Đại Đạo Độc Hành

Chương 444-2: Tán linh quang trụ có huyền cơ! (2)

Không biết hắn sử dụng pháp thuật gì, mấy ngàn vẫn thạch quanh đây đều biểu hiện điểm hồng trên người hắn, căn bản không thể phán đoán hắn ẩn thân ở nơi nào.

Thiên Nhai chân tôn thấy tình huống này, ra lệnh một tiếng, mọi người lại tổ hợp với nhau, hóa thành pháp tướng Thánh Ma Tổ thật lớn, bùng nổ vô tận công kích, phá hủy toàn bộ mấy ngàn vẫn thạch.

Tức thời, Kim Đan chân nhân cũng tiêu tán cùng vẫn thạch, đến lúc này ba ngàn cường địch đều đã chết hết!

Bên tai của mọi người vang lên một thanh âm:

“Khế ước hoàn thành! Bọn hậu bối Hỗn Nguyên tông, hoan nghênh các ngươi tiếp tục triệu hoán ta, ta rất thích tham gia trò chơi này!”

Đây là thanh âm của hỗn độn thần chủ, Thánh Ma Tổ pháp tướng phân giải tiêu tán, cảm giác kết nối vô cùng khắng khít biến mất, Lạc Ly phát hiện thần hồn của mình quay trở lại bản thể.

Một cảm giác không được tự nhiên khó nói thành lời xuất hiện. Khi tổ hợp pháp trận, mình có được sức mạnh vô hạn, muốn làm gì thì làm. Hiện tại mình khôi phục trở lại bình thường, mất đi sức mạnh cường đại đó. Cảm giác có được rồi mất đi này khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, khắc cốt minh tâm, rất là khó chịu!

Thế nhưng Lạc Ly hít sâu một hơi, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ từ cảm giác đó biến mất.

Đột nhiên Lạc Ly phát hiện xung quanh có không ít người đều đang nhìn mình, nhìn thấy mình bình tĩnh trở lại, mọi người gật đầu, ánh mắt tán thưởng.

Lạc Ly nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đám người Ninh Thiên Tuyết, Bạch Du Du, Lục Chu, Lệ Đấu Lượng, Phong Tử Hư, Thủy U Lan, Thiết Lan Sơn cũng có không ít người vây lại xem.

Bọn họ cũng giống như mình, đều là lần đầu tiên tham gia chiến đấu cỡ lớn như thế này. Có người có thể ngăn cản được cảm giác khó chịu đó, có người thì không, trong đó trên người Thiết Lan Sơn bắt đầu dấy lên hỏa diễm.

Không chỉ hắn, trong một trăm hai mươi lăm người ở đây, có bảy tám người đều như thế. Một loại hỏa diễm kỳ dị bốc cháy trên đỉnh đấu bọn họ, hỏa diễm này tuyệt đối không phải là thứ tốt.

Lạc Ly nhìn thấy hỏa diễm đó, không khỏi sửng sốt, thấp giọng hỏi:

“Sư huynh, đó là gì vậy?”


Thất Trúc trả lời: “Đó là bổn nguyên chân hỏa!

Hỗn nguyên tông chúng ta tổ hợp thành Ma Đạo đại trận, dùng ngũ pháp thánh địa của mọi người làm nguồn suối, phát ra chân khí, chân khí tụ tập lại với nhau, tuy đều đồng nguyên đồng tông, nhưng vẫn bị ảnh hưởng lẫn nhau, chân khí thẩm thấu lẫn nhau.

Chiến đấu chấm dứt, nếu không thể áp chế tâm ma, khống chế cảm giác không cân bằng khi mất đi sức mạnh, một lòng muốn có được sức mạnh khi còn Đạo Ma đại trận, thánh địa sẽ nhận sai tin tức, sinh ra lượng lớn chân khí, chân khí này sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, hình thành bổn nguyên chân hỏa.

Một khi hỏa này sinh ra, vạn phần nguy hiểm, có thể khiến thánh địa thiêu đốt. Chỉ cần thánh địa thiêu đốt, tu sĩ Hỗn Nguyên tông chúng ta chắc chắn phải chết. Tông môn ta gọi đây là hóa nguyên chi nan!”

Lạc Ly gật đầu nói: “Thì ra là như thế. Bổn nguyên chân hỏa này đáng sợ đến như vậy, nhất định không thể để nó cháy được.”

Thất Trúc nói tiếp: “Cũng không nhất định, cũng không phải mỗi pháp tướng Đạo tôn Ma thần đều cường đại giống như Thánh Ma Tổ pháp tướng!

Có khi gặp phải cường địch, tử chiến không lùi, khi đó không thể không dẫn ra bổn nguyên chân hỏa. Một khi hỏa này sinh ra, giống như uống thuốc độc giải khát, chúng ta sẽ có được sức mạnh cường đại, nếu không thể dập tắt, vậy tất dẫn hỏa thiêu thân!

Cho nên ngoại môn thí luyện mới có trăm cường luận chiến cùng Tinh Vệ lấp biển, muốn tôi luyện tâm trí của đệ tử Hỗn Nguyên tông.”

Lúc này Thiên Nhai chân tôn nói:

“Lần đại chiến này, đệ tử dẫn phát bổn nguyên chân hỏa lập tức tới chỗ của Tố Hoa chân quân, để nàng áp chế bổn nguyên chân hỏa của các ngươi, chờ trở về tông môn tẩy trừ chân hỏa, tránh khỏi hóa nguyên chi nan!”

Thiên Nhai tổ sư duỗi tay, tụ lý càn khôn, mọi người lại quay trở lại động thiên thế giới kia, thế nhưng lần này Thiên Nhai tổ sư tự mình phi hành, không cần Tố Hoa chân nhân tiến hành viễn độn.

Tố Hoa chân nhân thì lại đi dập tắt hỏa diễm cho từng đệ tử bùng cháy bổn nguyên chân hỏa, phương pháp dập lửa của nàng rất ly kì. Sau khi đi qua thì trước là thi triển pháp thuật, sau đó vả miệng, thậm chí còn vả bay bọn họ, cắt đứt ma niệm trong lòng bọn họ.

Thế nhưng cũng có người sau khi lửa tắt thì bùng cháy lại. Sau đó lại một cái vả miệng, thậm chí vả rớt sạch răng, đánh tỉnh bọn họ, đừng ảo tưởng mình là thiên hạ vô địch nữa!


Từ từ bổn nguyên chân hỏa của mọi người hoàn toàn tắt đi, thế nhưng Thất Trúc nhìn bọn họ, chậm rãi nói:

“Nếu như trở lại tông môn, bổn nguyên chân hỏa tro tàn lại cháy thì có thể đến Tịnh Thủy Trì trong tông môn dập tắt lửa!

Nếu như vào Tịnh Thủy Trì mà vẫn chưa dập tắt được bổn nguyên chân hỏa. Như vậy đạo của bọn họ đã hết!”

Đạo hết, chính là tử vong. Lạc Ly nhìn những tu sĩ đó, không khỏi nhíu mày, âm thầm chúc phúc bọn họ có thể vượt qua được cửa ải này.

Thất Trúc sư huynh nói tiếp: “Tốt rồi, mọi người lại đây, bắt đầu chia của!”

Nghe thế, mấy người Lạc Ly lập tức vây lại đây. Không chỉ bọn họ, gần như toàn bộ tu sĩ Hỗn nguyên tông đều tụ tập lại với nhau.

Thất Trúc sư huynh khống chế pháp tướng, đuổi giết tu sĩ Đại Diễn kiếm phái, mỗi khi giết chết một người đều thu hồi túi trữ vật của đối phương, hiện tại tới lúc chia của.

Thất Trúc mở từng túi trữ vật ra, bắt đầu chia của, nói:

“Chúng ta thu hoạch tổng cộng hai trăm tám mươi bảy túi trữ vật, đều là của Trúc Cơ chân tu, chiến lợi phẩm này thuộc về chiến lợi phẩm tư nhân, đều thuộc về chúng ta, năm người chúng ta hãy chia đều đi!”

Nói xong, hắn mở từng túi trữ vật ra, trước chia linh thạch, ngươi một cái, ta một cái, mỗi người đều có phần, năm người chia đều, chỉ chốc lát Lạc Ly đã được chia hai mươi vạn linh thạch.

Chia linh thạch xong, bắt đầu chia phù lục cùng tài liệu. Lạc Ly được chia phù lục tài liệu giá trị khoảng năm vạn linh thạch, sau đó bắt đầu chia đan dược, Lạc Ly được chia đan dược mười vạn linh thạch.

Thất Trúc nói: “Bên trong túi trữ vật này còn có ba mươi bảy bí tịch kiếm pháp của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, thế nhưng có rất nhiều cái giống nhau. Phàm đủ năm cuốn thì mỗi người một cuốn, bảy bản bí tịch còn lại đều là bản đan.

Mọi người nhìn qua thử xem có cần hay không? Cần thì cạnh tranh mua, bảy bản mười vạn linh thạch. Không cần, vậy một người một quyển, tự mình rút, rút được cái nào thì lấy cái đó!”

Nghe thấy bí tịch kiếm pháp, mọi người đều nói: “Những người này đều là tu sĩ Trúc Cơ thôi, có thể có bí tịch gì tốt chứ. Mọi người rút đi, rút được cái nào thì tính lấy cái đó, quay về bán cho thương hội, như thế nào cũng bán được mấy vạn linh thạch!”

Trên người Lạc Ly có một ngàn vạn linh thạch, hắn căn bản không thiếu linh thạch, hắn nghĩ một lúc, nói: “Ta muốn những bí tịch này! Sư huynh, mười vạn linh thạch đúng không?”

Thất Trúc sư huynh nói: “Đúng vậy, mười vạn linh thạch.”

Lạc Ly nói: “Tốt lắm, ta đổi!”