Thế nên Facebook Trung Quốc không như các công ty lớn khệnh khạng đăng thông báo nhỏ đợi người ta ùn ùn kéo tới, còn in ấn tờ rơi chuyển dụng, thuê người phát tán ở các trường đại học toàn thành phố Thượng Hải.
Thông báo tuyển dụng này do đích thân Tô Xán đánh máy từng chữ một trên máy vi tính, trước tiên là trình bày quá trình phát triển của Facebook, tư tưởng và tương lai của mạng xã hội, nói rõ kế hoạch tuyển dụng, tổng cộng tuyển 50 vị trí. Trong đó 30 người sẽ tuyển từ các trường học, liên quan tới các chức vụ quản lý kinh tế, thúc đẩy sản phẩm, nghiên cứu phát triển thiết kế v..v..v..
Phỏng vấn xác định vào lúc 10 giờ sáng ngày thứ 7, Kiểu Thụ Hâm dậy từ rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, mặc véc xám, khá sang trọng lịch lãm, đi tới hội trường khách sạn Crownie, hắn ở khách sạn Holiday tuy đầy đủ công trình nhà hàng, bể bơi, quán bar, vũ trường. Nhưng xét về mặt tổ chức hội nghị lại không so được khách sạn Crownie nơi Tô Xán từng tổ chức tiệc giáng sinh.
Cho dù phía khách sạn có rất nhiêu kinh nghiệm đã an bài ổn thỏa đâu vào đấy, nhưng Kiều Thụ Hâm vẫn đích thân đi kiểm tra từng chi tiết, tới cả băng rôn điểm chiêu mộ treo ở cửa hội trường, từng tấm biển chỉ lối đặt dọc đường đi, thấy lệch chỗ là đặt ngay ngắn lại, chẳng phải tính cách của hắn chi li, tỉ mỉ mà là hắn căng thằng, làm thế để phát tiết.
Facebook Trung Quốc hiện giờ chính thức mà nói chỉ có hai vị tướng không không quân Tô Kiều, nhân thủ không đủ, cho nên phải điều vài người làm kỹ thuật bên phòng tin tức của tạp chí Văn hóa thời thượng tới giúp đỡ.
- Căng thẳng à?
Tô Xán cũng dậy từ sớm, sau một tuần bị Lâm Lạc Nhiên hành hạ y cũng đã quen với nếp sống mới, tinh thần rất tốt, tới hội trường thấy Kiểu Thụ Hâm đi đi lại lại chỉ đạo nhân viên tạp chí thời thượng, thi thoảng cầm chai nước nước khoáng lên uống, hỏi:
- Có chút, dù sao cũng đi hơi lâu, giờ về nước không biết khiến thức của mình có phù hợp không, đêm hôm qua Mark còn gọi điện tới chúc thuận buồm xuôi gió.
- Sẽ ổn thôi, uống ít nước chút, lát nữa phỏng vấn chạy đi vệ sinh thì buồn cười lắm.
Tô Xán chỉ có thể nói thế vì bản thân cũng hồi hộp không kém, Đường Vũ không đi cùng được, từ hôm qua cô đã về bán đảo Tuyết Hải Dật Cư rồi, bà ngoại Đường Vũ tới Thượng Hải.
Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, hội trường, nhân lực, quy trình, không có gì không kiểm tra xác nhận đến hai lượt, thiếu mỗi gió đông.
Nhưng ngọn gió đông này liệu có mượn được không đây? Ngọn gió đông này chính là thời gian sinh viên các trường sắp tốt nghiệp, nôn nóng tìm lấy công việc, Tô Xán mượn nó một là để tạo thế, nhiều người tới xin việc sẽ tạo ra cảnh phồn vinh, làm người khác tin tưởng vào công ty hơn, hai là lúc nhân tài chưa bị công ty lớn vơ vét hết. Đây là thời gian Tô Xán tính toán cẩn thận, sớm hay muộn đều không tốt.
Có điều tính toán là tính toán, trước khi có kết quả, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Nếu như chỉ lác đác có vài người tới, e rằng chúng ta thành trò cười lớn mất.
Kiều Thụ Hâm nhìn cửa ra vào, số người tới rất ít, tuy bây giờ mới là 8 giờ 30, còn hơn một tiếng nữa mới tới lúc bắt đầu, nhưng hắn không khỏi lo lắng.
Tô Xán không còn gì để nói thêm, Chiêm Hóa quá ác độc, hành động cướp người của Lưu Chấn Sinh lúc đầu tưởng chừng như là sự quấy rối, cùng lắm là âm mưu dụ Tô Xán tham gia cuộc đấu đá ở chiến trường y thiếu kinh nghiệm hơn hẳn bọn họ, bây giờ mới thấy rõ nó chỉ là một mắt xích trong kế hoạch làm ảnh hưởng tới uy tín của Tô Xán.
Mặc dù Tô Xán có tính toán của mình, nhưng lo lắng là thứ có thể lây lan, không khỏi bị ánh hưởng bởi tâm trạng của Kiều Thụ Hâm, hơn nữa ngồi yên một chỗ càng thêm sốt ruột, dù sao còn hơn một tiếng nữa, Tô Xán đứng dậy rời hội trường, ra ngoài đi dạo.
Ra tới cửa hít sâu một hơi không khí trong lành, đây là lần đầu Facebook TQ tuyển người, mỗi một vị trí đều có thể tác động tới tương lai, con số 50 người cũng không phải nhỏ với công ty mới thành lập, cho nên có thể thấy Tô Xán coi trọng lần tuyển mộ này ra sao.
Facebook TQ được đầu tư 2 triệu USD của Facebook Mỹ, nắm 40% cổ phần, cá nhân Tô Xán đầu tư 20 triệu NDT, đây là lần đầu tư lớn nhất của Tô Xán từ trước tới giờ.
Trước ngày tuyển dụng, Tô Xán nhận được khá nhiều cuộc điện thoại, toàn là lãnh đạo chủ quản của những cơ cấu giám sát tương quan, muốn Tô Xán an bài mấy người quen thân thích của họ vào, những người này chức vị không lớn, toàn cấp khoa xử, nhưng gây đủ áp lực cho Tô Xán rồi, cái câu Diêm Vương còn đỡ, tiểu quỷ mới khó dây là chân lý ở nơi này.
Trong đó có một vị phó xử trưởng của phòng quản lý thông tin internet, thuộc văn phòng chính phủ thành phố, tên đầy đủ là Cung Diệu Huy, chuyện đả thông các mối quan hệ của Facebook Trung Quốc do Lâm Quang Đống thông thuộc chuyện này phụ trách, nhưng Lâm Quang Đống cũng phải đau đầu vì Cung Diệu Huy, kẻ này quan liêu, kiểu cách, hách dịch.
Hôm qua Cung Diệu Huy gọi điện thoại cho Tô Xán, ngay câu đầu tiên là:
- Cậu là người sáng lập Facebook Trung Quốc?
Tô Xán bị ngữ khí của ông ta làm cực kỳ khó chịu, song vẫn phải kiên nhẫn trả lời:
- Vâng, xin hỏi ai ở đầu dây?
- Tôi là Cung Diệu Huy của phòng thông tin chính phủ, cậu đi hỏi Lâm Quang Đống sẽ biết tôi là ai. Mai cậu tuyển người phải không, tôi muốn cậu an bài vài người, không sao, dù không tuyển cũng được, coi như vào làm thực tập, mai sẽ tới, nói cho cậu biết như thế.
Tên Cung Diệu Huy này rõ ràng mang lối làm ăn kiểu tư duy của cường đạo, ông ta nói thế, nhưng an bài này tất nhiên không thể tùy tiện bố trí thực tập như ông ta nói, nếu chiếu cố không chu đáo, e rằng sau này sẽ gặp phiền phức không dứt từ ông ta.
Những người khác nói uyển chuyển hơn nhiều, nhưng cũng đừng nghĩ người ta nhẹ nhàng mà dễ dàng từ chối.
Tô Xán rất bực mình, Facebook hiện đang nổi tiếng khắp các trường đại học ở Mỹ, người biết tới facebook, có chút tầm nhìn có bối cảnh, nhắm vào nó, dùng quan hệ để vào làm trong Facebook, cũng là bình thường.
Nhưng Tô Xán cảm thấy không ổn, Tô Xán không tuyên truyền nhiều cho lần tuyển dụng này, chủ yếu tấn công vào trường đại học, sao đám người đẩu đâu gọi điện quấy rầy y, chuyện này quá trùng hợp.
Chiêm Hóa còn chưa thôi sao?
Chừng 9 giờ sáng, trời hôm nay không mây, cũng không có gió, cũng may là nhiệt độ đã thấp hơn nhiều rồi, nếu không sẽ khó chịu.
Tình hình khả quan lên rất nhiều, đầu tiên là sinh viên ĐH Thượng Hải từ cổng trường đi ra, hướng về phía Khách sạn Crownie, đều ăn mặc chính thức, nam thì mặc âu phục, người tệ lắm cũng áo sơ mi thắt lưng đàng hoàng, nhân vật tu luyện thành cấp trạch nam cao đi bộ râu, trông gọn gàng, phấn chấn.
Nữ tử thì muôn màu muôn vẻ, có váy, có quần jean áo phông, cũng có mặc đồng phục văn phòng, có cô gái thay kính cận bằng kính áp tròng. Túm tụm tíu tít như đi trảy hội, làm người qua đường phải đứng lại nhìn.
Bến xe bus cách khách sạn Crownie hai con phố, xe đông hơn bình thường, làm người hay đi chuyến xe này lấy làm lạ, cuối tuần muốn đi dạo phố, đông chút cũng là đương nhiên, nhưng nơi này chẳng phải là trung tâm thương nghiệp, cũng chẳng phải khu vui chơi giải trí, ai tới đây chơi chứ?
Nhưng cứ thế, người từ muôn nơi đổ dồn tới.
- Này cậu, cậu có muốn vào không, nếu không vào thì làm phiền tránh ra một chút, đứng đây gây ách tắc là sao, ra chốn công cộng phải biết ý tứ một chút chứ.
Một nam tử rất có trái tim công đức khuyên bảo Tô Xán, nhóm bọn họ có bốn nam ba nữ, trong đó có hai cô gái rất xinh đẹpm anh chàng nói Tô Xán giọng hơi lớn, mang ý vị khoe khoang trước mấy cô gái:
Tô Xán vừa rồi nhìn thấy nhiều người như vậy nên ngẩn ra thật, nghe vậy vội nhường đường, chuông điện thoại vang lên, là của Kiều Thụ Hâm:
- Cậu đang ở đâu thế? Tới đông người lắm.
Kiều Thụ Hâm đứng ở cửa sổ tầng ba nhìn xuống, giọng không che dấu được sự hưng phấn.
- Tôi ở dưới lầu, nhìn xu thế này có lẽ lát nữa sẽ càng có nhiều người hơn, cậu sắp xếp trên đó, tôi xem dưới này một chút rồi sẽ lên ngay.
Mấy người nhìn Tô Xán, thời đó di động còn chưa phổ cập lắm, đừng nói là sinh viên bình thường, tới cả người đi làm lâu năm, bên hông chỉ đeo một cái máy nhắn tin thôi.
Một người còn khó chịu lẩm bẩm:
- Cố ý khoe khoang gì chứ, nhìn cách ăn mặc kia, chắc nhịn ăn nửa năm để mua cái máy khoe với người khác.