Trong thời gian Tô Đường tiếp đãi Lâm Lạc Nhiên, không hề hay biết rằng, có một email trả lời gửi vào hòm thư của y.
Tô Xán về phòng, trước khi ba tên bạn xấu tra khảo, móc túi lấy 2 tấm hóa đơn, chứng minh thuê hai phòng cánh nhau, kể đám đó suy nghĩ kiểu gì thì tùy, bật máy kiểm tra email, thấy tin nhắn của Mark để lại trên Facebook, nói Kiều Thụ Hâm của Stanford về nước, đã gửi cho Tô Xán phương thức liên hệ tương ứng.
Mở email do Kiều Thụ Hâm gửi cho ra, Tô Xán ghi chép lại mã số chuyến bay, giờ giấc hạ cánh, nắm chặt tay “yeah” một tiếng, khiến đám Lý Hàn tò mò thò đầu nhìn xem Tô Xán xem tin gì mà phấn khích như thế.
Facebook Trung Quốc sắp chính thức tuyên bố ra đời rồi.
Kiều Thụ Hâm là sinh viên của ĐH Stanford, mới đầu chỉ tranh thủ kỳ nghỉ làm việc cho Facebook ở tổng bộ Palo Alto, nhận lương tháng 2000 USD, bây giờ bị lý tưởng và nhiệt tình của Mark thuyết phục, ở lại Facebook trở thành một trong số nguyên lão của Facebook, cũng là người Hoa duy nhất ở tổng bộ.
Nghiêm khắc mà nói, Kiều Thụ Hâm cũng là thành viên của vòng tròn Thanh Hoa, năm 1998 hắn tốt nghiệp khoa kiến trúc công trình ĐH Thanh Hoa, tới ĐH Stanford học kỹ thuật máy tính, đầu tiên hắn có tài khoản facebook, sau đó biết tin Mark đặt tổng bộ ở gần trường, chủ động tìm Mark xin tham gia, cực kỳ nhiệt tình trách nhiệm.
Tô Xán muốn điều Kiều Thụ Hâm về nước, làm phó tổng giám đốc của Facebook Trung Quốc, làm trợ thủ cho y, song Kiều Thụ Hâm là thành viên chủ chốt của Facebook, đây không phải chuyện dễ dàng, ra lệnh là xong, nên phải viết một bức thư dài chính thức bày tỏ ý tưởng của mình về Facebook Trung Quốc, cũng như tha thiết muốn Kiều Thụ Hâm về nước giúp mình.
Trước tiên là vấn đề ý muốn của Kiều Thụ Hâm, hắn không muốn về nước, không muốn xa rời đoàn đội ưu tú này về Trung Quốc lạc hậu. Kiều Thụ Hâm có thiên phú kỹ thuật rất cao, có thể sánh ngang với Katherine, sợ về nước sẽ không có đủ môi trường phát huy hết khả năng của mình.
Tổng bộ Facebook là một chỉnh thể, bọn họ toàn là cá nhân ưu tú, nhưng cam tâm trải thảm ngủ trên sàn, nhận một mức lương bằng 1/10 những công ty hàng đầu săn đón bọn họ, làm cái công việc tiền độ chưa chắc chắn, chỉ vì thực hiện ước mơ chung "bọn họ sẽ thay đổi thế giới.", tiền không phải thứ có thể đánh động được bọn họ.
Cho nên có thể tưởng tượng sức ngưng tụ của đoàn đội này, tin rằng không ai muốn rời đi trong lúc vượt qua được thời gian nan, sự nghiệp vừa mới cất cánh.
Tô Xán hiểu điều đó, nên không dùng quyền của mình điều động Kiều Thụ Hâm, sau khi gửi một bức thư rất dài thuyết phục hắn, đồng thời cũng thảo luận với Mark suy nghĩ muốn điều Kiều Thụ Hâm tới Trung Quốc.
Mark chỉ đưa ra hai vấn đề:" Kiều Thụ Hâm ở Trung Quốc có thể làm được gì? Cụ thể là làm thế nào?"
Tô Xán giảng giải kế hoạch tương lai của mình, phải mất nửa tiếng để có được sự đồng ý sơ bộ của Mark.
Mark nói với Tô Xán, hiện giờ hắn trừ học kiến thức quản lý kinh tế, còn đăng ký lớp tâm lý và tiếng Trung.
Tâm lý học là môn gần như tất cả CEO đều nghiên cứu, phần hành vi tổ chức học trong MBA chính là nhánh trọng yếu của tâm lý học. Điều này cũng tương đồng với hứng thú của Mark, bản chất hắn là một nhà âm mưu, thích nghiên cứu các loại hành vi, nhưng phương diện xã giao lại có chút chướng ngại, không có gì lạ, thiên tài luôn có một mặt ngốc nghếch của mình.
- Tô Xán, tôi vừa học tiếng Trung không bao lâu thì cậu muốn lập Facebook Trung Quốc, ha ha, đây rõ ràng là điềm lành.
Mark hứng thú với tiếng Trung đại khái vì thời ở Exeter, Tô Xán và Đường Vũ, hai người thú vị xuất hiện trong cuộc đời hắn:
- Vậy Facebook Trung Quốc, cậu định thế nào, là bản tiếng Trung, hay là công ty tồn tại độc lập.
- Vấn đề cổ phần của Facebook Trung Quốc, tôi kiến nghị bộ phận hải ngoại và bộ phận Trung Quốc tách biệt, sẽ chỉ coi Facebook là công ty hải ngoại bỏ tiền đầu tư, nắm 40% cổ phần của Facebook Trung Quốc.
Tô Xán trình bày chi tiết hơn kế hoạch của mình:
- Facebook Trung Quốc chiếm 60%, như thế có thể giảm bớt được nhiều quy trình phức tạp, một mặt tránh được chính sách quy định công ty nước ngoài không được tiến vào ngành quảng cáo, thông tin, môi giới, ngăn ngừa biến động chính sách có khả năng xuất hiện trong tương lai. Tỷ lệ phân phối này cũng có thể tránh được đối thủ trong tương lai dùng phương án thu mua ác ý tấn công.
Tới đây là chuyện cực kỳ nghiêm túc rồi, hai người bọn họ thảo luận ra cơ cấu cổ phần hợp lý nhất. Ban đầu Tô Xán có 45% cổ phần ở Facebook, Mark có 55%, sau khi được Washington Post đầu tư, Tô Xán hiện có 41.5% cổ phần, Mark có 52.5% cổ phần, mỗi người giảm 2.5% chuyển nhượng cho Washington Post, để Washington Post nắm 5%, 1% còn lại phân chia cho các nguyên lão của công ty.
Nghiêm khắc mà nói trong kế hoạch này Mark chịu thiệt thòi, vì dù facebook có nắm 40% cổ phần của Facebook Trung Quốc, nhưng Tô Xán còn có non nửa cổ phần ở facebook, cho nên tính ra Mark chỉ có chưa tới 1/4 cổ phần ở Facebook Trung Quốc.
Lần này bọn họ thảo luận không phải với tư cách của hai người bạn nữa, thực sự là hai người đang bàn chuyện kinh doanh, Mark ngày càng đi sâu vào vai trò CEO của mình, sự non nớt ít dần, vì thế hắn muốn điều chỉnh lại cổ phần ở Facebook, Tô Xán sẽ nắm 41%, tăng thêm cho hắn 0.5 %, lên 53%, đồng thời quy định một số quyền lực của tổng bộ với Facebook Trung Quốc.
Tô Xán thấy Mark ngày càng lợi hại rồi, đã có khí phách của một trong thống soái mạng internet, chấp nhận phương án của hắn.
Tuy thế vẫn tốn khá nhiều công sức trình bày cho Mark đặc điểm luật pháp và quy tắc cuộc chơi ở Trung Quốc, để giành lấy một số quyền tự chủ có thể linh hoạt thay đổi, Mark mới đánh lại hàng chữ "Ok, làm theo ý cậu đi, chỉ cần thuyết phục của Kiều Thụ Hâm là được."
Đã thuyết phục được Mark, Tô Xán không quá khó khăn được cái gật đầu từ Kiều Thụ Hâm.
Ngày 23 tháng 6 năm 2002, một ngày rất đẹp trời, Lâm Quang Đống lái chiếc Bentley tới ĐH Thượng Hải đón Tô Xán, sau đó đến sân bay Phổ Đông.
Sân bay Phổ Đông đã hoạt động được ba năm, công trình kỳ một chỉ dài 4.000 mét, rộng 60 mét, có 76 chỗ máy bay, hai đường băng.
Máy bay hạ cánh, Tô Xán đứng ở đại sảnh nhìn thấy Kiều Thụ Hâm, đầu cắt cộc, hai bên tóc mai cạo trắng cực ngầu, tiếc cái là đeo cái kính cận độ rất cao, mặc quần rằn ri, khoác túi leo núi hiệu Greygory, toàn bộ gia sản của hắn trong cái túi đó thôi.
Gặp được Tô Xán, hai người nhiệt tình ôm nhau, trở về quê hương, một cảm giác thân thiết sinh ra trong lòng.
- Vị này là Lâm Quang Đốc, tổng giám đốc tạp chí Văn hóa thời thượng, có thể là đối tác tương lai của chúng ta.
Tô Xán giới thiệu cho Kiều Thụ Hâm:
- Làm thật tốt, tôi biết các cậu đang làm chuyện gì, trước khi cậu bị ánh đèn truyền thông bao vậy, phải cho tôi vinh dự đưa cậu lên trang bìa tạp chí chúng tôi đấy.
Lâm Quang Đống đưa tay ra:
- Anh quá lời rồi.
Kiều Thụ Hâm bắt tay Lâm Quang Đống, mắt nhìn dòng người nườm nượp ra vào sân bay, xe cô nối nhau ngoài đường và công trường tập nhập đằng xa:
- Khá hơn tôi nghĩ đấy, Trung Quốc thay đổi nhanh thật.
Kiều Thụ Hâm quê Hồ Bắc, ở Thượng Hải chỉ có một thân thích họ xa, có điều hắn không định đi gặp, Tô Xán cùng Lâm Quang Đống đưa hắn tới nơi ở tạm, khách sạn Holiday ngoài ĐH Thượng Hải, thuận tiện cho việc cùng mình tiến hành thảo luận kế hoạch cho Facebook Trung Quốc.
Kiều Thụ Hâm không nói nhiều, không biết phải cảm xúc về nước không, mắt chăm chú nhìn cảnh tượng ngoài đường phố, nếu không biết hắn là thành viên hạch tâm trong đoàn đội ở tổng bộ, trông hắn không khác gì một trong vô vàn người tới mùa xách ba lô lên thành phố lớn tìm việc nuôi gia đình.
Nhưng chàng trai tướng mạo không ra gì đó là người cộng tác được Tô Xán lựa chọn với yêu cầu khắt khe để chuẩn bị cuộc chiến lớn sắp tới.