Lâm Y dù đáp ứng thỉnh cầu của Trương Trọng Vi, nhưng thực sự đến
trước mặt Dương thị xong, lại không biết mở lời thế nào, do dự hồi lâu,
mới ngập ngừng. “Mẫu thân, con người Trọng Vi, mẫu thân cũng biết mà…”.
Nàng vừa ngẩng lên, liền bị Dương thị ngắt lời. “Ta biết con muốn nói gì, mẫu thân không phải người keo kiệt như vậy, con nói Nhị lang đừng đa tâm”.
Lâm Y cảm kích cười. “Mẫu thân…”.
Dương thị vươn tay lấy cây quạt lại, ôn hoà nói. “Con bụng lớn, đừng mệt, đi về nghỉ ngơi đi”.
Lâm Y nay ở cùng phòng với Dương thị, Dương thị không cho Lâm Y nghỉ ngơi
trong này, lại nói nàng đi về, rõ ràng muốn để nàng đi trấn an Trương
Trọng Vi, Lâm Y hiểu ý, đứng dậy đi về gian phòng hướng tây, nhắn dùm ý
của Dương thị.
Trương Trọng Vi nghe qua, thở phào nhẹ nhõm, nói. “May mắn mẫu thân rộng lượng, ta ra ngoài mua ít trái cây tươi đưa qua cho mẫu thân, thuận tiện ra công trường nhìn một cái”.
Lâm Y liếc nhìn chàng một cái, cười. “Lấy lòng mẫu thân cũng đừng vội vàng như vậy, gọi người hầu đi mua là được”. Nói xong lên tiếng gọi Thanh Miêu tiến vào, kêu cô cầm tiền đưa cho gia đinh đi mua, lại hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng tính khi nào đến huyện Tường Phù nhậm chức?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Tuy được sai phái, nhưng tri huyện đương nhiệm còn có một tháng mới mãn
chức, huyện Tường Phù cách Đông Kinh chỉ có mấy bước chân, không vội,
chúng ta tháng sau mới quyết định”.
Lâm Y vui mừng nói. “Phòng ở cầm cố cho chúng ta vừa vặn ở được một tháng nữa, đợi chàng nhậm chức liền chuyển đến hậu nha luôn, không cần hao tâm tổn sức tìm phòng ở”.
Trương Trọng Vi gật đầu nói phải, nghĩ đến sắp thăng chức làm tri huyện, bản
thân cũng vui mừng khó kìm nén, rốt cuộc những lo lắng mấy ngày nay đảo
mắt đã thành mây bay.
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, Trương Bá
Lâm vẫn chưa nhận được sai phái mới, mắt thấy bao nhiêu của cải tích tụ
được càng lúc càng vơi, trong nhà lại không có nguồn thu, lòng nóng như
lửa đốt. Hai thông phòng dù sao cũng là người nhà họ Lí, tâm vẫn thiên
về phía Lí Thư, lâu ngày dần xa cách anh ta, Trương Bá Lâm khổ nói không nên lời, phiền muộn vô cùng, vì thế đi đến nhà phía đối diện gần đó,
tìm Trương Trọng Vi tâm sự.
Trương Trọng Vi nửa tháng này vừa vặn
tương phản, trong nhà có tiền, người lại nhàn nhã, sắp lên làm tri
huyện, ngày ngày phụng dưỡng mẫu thân, làm bạn nương tử và con chưa ra
đời, rất hạnh phúc. Trương Bá Lâm nhìn cảnh gia đình em mình, thâm tâm
hối hận, nói. “Anh thà rằng bị lưu đày, ít nhất trong nhà còn trọn vẹn, không giống bây giờ, thê ly tử tán”.
Trương Trọng Vi ngại anh ta nói nghiêm trọng quá mức, nói. “Đại tẩu ở ngay huyện Tường Phù, cũng đâu có xa, sao anh không đi gặp chị ấy, thuận tiện thăm con luôn”.
Trương Bá Lâm cười chua xót. “Anh còn có mặt mũi nào gặp cô ấy”.
Trương Trọng Vi im lặng, không biết an ủi anh ta như thế nào mới tốt, qua một
lúc, nghĩ đến mượn rượu tiêu trăm sầu, mới mời anh ta đi tửu lâu, chuẩn
bị phụng bồi anh ta say một hồi.
Hai người đến tửu lâu gần đó,
chọn mỹ các an vị, gọi hai bầu rượu, trước uống say ba bốn phần đã.
Trương Bá Lâm cầm đũa gõ tách tách vào bầu rượu, buồn bã nói. “Huynh đệ, ca ca nửa tháng nay sống vất vả quá, công vụ thì bặt vô âm tín,
tiền trong nhà ngày một ít đi, cứ cái đà này sợ rằng không có gạo đổ vào nồi mất”.
Trương Trọng Vi vội nói. “Nhà em còn có mấy đồng, nếu ca ca muốn, chờ báo cáo với mẫu thân xong em sẽ mang tới cho anh”.
Trương Bá Lâm mở hé đôi mắt đã say chuếnh choáng nhìn chàng, nói. “Cậu làm quan bao lâu cũng học được giả khờ để gạt qua rồi hả, rõ ràng biết anh không phải nói cái này”.
Trương Trọng Vi cụp mắt xuống, ngập ngừng nói. “Ca ca, có ngày nào em không chạy tới phủ tham chính đâu mấy lượt đâu, bất đắc dĩ ông ấy luôn đưa đẩy, em cũng hết cách”.
Trương Bá Lâm hỏi. “Âu Dương tham chính rốt cuộc bất mãn ta điều gì?”.
Trương Trọng Vi hồn nhiên lắc đầu, bảo rằng mình đã hỏi qua, nhưng Âu Dương tham chính không chịu nói.
Trương Bá Lâm hy vọng tàn lụi, cảm thấy ngay cả rượu uống vào miệng cũng đắng
nghét, Đại Tống công vụ sai phái trước nay đều là quan đông việc thiếu,
thường thường là ba viên quan bổ một nơi, tức là một sai phái có ít nhất ba người cạnh tranh, về phần hoa nở nhà ai thì phải nhờ thủ đoạn. Anh
ta nay cần chỗ dựa không có chỗ dựa, cần tiền thì tiền hết, thành tích
thì khỏi cần nói, khó khăn nhìn thấy được tia hy vọng ở Âu Dương tham
chính lại bị thổi tắt, cuộc sống sau này biết ra sao đây?
Trương
Trọng Vi nhìn Trương Bá Lâm dốc hết chén này tới chén khác, hiểu được
tình cảnh anh mình gian nan, lại không giúp được, trong lòng rất khổ sở.
Đột nhiên Trương Bá Lâm dập chén rượu xuống bàn cái rầm, nói. “Anh chờ đợi thêm một tháng, nếu vẫn không có hy vọng thì về quê làm ruộng”.
Trương Trọng Vi hoảng sợ, mười năm khổ đọc, khó khăn có được công danh, há có
thể nói quăng liền quăng. Chàng vội vàng khuyên giải Trương Bá Lâm,
khiến anh ta khai tâm bớt, Trương Bá Lâm lại nói. “Anh cũng không phải lập tức đi, nói không chừng vẫn có cơ hội dịch chuyển thế cờ”.
Trương Trọng Vi thấy Đại ca vẫn lạc quan, hơi an tâm, liền thôi không khuyên nữa, chỉ nâng chén uống cùng.
Hai ba canh giờ sau, Trương Bá Lâm say thành một bãi bùn, Trương Trọng Vi
còn chút tỉnh táo, gượng chống đỡ anh ta về nhà. Phương thị dẫn Cẩm Thư
và Thanh Liên ra tiếp, dìu cả hai vào nhà, một người nằm trên giường,
một người nằm trên sạp, cả hai đều bị bắt nốc trà giải rượu.
Phương thị nhìn Trương Bá Lâm say bất tỉnh nhân sự, trách cứ Trương Trọng Vi. “Con cũng không khuyên mấy câu, mặc kệ nó uống như vậy à”.
Trương Trọng Vi nằm ngửa trên sạp, cười khổ. “Ca ca phiền muộn trong lòng, để anh ấy say một hồi đi thôi”.
Phương thị nói. “Thím nghe nói con được Âu Dương tham chính rất là ưu ái, vợ con lại giao hảo với phu nhân tham chính, sao không tới nói tốt cho ca ca con mấy câu,
cho dù là chức quan nhỏ không quan trọng cũng tốt”.
Trương Trọng Vi nhắm mắt, chậm rãi lắc đầu. “Sớm đi rồi, nếu có cách đã không đi uống rượu”.
Phương thị ngồi xuống sạp, nước mắt đầm đìa, nói. “Lúc trước tôi đã phản đối cưới con gái nhà họ Lí rồi mà, là cha và
thúc thúc anh nhất định phải phàn vào nhà cao cửa rộng giàu có, thế mới
rước trúng một hồi tai vạ”.
Trương Trọng Vi nói. “Thím,
không thể nói như vậy, nhà họ Lí quan tâm ca ca không ít, Đại tẩu lại
hiền lành, hiếu thuận, còn kéo dài huyết mạch cho nhà họ Trương…”.
Phương thị vỗ cái rầm xuống mặt sạp, ngắt lời chàng, cả giận. “Ai là Đại tẩu của anh? Chuyện tới nước này anh còn bênh vực cô ta, còn sợ cô ta hại Đại ca anh chưa đủ sao?”.
Trương Trọng Vi thấy Phương thị giận dữ, cuống quít ngồi dậy, giải thích không ngừng. Phương thị lại cho rằng chàng già mồm át lẽ phải, đuổi chàng ra
ngoài. Trương Trọng Vi thất tha thất thểu, ngã trước ngã sau, cũng mau
nhà mình ngay đối diện, cửa lại có gia đinh đứng gác, thấy tình cảnh đó, chạy tới đỡ chàng vào trong.
Lâm Y nghe thấy tiếng động, đi ra
chỉ huy mọi người, dàn xếp chàng vào phòng, lại gọi thím Dương đi nấu
canh tỉnh rượu, tự mình cầm khăn lau mồ hôi cho chàng, oán trách. “Nếu say quá, sao không ở nhà thím cho tỉnh bớt rồi về, chẳng lẽ thím đuổi chàng sao?”.
Trương Trọng Vi chính là bị Phương thị đuổi ra đó, nghe vậy cười. “Thím trách ta bênh vực Đại tẩu, không ưa ta rồi”.
Lâm Y bực bội. “Bây giờ là lúc nào rồi còn hồ đồ như vậy. Âu Dương tham chính vì sao không
muốn thấy mặt Đại ca, các người không biết nhưng em thì biết”.
Trương Trọng Vi giật mình hỏi. “Làm sao em biết? Phu nhân tham chính kể cho em nghe? Vì sao Âu Dương tham chính không thích Đại ca, mau mau nói đi”.
Lâm Y thuật lại đánh giá của phu nhân tham chính đối với Trương Bá Lâm “vô tình bạc nghĩa” như thế nào, lại nói thêm. “Em thấy đường làm quan của Đại ca từ rày về sau sẽ không thuận lợi, có điều đây là Đại ca tự tìm, chẳng trách được ai khác”.
Trương Trọng Vi than. “Trong lòng Đại ca vẫn có Đại tẩu mà, lúc trước Đại ca đâu có nói vứt bỏ Đại
tẩu, thậm chí còn bảo ta khuyên thúc thúc và thím nữa”.
Lâm Y nói. “Đại tẩu nói Đại ca vì chuyện Như Ngọc nên mới không bỏ chị ấy”.
Trương Trọng Vi thiên hướng Trương Bá Lâm. “Ai biết có phải hay không, có lẽ Đại ca thật sự luyến tiếc Đại tẩu thì sao”.
Rốt cuộc Trương Bá Lâm trong lòng nghĩ như thế nào, đại khái chỉ có mình
anh ta biết, Lâm Y không cãi chày cãi cối nữa, đón lấy bát canh giải
rượu vừa nấu xong, đút Trương Trọng Vi uống hết.
Trong một tháng
vừa qua, vì Trương Bá Lâm không dám đi gặp Lí Thư, Nhị phòng gần như cắt đứt liên hệ với cô, nhưng Đại phòng lại thường xuyên sai người đến
huyện Tường Phù vấn an mẹ con Lí Thư, kết giao thân mật như lúc trước.
Mười ngày nữa trôi qua nhanh chóng, sắp tới lúc trả lại số tiền cầm cố căn
nhà, nhưng Triệu hàn lâm lại không kiếm đâu ra tiền chuộc, đành phải
cùng phu nhân đăng môn bái phỏng, năn nỉ Trương Trọng Vi và Lâm Y lại
thư thả một tháng.
Trương Trọng Vi là người rộng rãi, gặp đồng
nghiệp cũ hoạn nạn, đương nhiên không dồn người ta vào bước đường cùng,
nhưng chàng sắp sửa đến Tường Phù nhậm chức, cho cầm thêm một tháng căn
nhà ở Đông Kinh để làm gì?
Lâm Y cũng từng sống khổ, thật nguyện ý giúp nhà họ Triệu một phen, nhưng tiền của bọn họ đã dốc hết vào đất và khách sạn, nếu không lấy được một trăm năm mươi quan này về, tài chính
sẽ không quay vòng được.
Vợ chồng Triệu hàn lâm thấy cả hai đều mãi không chịu đồng ý, đành thất vọng quay về.
Lâm Y nghĩ nhà họ Triệu thật sự sẽ trễ hẹn mấy ngày, nhưng không ngờ, chưa
tới hai ngày, bọn họ liền trả hết tiền. Thì ra hôm ấy hai vợ chồng Triệu hàn lâm về nhà, cãi nhau một trận vì tiền bạc, chọc giận phu nhân Triệu hàn lâm, lập tức bán đi người thiếp, chẳng những trả hết nợ nần cho nhà họ Trương, còn đưa gia đình thoát khỏi khốn cảnh.
Nhà họ Trương
thu hồi tiền cầm cố, bắt đầu dọn dẹp hành lý, chuẩn bị chuyển đến huyện
Tường Phù. Lúc này Điền thị đang trên đường hồi kinh, Lâm Y lo lắng cô
ta đến xong không tìm được nhà, đành phải làm phiền Trương Bát nương ở
đối diện thường xuyên để ý, đến lúc đó thông báo cho Điền thị một tiếng.
Trước khi Trương Trọng Vi đi nhậm chức, Trương Bát nương đãi tiệc mời hai
phòng họ Trương cùng ăn một bữa, từ biệt Đại phòng. Ba ngày sau, cả nhà
Đại phòng nhích người đến huyện Tường Phù, vào ở trong hậu trạch huyện
nha.
Hành lý vừa chuyển tới, Trương Trọng Vi liền đi bàn giao với
tri huyện tiền nhiệm, hôm nay Dương thị rất cao hứng, bảo Lâm Y khoan
hãy phân bổ phòng ốc, trước đi dạo một vòng hậu nha đã. Lâm Y thấy sắc
trời còn sớm, liền theo ý bà, dẫn một đoàn người hầu chậm rãi tản bộ.
Hậu nha không tính lớn, nhưng rộng hơn chỗ ở trước đây của bọn họ, hai
tiểu viện tổng cộng bảy gian phòng, phía bắc có ba gian nhà kề, hai gian sương phòng để dụng cụ, tuy rằng không có hoa viên, nhưng ở sân đầu
tiên có nhiều hoa cỏ, cây cối sinh trưởng cực sum xuê.
Dương thị
dẫn Lâm Y đi dạo một vòng, sợ nàng mệt, liền sai Lưu Vân mang ghế tới,
cùng ngồi với nàng gần chỗ nhiều hoa nở, vui mừng nhìn ngắm khắp nơi.
Lưu Hà dâng trà thơm, đặt vào tay nàng, góp vui nhiều câu chuyện thú vị,
khiến Dương thị hài lòng. Lưu Vân có ý định muốn tranh một gian phòng ở
riêng, không cam lòng bị bỏ lại đằng sau, nói. “Đại phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ dẫn bọn họ đi quét tước phòng ốc?”.
Lưu Hà cười nhạo. “Tri huyện tiền nhiệm dời đi đã sớm cho người quét tước rồi, cô không thấy các gian phòng đều sạch sẽ hết sao?”.