Người tới chật kín cổng khách sạn rồi, phía khách sạn cũng rất nhiệt tình, dù sao đây là sự kiện kinh động tới cả tổng giám đốc khách sạn, đặc biệt tổ chức thêm bảo an, cùng phục vụ mặc đồng phục ra đón tiếp, chỉ dẫn tới địa điểm, cực kỳ chuyên nghiệp, đây cũng là cơ hội để nâng cao danh tiếng cho khách sạn mà.
Chủ tịch của Khách sạn Crownie còn là một thành viên của Feec, cho nên Tô Xán tổ chức buổi tuyển dụng ở đây được giảm giá ưu đãi.
Tô Xán lấy thẻ dành cho nhân viên đeo lên cổ, đứng tránh ở một bên, nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi, hoặc tự tin, hoặc hồi hộp nối nhau đi vào. Thở phào, trước đó có vài tin đồn bất lợi cho bọn họ, xem ra, xu thế đúng là không phải một số kẻ loan tin đồn thất thiệt mà ngăn cản nổi, gió đông đã có, đánh trận thế nào là hoàn toàn ở bọn họ.
Lúc này xe cũng nhiều lên, nhưng không phải là phóng qua, mà đỗ lại ở cổng khách sạn, đi xuống đa phần là người tầm hai ba mươi, đại đa số là giới trí thức đi làm mua được xe, nếu không phải bọn họ cầm bộ hồ sơ đi ra, Tô Xán không dám tin những người này tới ứng tuyển.
Trong số đó có một chiếc BMW, trên xe là ba người tuổi chạc hai lăm, ba nam một nữ, xe dừng ở bên Tô Xán, người đầu tiên xuống xe nhìn Tô Xán một lượt:
- Cậu là người bên phía tuyển dụng phải không?
Tô Xán nghi hoặc hỏi:
- Đúng, anh là..
- Trưởng phòng Cung của phòng thông tin chính phủ là chú tôi, cậu chỉ cần đưa tờ giấy này cho người phụ trách là đủ rồi, chậc chậc, đông quá nhỉ, làm việc tốt nhé, chúng tôi lên đây.
Tên cháu của Cung Diệu Huy mặc đồ đua xe, tên còn lại ăn mặc âu phục trông khá đàng hoàng, còn cô gái thuộc thể loại muốn mặt có mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, từ trên chiếc BMW đi xuống, thu hút không ít ánh mắt.
Tô Xán có chút khó chịu rồi, thầm nghĩ, mày có giấy của Diêm Vương thì cũng phải qua phong vấn, xem xem đám đầu trâu mặt ngựa hôm nay còn có những nhân vật nào.
Lại có một chiếc Audi tới đỗ trước cửa khách sạn, lái xe mở cửa đi xuống, vội vàng chạy sang phía bên kia khom người mở cửa, không ngờ là Lưu Chấn Sinh cùng với một người trung niên mặc sơ mi caro cao ráo, cả hai nói cười không hề để ý tới hiện trường xung quanh.
Lưu Chấn Sinh xuống xe mắt liếc qua Tô Xán, nhưng thái độ hoàn toàn khác với hôm ở hội nghị, coi y như người bên đường, chỉ chú ý nói chuyện với nam tử bên cạnh. Tô Xán hít sâu một hơn, biết tên khốn kiếp này hôm nay lại tới phá đám mình rồi.
Thế lực của Chiêm Hóa ở Thượng Hải thâm căn đế cố, hơn nữa quan thương cấu kết lại là một đặc sản ở đất nước này, không phải nghi ngờ gần đây bị đám yêu ma quỷ quái cở trò là từ Chiêm Hóa.
Tất nhiên Tô Xán cũng biết Chiêm Hóa không đích thân làm cái chuyện vặt vãnh với mình làm gì, với địa vị sức ảnh hưởng và túi tiền lớn của Chiêm Hóa, ông ta chỉ cần tỏ ý khó chịu với mình, sẽ có khối kẻ nhảy ra lấy lòng ông ta, giống như lần trước ông Đường bán nhà gặp trở ngại, Chiêm Hóa cũng chỉ cần có mặt tỏ thái độ là đủ.
Thế nên nhiều người mãi mãi không biết rằng mình gặp bao chuyện bất lợi rốt cuộc là vì đắc tội với ai.
Người bên cạnh Lưu Chấn Sinh là Diêm Lục Phong, là tuần thị viên cấp phó sở của cục quảng cáo điện ảnh thành phố, trên bồn mươi, trưởng bối là cảnh vệ của một vị nguyên lão khai quốc, sau đó làm tới chức chủ nhiệm cơ quan trên tỉnh, hiện đã lui về, có điều nhờ quan hệ cũ, Diêm Lục Phong đề bạt lên vị trí này.
Tuần thị viên tuy nói không phải lãnh đạo, không phải hiện quản, không có quá nhiều thực quyền, nhưng người ở vị trí này không thể xem thường, nếu chẳng phải là những lãnh đạo lùi về tuyến hai, thì đây vị trí giành cho loại người như Diêm Lục Phong, không thể thuận lợi tiến chức, tạm lui về làm tuần thị viên, hưởng thụ đãi ngộ hành chính tương đương.
Cấp bậc đã có, Diêm Lục Phong tới vị trí thực quyền là chuyện sớm muộn, hiện giờ cục quảng cáo đang chuẩn bị thay đổi ban bệ, thuận nước đẩy thuyền một cái là ông ta có thể làm cục trưởng rồi, thế nên các lộ thần tiên vây quanh Diêm Lục Phong không ít.
Lưu Chấn Sinh là người quen cũ của Diêm Lục Phong, đồng thời là đồng minh trong mối quan hệ quan thương cấu kết.
Hôm nay Lưu Chấn Sinh hẹn ông ta tới đây uống trà, không ngờ lại gặp cảnh ách tắc này, dù không thể hiện ra, nhưng trong lòng Diêm Lục Phong đã thấy khó chịu rồi.
Ngồi xuống quán trà ở lầu ba, quán trà này địa thể cao hơn đại sảnh tầng, nằm ở góc khách sạn, bốn mặt hoàn toàn là kính, trong đó hai mặt là không gian ngoài trời, nên quán không quá rộng nhưng cảm giác rất thoáng, nếu bên ngoài còn mưa to gió lớn thì ngồi trong thưởng thức chén trà càng cảm giác hơn. Từ quán trà nhìn qua cửa kính có thể thấy dòng người tham dự tuyển mộ kéo từ địa điểm tuyển mộ tới đại sảnh.
- Tôi cũng không biết hôm nay có cái công ty tuyển người, Lão Diêm, anh thích chỗ yên tĩnh, hay là chúng ta đổi chỗ.
Lưu Chấn Sinh ngồi xuống tỏ vẻ ái ngại nói:
- À thôi, không cần phiền phức như vậy đâu.
Diêm Lục Phong xua tay, nhìn những tấm biển báo đặt dọc đường đi:
- Kiểm Phổ (Facebook) Trung Văn à? Là cái gì thế, tôi chưa nghe thấy bao giờ.
Lưu Chấn Sinh châm một điếu thuốc, cười:
- À, cái công ty này ở trong nước khả năng còn không nổi tiếng lắm, nhưng ở bên Mỹ thì khá là ầm ĩ đấy, Lão Chiêm cũng một thời nhằm vào nó.
- Ồ, còn có chuyện này cơ à?
Diêm Lục Phong ngạc nhiên, nghe giọng điệu Lưu Chấn Sinh có vẻ Chiêm Hóa không thành công trong vụ này:
- Năm ngoái Lão Chiêm nhìn trúng một hạng mục của một sinh viên bên Mỹ, đó là công ty nhỏ có tên gọi là facebook, muốn đầu tư vào đó, kết quả không thành công. Công ty này năm nay huy động vốn nơi khác, giá trị thị trường lên tới mấy trăm triệu USD. Một trong hai người sáng lập của nó hiện chuẩn bị làm cái này ở Trung Quốc, đám thanh niên bên Mỹ bây giờ chơi nó thành nghiện rồi, bởi vì nó thuận tiện, ở đó tán gẫu, truyền bá thứ tin tức đồi trụy, bạo lực rất nhiều, tiếng là "mạng xã hội", theo tôi biết thì một số vùng ở Châu Âu đã ra lệnh cấm cái thứ độc hại này tiến vào.
Lưu Chấn Sinh lắc đầu:
- Ra là thế đấy, mấy thứ trên mạng mẽo gì đó bây giờ loạn lắm, quản lý rất phiền.
Diêm Lục Phong đâu có ngốc, té ra Lưu Chấn Sinh hôm nay hẹn mình ra đây không phải chỉ là làm "chén trà trò chuyện giải trí", đặc biệt còn khéo léo nhắc tới Chiêm Hóa, ông ta liền hiểu ngay.
- Vậy nhưng những hứ này đoán chừng là xu hướng trong tương lai, muốn ngăn chặn cũng không được, bọn thanh niên đều đâm đầu vào nó mà.
Diêm Lục Phong mỉm cười, ông ta có chút động lòng rồi, nguyên nhân là từ lời Lưu Chấn Sinh vừa mới nói, giá trị của cái facebook này trị giá tới mấy trăm triệu USD. Một công ty lớn như thế đáp xuống Thượng Hải, như vậy phải tận dụng triệt để mới được.
Liếc nhìn qua Lưu Chấn Sinh, tựa cười tựa không bổ xung một câu:
- Nếu thứ gọi là mạng xã hội này tuyên truyền nội dung tục tĩu bạo lực, bày trò bàng môn tà đạo. Vậy cục quảng cáo phải chỉnh đốn rồi.
Lưu Chấn Sinh mỉm cười, tỏ vẻ chuyên tâm pha trà, sau đó cùng Diêm Lục Phong nói sang chuyện khác, một số lời không thể nói quá rõ, nhắc tới là dừng, tránh bị người khác tóm đuôi. Ánh mắt thi thoảng liếc về phía đám đông, thầm nghĩ thằng nhãi đó hẳn chưa biết mình đang dệt nên tấm lưới lớn bủa vây chặt Facebook Trung Quốc rồi, các loại phiền toái không hiểu từ đâu ra kéo nhau tới.
Ông ta làm thế không hoàn toàn vì giúp Chiêm Hóa báo thù, vì mạng xã hội cũng là miếng bánh béo bở mà ông ta đang nhắm vào, nhưng Facebook Tiếng Trung cơ bản là không thể xen vào, như vậy cần chèn ép không cho nó ngoi lên để bảo vệ miếng bánh của mình.