Thất Trúc gật đầu nói: “Đúng vậy, bởi vì đó là do Hỗn Độn thần chủ khóa chặt, căn bản không phải chúng ta khóa chặt. Trên trời dưới đất, cửu thiên thập địa, đối phương căn bản không thể chạy trốn.
Lạc Ly lại hỏi: “Sư huynh, Thiên Đạo tông có khả năng tới đây cứu viện hay không?”
Thất Trúc lắc đầu, nói: “Bọn họ đâu có rãnh rỗi như thế, lúc này biên kia đang đánh nhau rất hăng. Mặt khác, Thiên Nhai tổ sư đã câu thông với bọn họ trước rồi.
Nếu như bọn họ tới đây cứu một đệ tử Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái cũng như giết một trăm hai mươi lăm đệ tử Hỗn Nguyên tông chúng ta. Người sắp chết, cái gì cũng có thể làm ra, con thỏ bị bức nóng nảy còn nhảy lên cắn người, chúng ta sẽ đi quậy Thiên Đạo tông của bọn họ, bọn họ sẽ biết phân nặng nhẹ!
Mọi người cũng chú ý, con người sắp chết thì chuyện gì cũng dám làm, đừng nhận mình thắng chắc rồi. Mỗi lần đánh chết đối phương đều phải tạo biểu hiện giả, để đối phương thấy một đường sinh cơ, để bọn họ không hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó giết bằng thế lôi đình, tránh cho tổn thất không đáng!”
“Đệ tử rõ!”
Mọi người cùng đáp!
Chiến đấu tiếp tục, trên tinh cầu này, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái tan rã, không còn tổ chức đề kháng, đến lúc này chiến đấu chấm dứt, toàn bộ tu sĩ Đại Diễn kiếm phái chạy trốn tới đây đều bị giết sạch.
Mọi người chậm rãi bay lên, rời khỏi chiến trường, rời khỏi chiến đấu ở nơi này.
Lúc Hỗn Nguyên tông tới cứu viện đã bàn tốt, chỉ đối phó Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, chuyện khác thì mặc kệ.
Quay trở lại thanh minh, chỉ thấy trên đại địa, chiến đấu đang hăng, nơi nơi đều là hỏa diễm, kiếm quang, nổ mạnh.
Lạc Ly hỏi: “Bọn họ làm như vậy là vì tranh đoạt cái gì?”
Thất Trúc nói: “Nơi này là Bắc Cực tinh thiên, ba ngàn năm trước dân bản xứ bị Thất Hoàng kiếm phái đánh bại, chiếm đóng nơi này, vất vả kinh doanh.
Môt trăm năm trước, phát hiện thiên chuyển kim liên ở tại nơi này. Đó chính là vô thượng thánh dược, có ích cho Phản Hư chống lại tai kiếp trở về với Đạo. Vì vậy tông môn bản xứ còn sót lại ngẫu nhiên gia nhập vào Thiên Đạo tông, Thiên Đạo tông muốn chiếm lại ngoại vực động phủ, đại chiến bùng nổ.
Bọn họ đã đánh với nhau bảy mươi năm, cuối cùng cuốn vào mười ba cửa thượng môn: Thất Hoàng tông, Thiên Đạo tông, Hóa Ma tông, Thần Độn tông, Chân Linh phái, Ngũ Độc giáo, Bất Tử tông, Đại Tạo phật tông, Tinh Tú hải, Bắc Cực thiên, La Phù kiếm phái, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, hơn nữa trận chiến này vẫn còn phải kéo dài.”
Lạc Ly nói: “Còn bao nhiêu năm? Còn phải chết bao nhiêu người?”
Thất Trúc nói: “Ít nhất cũng phải thêm trăm năm nữa, cuối cùng đánh không nổi nữa, hai bên sẽ đạt thành hiệp nghị, chia đều nơi này.
Thiên chuyển kim liên có thể khiến Phản Hư chân nhất tránh tai kiếp trở về Đạo một ngàn năm. Một ngàn năm có Phản Hư chân nhất tọa trấn sẽ quyết định môn phái đó có thể tiếp tục tồn tại hay không.
Còn phần chết bao nhiêu người, con người ta sống rồi cũng sẽ chết. Vì ngàn năm thọ mệnh, cần gì quan tâm đệ tử chết bao nhiêu. Cho nên đối với họ đều đáng giá. Dù sao cũng sẽ có đệ tử mới sinh ra.
Nhớ kỹ, sư đệ, dưới Phản Hư đều là kiến hôi!”
Lạc Ly không khỏi nói: “Dưới Phản Hư đều là kiến hôi!”
Mọi người bay vào thanh minh, lúc này chiến đấu đã gần như kết thúc, nơi chiến đấu lúc đầu xuất hiện ba cây cột linh khí, khí trụ vừa mới sinh ra, chưa tới ba trượng, chậm rãi mở rộng ra ngoài.
Nhìn nơi đó, Thất Trúc sư huynh nói: “Dưới Phản Hư đều là kiến hôi. Chân Cương tôn giả, năm đó hào xưng một kiếm lật nghiêng Bắc Hải, lực áp mười ba hào kiệt trong thiên hạ, uy phong cỡ nào, thế nhưngh iện tại, mấy ngàn năm khổ tu, dấu vết lưu lại chỉ là thứ này!”
Đó là khí trụ do Hóa Thần chân tôn chết trận đầu tiên của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái biến thành, hóa ra hắn gọi là Kiếm Cương chân tôn, thoạt nhìn năm xưa cũng là nhân vật phong vân, hiện tại ngã xuống ở nơi này. Khí trụ tán khí này tồn tại ít nhất trăm năm mới hoàn toàn biến mất.
Thất Trúc nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta qua đó siêu độ một chút. Tuy là cừu địch của Hỗn Nguyên ta, thế nhưng cũng là tuyệt thế cường giả, cũng là tiền bối tu tiên!”
Sau đó Thất Trúc dẫn mọi người đi tới đó, tán linh khí trụ lớn từng chút một, trong vòng trăm dặm, không thể tới gần, bằng không thì bị linh khí xông trúng, sẽ nguy hiểm tới sinh mệnh.
Thất Trúc sư huynh tới nơi này, đứng ở xa bái một cái, nói: “Trần quy trần, thổ quy thổ…”
Lạc Ly sửng sốt, không ngờ Thất Trúc sư huynh cũng niệm Vãng Sinh Chú mà mình thích nhất, không ngờ hắn cũng biết chú này!
Lạc Ly thở dài một tiếng, năm đó vô địch thiên hạ, hiện tại chỉ còn lại một cột linh khí như thế này. Tu tiên giới, sai một bước thì vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng Lạc Ly cũng niệm Vãng Sinh Chú:
“Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt. Vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi kiều thê hung mãnh! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn. Bất quá quang âm nhất sát…”
Lạc Ly thành tâm tụng chú, Thất Trúc thì tế điện siêu độ cho xong việc, lập tức sử dụng một loại bí pháp kỳ dị, khí trụ lập tức nhoáng lên. Sau đó hắn duỗi tay ra, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã vớt tới vớt lui trong cột sáng, không biết đang vớt thứ gì.
Những người khác sửng sốt, nhất thời hiểu ra, Thất Trúc sư huynh lại đây tế điện siêu độ, kỳ thực chỉ là ngụy trang, nơi này có đồ tốt!
Thế nhưng bọn họ không ai nói gì, Thất Trúc sư huynh ăn thịt, mọi người cũng sẽ có canh uống.
Lạc Ly hoàn toàn không chú ý tới bất kì thứ gì, hắn thành tâm tế điện siêu độ, hắn thiệt tình siêu độ vị chân tôn đã từng hoành hành thiên hạ này. Vào thời khắc mấu chốt, hắn xả thân cứu hộ đệ tử hậu bối, bằng không thì hắn sẽ giống hai Hóa Thần khác, có lẽ sẽ không chết. Đây mới là tu sĩ chân chính, đáng để kính ngưỡng!
Bất tri bất giác, trong cột sáng bay ra một điểm linh quang, nháy mắt chợt lóe, rơi vào pháp tướng, Lạc Ly cảm thấy giống như có hỏa tinh rơi lên người mình, nhưng khi nhìn lại thì chẳng có gì cả, chỉ là ảo giác của mình thôi.
“A!” Thất Trúc sư huynh sợ hãi than một tiếng.
Không lâu sau Thất Trúc sư huynh ngừng vớt, hắn nói: “Thần Diệu chân tôn, nhớ năm đó luyện kiếm ba trăm năm, một lòng khổ tu, cũng đáng giá tế bái, đi, chúng ta đi tế bái!”
Cứ như vậy, hai cột linh khí vừa xuất hiện, Thất Trúc sư huynh đều tế điện siêu độ một hồi, vớt vát một lần.
Hai người này thì Lạc Ly không quan tâm tới, đặc biệt là người cuối cùng, hắn tham sống sợ chết, không hề có tôn nghiêm của Hóa Thần chân tôn. Lạc Ly khinh thường trong lòng, cho nên chỉ tụng kinh một lần cho có lệ, chấm dứt siêu độ.
Lúc này hắn mới phát hiện ra dụng ý thực sự của Thất Trúc sư huynh.
Tế điện siêu độ chấm dứt, mọi người tiếp tục bay về phía Hỗn Nguyên tông pháp tướng. Lúc này chiến đấu đã vào giai đoạn cuối cùng, chỉ còn lại một Kim Đan chân nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái trốn chạy tới đàn vẫn thạch trên trời.