Thời gian đã vào ngày đầu tiên của tháng 7 năm 2002, vậy là nửa năm đã trôi vèo qua.
Trường học không có quá nhiều thay đổi, trừ là những cây ngô đồng đã bắt đầu dẫn trở nên khô vàng, có xu thế rụng lá, bể bơi trong trường cứ hai ngày nghỉ cuối tuần là lại càng ngày càng đông, rồi ánh đèn ở phòng tự học chiếu sáng ngày càng muộn, thậm chí xuyên qua màn đêm tới khi trời sáng.
Còn trường học thì dường như chẳng bao giờ đổi thay, vĩnh viễn mở mắt ra là thấy vầng mặt trời đỏ rực treo ở phía chân trời, có mùi thơm của có xanh, có lá cây xoay tròn rơi xuống đất như một bộ phim điện ảnh, khiến người ta cảm tưởng thời gian ngưng đọc, giống một hình vẽ y như thật. Tất cả vẫn có thể ở trên sân khấu tận tình nhảy nhót reo hò phát tiết tuổi thanh xuân.
Sự thực vẫn là sự thực, đây là thời điểm toàn bộ trường cao trung trong cả nước bao phủ bởi không khí kỳ thi.
Những học sinh sắp đối diện với kỳ thi cao khảo thì thấp thỏm bất an, còn người năm ngoái vượt qua rồi, chen lấn trong thiên quan vạn mã phóng tới cầu độc mộc thì tới giờ vẫn còn chưa hết sợ ở lại năm thứ nhất đại học. Thế nhưng chẳng nhìn thấy khuôn mặt sinh viên năm cuối khoác ba lô đi qua bên cạnh, để biết thế nào là đau khổ.
Bọn họ vẫn rất vô tư, năm thứ nhất lên năm thứ hai thôi mà, chẳng có cảm giác gì cả, chẳng có khái niệm thời gian, giống như cô gái trong phòng Đường Vũ, chỉ có con người luôn trưởng thành hơn, sắp thành ma cũ trong trường không hay.
- Hết rồi, hết rồi, con người sống càng ngày càng đi xuống, trước kia cao trung có xem một số tiểu thuyết của Tịch Quyên, Mạc Ngôn, rất là thương cảm, cảm thấy cuộc sống thật âm u, nhưng lại sùng bái tác giả. Trước kia bản thân cũng viết một số thứ, hết mỗi năm phải viết tổng kết cho mình. Cảm thấy cuộc sống như cuốn tiểu thuyết, nhưng bây giờ năm thứ nhất đã qua đi, tuổi xuân quý giá lại mất đi một năm, sao chẳng thấy có cảm giác gì nhỉ?
Trong phòng 602, Đồng Đồng mặc đồ tập yoga bắt chiếc theo động tác ba lê, múa may chạy nhảy từ ngoài phòng vào, ca một bài "cải lương" với giọng kéo dài hết mức nghe nẫu cả ruột, cô vừa mới từ chối một vị học trưởng theo đuổi mãnh liệt suốt nửa năm trời, sau đó thản nhiên về phòng phát ra những lời này, làm Nguyễn Tư Âu cảm thấy Đồng Đồng đúng là dân số học, đem phân khu tình cảm trong đầu chia ra cực kỳ rõ ràng, tài nguyên bố trí xuất sắc, thay đổi tình cảm kịch liệt một cách mượt mà.
- Xin đó chị hai, mới bao tuổi mà thương với chả cảm chứ?
Nguyễn Tư Âu đi theo sau thở dài, thấy học trưởng kia đáng thương, chẳng làm Đồng Đồng cảm động nổi nửa giây.
- Tư Âu gọi tôi là chị hai, trong khi cô ấy già nhất phòng, còn hơn tôi một tuổi, đáng buồn làm sao.
Đồng Đồng trong cơn phỡn, lại dùng trông cao vút hát lên:
Nguyễn Tư Âu quát to:
- Này, chỉ có bảy tháng thôi, đừng có làm tròn tùy tiện.
Tuổi tác với các cô gái luôn nhạy cảm, Đồng Đồng có khuôn mặt baby, có thể dự kiến sau này sẽ trẻ rất lâu, luôn làm bạn trong phòng ghen tỵ.
Trình Thông Thông lúc này đẩy cửa xông vào, thấy mắt cô hơi đỏ, Nguyễn Tư Âu giật mình, Đồng Đồng chạy tới, chẳng hiểu an ủi hay trêu chọc:
- Á, Thông Thông, sao trông bạn chẳng giống vừa đi tụ hội ở cửa hàng Pháp cao cấp, mà giống như bị người ta ép ăn bát mỳ 3 đồng rẻ tiền vậy?
Trình Thông Thông hậm hực ném túi sách lên bàn ngồi xuống, cầm gương lại trang điểm lại:
- Có mấy học trưởng rất ngon ăn sắp tốt nghiệp rồi, trong đó còn có một món tinh phẩm, cực chất, lại chuẩn bị đi Canada du học. Còn có một học trưởng người Hàn Quốc cực kỳ đẹp trai, nhà có công ty, cũng đầu tư cho anh ấy mở công ty ở Thượng Hải, nhưng ý chí anh ấy không đặt vào đấy, mà muốn đi đóng phim, trở thành minh tinh tương lai, cũng rời nơi này mà đi. Khi đó các cậu không thấy thôi, không biết bao nhiêu nữ sinh muốn chụp ảnh lưu niệm cùng anh ấy, tại cái đám đó khóc trước, làm mình không kìm được, thật đúng là, làm gì mà như sinh ly tử biệt thế chứ, làm mất giá chị em phụ nữ, một chút ý tứ cũng chẳng có.
Trình Thông Thông và Nhậm Vĩ Danh chẳng biết kết thúc chiến tranh lạnh từ bao giờ, trong phòng 302 đoán chừng là Trình Thông Thông xuống nước trước, nếu không thì khoe ầm ĩ lên, hôm nay bọn họ đi tham gia tụ hội của một nhóm sinh viên tốt nghiệp.
Trong cái vòng tròn của Trình Thông Thông dĩ nhiên toàn là con nhà giàu có quyền quý rồi, một số người sau khi tốt nghiệp xong, nếu không có suất du học ở các nước phát triển, thì cũng phải ở lại Thượng Hải làm việc, nếu không phải đi vùng khác thì xấu hổ không dám nói ra hướng đi của mình.
Nguyễn Tư Âu nghe mà khó chịu, Trình Thông Thông nếu một giây không khoe khoang thì chết à, nhà cô rất khá giả, so với người thường thì ưu việt hơn nhiều. Nhưng đem so với Trình Thông Thông chẳng khác gì ăn mày so với phú hộ, vì thế kệ Trình Thông Thông cố ý hay vô tình khoe khoang, cô đều không ưa.
- Đúng thế, mình cũng quen hai học trưởng hồi đón sinh viên mới, còn cả mấy người trong clb của mình nữa, sắp tốt nghiệp cả rồi, nhưng chưa xin được vào làm ở đâu, mình rồi cũng như họ.
Đồng Đồng nghe Trình Thông Thông nói vậy cũng sinh cảm khái, thở dài sườn sượt, lại ca ầm lên:
- Rồi tôi sẽ đi đâu về đâu đây?
- Khùng, hôm nay ăn phải cái gì thế?
Trình Thông Thông phì cười:
Nguyễn Tư Âu bật máy vi tính lên, nói:
- Không phải cậu có Tô Xán lo rồi sao, sau này không kiếm được việc bắt Tô Xán chịu trách nhiệm.
- Phải rồi, không biết các cậu có để ý tới không..
Trình Thông Thông chợt nhớ ra cái gì, vỗ tay đét một cái:
- Facebook Trung Quốc cũng có tên trong danh sách của ngày hội tuyển dụng đấy, địa điểm tuyển mộ là khách sạn Crownie đấy. Vậy là facebook tiến quân vào Trung Quốc rồi, Đồng Đồng sướng nhé.
- Chưa chắc đầu, tình hình của bọn họ không tốt, gần đây trên mạng có nhiều tin đồn không khả quan lắm về khả năng thành công của Facebook, còn có bài viết nói rằng Tô Xán định đầu tư mấy hạng mục, rốt cuộc người ta thấy cậu ấy không đáng tin, bỏ đi tìm nhà đầu tư khác.
Nguyễn Tư Âu chỉ màn hình:
- Còn mấy bài nói phản ứng của mấy trường khác trước thông tin tuyển dụng của Facebook TQ không nhiệt tình, bọn mình lo ngày mai nếu không có nhiều người ứng tuyển có khi mình sẽ phát động chị em clb tham gia cho náo nhiệt.
- Thật là, từ lúc cậu cắm đầu vào cái máy vi tính đó càng lúc càng xa rời hiện thực đó biết không?
Trình Thông Thông đóng nắp son lại, bập môi một cái:
- Mình chả biết nơi khác thế nào, chả biết ở đâu đánh giá bi quan ra sao, hãy nhìn quanh trường mình, chỉ cần cái tên Tô Xán đủ đảm bảo ngày mai người ta kéo tới nườm nượp, kẻ nào tung tin đồn nhiễu loạn hay phá đám chỉ uổng công thôi …
Tin tức Facebook Trung Quốc muốn tuyển người xuất hiện trên một số tạp chí, đầu tiên là (báo nhân tài thị trường), một tờ báo bản địa chủ yếu liên quan tới tài nguyên nhân lực, năm 2002 ở Trung Quốc, trang tin mạng trên mạng còn chưa áp đảo được báo chí truyền thống.
Tô Xán cũng không ngây thơ cho rằng đăng quảng cáo thật nhiều trên báo xong là vô số người ùn ùn kéo tới, Facebook còn chưa nổi tiếng đến thế, bản thân Tô Xán nổi tiếng trong trường đa phần nhờ danh hiệu "tỷ phú sáng nghiệp trẻ nhất" chứ không phải là đồng sáng nghiệp Facebook.
Trung Quốc không phải là ở Mỹ, cơ sở internet không bằng, kiến thức thông thường về công nghệ cũng còn kém một khoảng xa.
Với người bình thường, công ty internet còn là thứ quá mới mẻ, vào đó làm việc không yên tâm bằng vào các công ty lâu năm.
Còn những người am hiểu mạng internet thì đều chứng kiến bong bóng internet vỡ hai năm qua để lại di chứng chưa dứt, thi thể bỏ lại trên bãi cát vẫn đang tăng lên từng ngày, nhiều người không chắc Facebook đang được người ta thổi phồng kia năm sau có chết yểu, bị người sau dẫm đạp lên xác không?
Đây là một đất nước nông nghiệp hàng nghìn năm, tư tưởng ăn chắc mặc bền vẫn âm thầm chi phối không ít hành động của con người.