con còn chế chúng nó làm bẩn chỗ chúng ta đây này. Cút! Cút ra ngoài cho ta! Ở đây không chào đón các ngươi.”
Đổng Hoàng thị thấy mọi người đã bắt đầu chỉ vào Đổng Mai5bàn tán thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà ta sắp phát khóc với đứa con gái ngu xuẩn này rồi.
“Nha đầu chết tiệt này, sao dạo này dễ xúc động thế? Cho dù lúc nãy các đệ muội có gì không đúng thì cũng phải nói chuyện rõ ràng với các đệ muội chứ không phải động chút lại kêu la thế này. Nếu không lát nữa, cho dù con có lý cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm. Mọi người sẽ hiểu lầm là con bắt nạt các đệ muội, con xem con còn giấu được mặt vào đầu?”
Đám người vừa rồi nghị luận Đống Mai nghe Đổng Hoàng thị nói như vậy cũng có chút ngập ngừng, không phải có hiểu lầm gì thật đấy chứ?
“Nhị bá nương, đường tỷ vừa nhìn thấy chúng cháu đã chửi, còn nói chúng cháu là đám nghèo kiết hủ lậu, không xứng bước vào nhà các người. Không những thế, tỷ ấy còn ném quà của chúng cháu đi, nói là toàn những thứ rách nát, lại còn đẩy Đại tỷ cháu xuống đất nữa. Nhị bá nương, chúng cháu là đám nghèo kiết hủ lậu thật sao? Nhưng A La có bạc mà! Tại sao đường tỷ lại bảo bọn ta là nghèo kiết hủ lậu? Mấy món quà này Đại ca, Đại tỷ phải dùng rất nhiều tiền để mua, sao lại rách nát được?”
Tử La không muốn bị thiệt thòi nên làm bộ không hiểu hỏi.
“À, à...” Đổng Hoàng thị cạn lời, nhất thời không biết đáp trả thế nào.
Có điều, Tử La không hề muốn buông tha mấy người này dễ dàng như vậy.
Lúc đầu là Đổng Hoàng thị đến nhà mới, các nàng thấy dù gì hai nhà cũng là họ hàng, bằng lòng đến để hai nhà đẹp mặt, không để mọi người trong thôn chế giễu. Thế nhưng, không ngờ Đổng Mai lại dám ra tay với các nàng, lại còn làm Tử Vi bị thương.
Nếu như Đổng Mai chịu xin lỗi Tử Vi, các nàng sẽ nể mặt Đổng Vũ mà không chấp nhặt với Đổng Mai nữa. Nhưng bây giờ, Đổng Mai không những không chịu xin lỗi, mà vẫn còn tức giận mắng chửi thế kia.
Cuối cùng, Đông Hoàng thị không kéo Đổng Mai xuống được, lại còn muốn đánh ngược lại một gậy, hạ các nàng xuống để nói tốt cho Đổng Mai. Bà ta cho rằng các nàng là bùn nặn phải không? Tượng đất còn biết tức giận đấy, huống chi các nàng là con người.
“Nhị bá nương, chúng cháu là đám nghèo kiết hủ lậu thật sao? Quà của chúng cháu là đồ rách nát thật sao?” Tử La tiếp tục tò mò hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Đổng Hoàng thị ngượng ngùng nói, trong lòng thầm hận Tử La cứ bám riết mấy chuyện nhỏ nhặt không tha.
Nếu không phải thấy dáng vẻ ngây thơ của Tử La, lại nghĩ tới chuyện nàng chưa đủ bảy tuổi thì bà ta nhất định sẽ nghi ngờ Tử La CỐ ý.
“Vậy sao đường tỷ lại nói chúng cháu là đám nghèo kiết hủ lậu? Còn đống quà này, nếu không phải đồ rách nát, tại sao tỷ ấy trông thấy lại tức giận?”
“À, ở, đường tỷ của các cháu còn nhỏ, có một số việc không hiểu rõ. Các cháu đừng tính toán với tỷ tỷ nữa.” Đổng Hoàng thị nghĩ thấy lời của mình còn không thuyết phục được chính mình, nhưng vì để Đổng Mai không bị xấu mặt, bà ta không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói.
Tử La thấy Đổng Hoàng thị đã nói đến mức này rồi cũng không muốn đánh rắn giập đầu, vì vậy cũng cho Đổng Hoàng thị một con đường, không truy cứu tiếp nữa.
Thế nhưng, Tử Đào lại không muốn: “Đường tỷ còn lớn tuổi hơn tỷ muội chúng cháu. Đây là đang muốn đám trẻ con chúng cháu phải nhường nhịn tỷ ấy đúng không?”
Đổng Hoàng thị bị hỏi, thấy thật sự không thể xuống đài được thì đành đánh Đổng Mai một cái: “Nha đầu chết tiệt kia, nói thì không lựa lời mà nói, xem sau này còn dám như vậy không.”
Nói rồi, bà ta kéo Đổng Mai đi vào, không để nàng ta tiếp tục mất mặt nữa.
Tử Đào còn định nói gì đó nhưng Tử La vội kéo nàng lại, nếu còn tiếp tục, các nàng tuy là có lý nhưng sẽ khó tránh khỏi bị người ta nghĩ là đang gây sự. Nàng không muốn Tử Đào bị mấy người Đông Hoàng thị kia phá hủy thanh danh.
Hơn nữa, hôm nay là “tiệc mừng” của Đổng Vũ, Tử La cũng không muốn làm to chuyện này, phá “tiệc mừng” của hắn, dù sao thì làm người cũng không thể tuyệt tình quá, rất không có phúc hậu. Cho nên để bữa tiệc có thể tiến hành thuận lợi, hôm nay các nàng nhất định phải nhường một bước.
Tử Vi cũng nghĩ giống Tử La, nàng cũng ngăn Tử Đào nói tiếp.
Mấy trưởng bối có thân phận khá cao trong thôn cũng đều khuyên các nàng đừng chấp nhặt với Đổng Mai.
Người phụ trách ghi quà chính là lão gia tử họ Đổng, bối phận cao nhất trong thôn các nàng, khá có uy danh. Ông cũng khuyên tỷ muội các nàng đi vào, không nên làm quá mọi chuyện lên.
Đám Tử La vốn cũng không định tính toán gì nữa. Các nàng nghe trưởng bối xung quanh khuyên bảo, nghe họ quở trách mấy người Đông Hoàng thị thì cũng nguôi giận. Thế là tỷ muội Tử La liền cực kỳ phóng khoáng, tỏ vẻ sẽ không so đo với mấy người đó nữa.
Tử Đào lúc đầu cũng có chút không muốn, nhưng thấy Tử La và Tử Vi không tính toán nữa, Tử La lại không ngừng nháy mắt với mình thì cũng không nói gì thêm, thuận theo hai người, tỏ ý không tức giận nữa.
Bữa tiệc vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, các nàng cũng không tiếc sức giúp đỡ. Tất cả mọi người đều tán thưởng các nàng hiểu chuyện.
Đổng Hoàng thị tức muốn thổ huyết, nhưng bà ta đành phải khen các nàng mấy câu cho có lệ, tiện thể làm nguôi bớt chuyện vừa rồi ở cửa.
Tử La thấy bộ dạng nín nhịn của Đổng Hoàng thị, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nàng nháy mắt với Tử Đào, ý bảo Tử Đào nhìn dáng vẻ của bà ta. Tử Đào nhìn rồi cũng vô cùng hả hê.
Đợt thứ hai của bữa tiệc, tỷ muội Tử La đang định định đi ăn thì Đổng Hoàng thị đã mang một đống bát đũa qua đây.
“Vi tỷ nhi, cháu xem bát đũa của đợt tiệc vừa rồi vẫn chưa rửa xong. Vừa rồi mọi người cũng chỉ rửa đủ bát để chuẩn bị cho đợt tiệc thứ hai thối. Lát nữa tan tiệc, mọi người đều về hết, mà bát đũa thì chiều nay phải trả cho mọi người trong thôn rồi. Hay là thế này, Vi tỷ nhi, cháu rửa chỗ bát đũa này trước đi. Lát nữa tan tiệc, Nhị bá nương lại chuẩn bị một bàn tiệc riêng cho mấy đứa?”
Đổng Hoàng thị nói như vậy rõ ràng là cố ý làm khó Tử Vi.
Bình thường các nhà tổ chức tiệc, đợt một bao giờ cũng nhiều bàn hơn đợt hại, nhà nào cũng cố gắng để khách khứa có thể ăn uống trong đợt đầu, cố gắng không để khách phải đợi đến đợt sau. Hơn nữa, sau khi xong đợt một cũng phải nhanh chóng mở đợt hai để những người còn lại có thể ăn. Do đó, bọn họ đều phải rửa dọn bát đũa chuẩn bị cho đợt hai trước, những đồ còn lại thì để đến khi tiệc tàn hẳn mới bắt đầu dọn dẹp cùng bát đũa của đợt hai, sau đó mang trả người ta.
Cho nên mới nói, số bát đũa Đổng Hoàng thị mang ra, hoàn toàn có thể đợi đến khi bữa tiệc kết thúc rồi rửa sau. Bây giờ bà ta bảo Tử Vi rửa, rõ ràng là làm khó Tử Vi, không cho nàng đi ăn.
Mấy đại thẩm xung quanh cũng biết Đổng Hoàng thị đang cố ý làm khó Tử Vi nhưng không dám nói gì. Bởi vì, Đổng Hoàng thị đã không giống ngày xưa nữa rồi, bây giờ bà ta là mẹ tú tài, mọi người cũng không dám đắc tội bà ta nữa.
“Ta nói này, mẹ Vũ ca nhi, chỗ bát đũa này chưa dùng đến, lát nữa tàn tiệc rồi rửa cũng không muộn. Ngươi yên tâm, thốn chúng ta không có mấy bà nương lười biếng, ăn xong cắp mông đi về đâu. Lát nữa bọn ta cơm nước xong nhất định sẽ giúp các ngươi rửa dọn. Thế nên Vi tỷ nhi cũng ngồi vào với chúng ta đi. Mấy tỷ muội các nàng đã phụ giúp từ sáng sớm rồi. Trẻ con sớm đói bụng, không thể để các nàng chịu đói được.”
Trần thẩm không nuốt nổi bộ dạng này của Đổng Hoàng thị. Bà không thích nhìn bà ta diễn kịch. Trước mặt người khác lúc nào cũng làm vẻ cao cao tại thượng nhưng sau lưng lại chiếm lợi, ăn tươi nuốt sống người ta. Dùng một cầu tương đối thủ tục để hình dung thì là: Đã làm kỹ nữ lại còn đòi lập đền thờ trinh tiết. Hơn nữa, bà cũng rất không không thích nhìn Đổng Hoàng thị bắt nạt mấy đứa bé cô nhi không nơi nương tựa này.
Đổng Hoàng thị nghe xong thì cũng mặt, ngượng ngùng cười giả lả: “Vậy cũng được, là bá nương ta không lo lắng chu toàn. Vị tỷ nhi, vậy không cần cháu rửa nữa, Nhị bá nương tự rửa là được.” Lời nói của Đổng Hoàng thị khiến người khác vô cùng khó chịu.