Trương Trọng Vi đi qua chỗ Âu Dương tham chính, lo xong hết mọi thứ, liền trực tiếp đến lao đón Trương Bá Lâm trở về.
Phương thị ra đón, thấy mặt con gầy yếu, khóc thảm một hồi. Trương Bá Lâm lạy tạ trưởng bối, cảm ơn vợ chồng Trương Trọng Vi, đi tắm rửa thay quần áo, sửa soạn bản thân nhẹ nhàng khoan khoái mới ngồi vào vị trí,
nâng chén kính rượu.
Phương thị không ngừng gắp thức ăn cho Trương Bá Lâm, lải nhải liên tục. “Con trai, mau ăn, ăn no còn tìm cháu nội của mẹ về”.
Trương Bá Lâm thoát khỏi lao ngục liền
đoán được Lí Thư đã bị bỏ, nhưng anh ta không biết con bị mang đi, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, quả nhiên chỉ có Trương Tuấn Minh, không có Trương
Tuấn Hải. Anh ta suy nghĩ như những người khác, con đi theo mẹ ruột
không có gì hại, hơn nữa Trương Tuấn Hải chỉ mới mấy tháng tuổi, đi theo Lí Thư là thoả đáng nhất, anh ta khuyên Phương thị. “Mẹ gấp gì đâu, lần này con đi ra được ít nhiều có Âu Dương tham chính tương trợ, chờ
con tạ ông ấy xong, mưu lại chức quan khác, đợi có chức quan còn sợ cháu nội của mẹ không trở lại hay sao”.
Trương Bá Lâm trước nay giỏi dỗ người nhất, Phương thị vừa nghe liền
nín, cơm cũng không ăn, về phòng lục tung lên, moi hết hai quan tiền
riêng ra cho Trương Bá Lâm đi mưu chức.
Cơm no rượu chừng, Trương Bá Lâm mời Trương Trọng Vi đi cùng, đến bái kiến Âu Dương tham chính, trên đường đi có hỏi. “Đại tẩu cậu dẫn cháu đi nơi nào?”.
Trương Trọng Vi bây giờ có chút không ưa hành vi ứng xử của Trương Bá Lâm và Nhị phòng, nói. “Đại ca đã bỏ người ta rồi, còn hỏi làm chi”.
Trương Bá Lâm cãi lại. “Anh có bỏ cô ấy đâu, cha mẹ nói là cô ấy tự xin đi”.
Trương Trọng Vi liếc ngang qua anh ta, nói. “Các người không bức
chị ấy thì chị ấy có đi không? Vợ chồng vốn nên cùng chung hoạn nạn, sao lại đại nạn tới đều tự bay như chim trong rừng”.
Trương Bá Lâm bị em trai nói cho xấu hổ nhục nhã, im lặng không nói.
Hai người đi thẳng tới phủ tham chính, Trương Trọng Vi mới nói cho anh
ta biết. “Đại tẩu có để lại phong thư ở chỗ nương tử em, Đại ca tới nhận thì biết”.
Trương Bá Lâm chắp tay cảm tạ, cùng chàng đi vào, đệ bái thiếp chờ tiếp kiến Âu Dương tham chính.
Lúc này, Âu Dương tham chính đang nói chuyện với phu nhân, chủ đề
đúng là về hai anh em Trương Bá Lâm. Âu Dương tham chính nghĩ bản thân
vừa có thêm một trợ thủ, rất vui mừng, phu nhân tham chính lại dội nước
lã. “Đừng nhìn Trương Bá Lâm là huynh trưởng của Trương biên tu mà
lầm, đức hạnh hắn kém xa, không bằng Trương biên tu trung hậu thành
thật, nhân cách tin cậy được”.
Âu Dương tham chính ngạc nhiên nói. “Vì sao nói như vậy? Ta chỉ nghe nói Trương Đại lang thiên tư thông minh, hơn Trương biên tu gấp trăm lần”.
Phu nhân tham chính hừ lạnh khinh thường. “Có thông minh mấy thì
cũng phải trung tâm đáng tin mới được, lão gia nhìn hắn ngày xưa vì
thăng chức nhanh liền cưới nương tử họ Lí, nay vì trở về quan trường,
không nói hai lời liền bỏ rơi, kẻ không hề niệm một chút tình cảm với cố nhân, có thể trông cậy hắn trung thành với lão gia được không?”.
Âu Dương tham chính cảm thấy phu nhân nói có lý, Trương Bá Lâm lý trí đến lạnh lùng, mọi việc chỉ chọn cái có lợi cho mình nhất, dứt khoát,
không hề mềm lòng, xem ra anh ta thích hợp với chốn quan trường
hơn Trương Trọng Vi nhiều, nhưng Âu Dương tham chính không cần người như vậy, ông ta thà rằng dốc lòng bồi đắp người nghe lời thành thật
như Trương Trọng Vi, an tâm hơn nhiều.
Cân đo đong đếm một phen, Âu Dương tham chính đã có quyết định trong
lòng, khi tiếp Trương Bá Lâm, chỉ nói anh ta đệ trình văn trạng rồi chờ
đợi, những cái khác không nói gì thêm.
Trương Bá Lâm khôn khéo như vậy, đương nhiên nhìn ra Âu Dương tham
chính kéo giãn khoảng cách, nhưng Trương Trọng Vi an ủi anh trai. “Lúc trước em cũng làm theo như lời Âu Dương tham chính, kết quả bây giờ đã
được đảm nhiệm chức tri huyện. Ca ca kiên nhẫn chờ đợi, nhất định được
chức quan tốt”.
Trương Bá Lâm nay mất đi chỗ dựa là Lí Giản Phu, ngoại trừ chờ đợi
thì biết làm sao nữa, đành gật đầu, tâm trạng nặng nề cùng Trương Trọng
Vi về nhà.
Trong nhà Đại phòng, Phương thị đang chỉ huy Tiểu Truỵ tử và Cẩm Thư, Thanh Liên thu thập hành lý, chuẩn bị rời đi. Trương Bá Lâm thấy lạ,
trước kia Phương thị đòi đến Đại phòng ở, nay đang ở bình thường sao lại vội vã chuyển đi? Thanh Liên thấy anh ta ngẩn ra, lặng lẽ giải thích. “Đại phu nhân lợi hại lắm, tuy ở ngoài hoà hoà khí khí vậy, lại không cho
Nhị phu nhân chiếm được lợi ích ở đâu hết, Nhị phu nhân không chịu nổi
mới định dời về huyện Tường Phù ở”.
Trương Bá Lâm thấy Lí Thư để lại hai thông phòng cho mình hết, vừa
cảm kích vừa áy náy, vội vàng tới tìm Lâm Y lấy lại phong thư của Lí
Thư, trốn sau nhà đọc. Anh ta cứ nghĩ Lí Thư viết những lời bi thiết,
luyến tiếc mình, không ngờ hoàn toàn sai lầm. Trong thư Lí Thư viết :
Một, nhà ở huyện Tường Phù là cô bỏ tiền ra, nay cô không phải người
nhà họ Trương nữa, bởi vậy cảnh cáo đám người nhà Trương Bá Lâm chớ có
suy nghĩ đến nhà nữa, nếu muốn dàn xếp thì tự tìm chỗ khác mà ở.
Hai, dẫn Trương Tuấn Hải đi không phải muốn đoạt đích tôn của nhà họ
Trương, mà là lo lắng nhà họ Trương nuôi không sống nổi, hảo tâm giảm
bớt gánh nặng cho bọn họ, đợi Trương Tuấn Hải lớn lên, vẫn sẽ cho thằng
bé nhận tổ nhận tông.
Ba, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, Trương Bá Lâm đối xử với cô như
thế nào tự trong lòng nên biết, chính cô không thể làm ra hành vi vô
tình quả nghĩa như vậy, bởi thế cả hai thông phòng đều lưu lại cho anh
ta, nhưng khế bán mình còn trong tay cô, nếu tương lai Trương Bá Lâm
không muốn nữa thì trả lại cho cô, không được phép bán biến.
Bốn, nhà cũ ở Mi Châu có hai nơi, một là tổ ốc, Nhị phòng có một nửa, cô mặc kệ không quan tâm. Nhưng toà nhà mới là cô bỏ tiền xây, nay hai
bên đoạn tuyệt, cô phải thu hồi lại.
Năm, Nhị phòng có vài mẫu đất cằn ở nông thôn, đang do người hầu của
cô chăm nom, nay những người này sẽ rút về hết, Trương Bá Lâm chọn người khác lo liệu, nếu không ruộng đất để hoang, cô không chịu trách nhiệm.
Trương Bá Lâm đọc xong, ngực nhói đau, nhịn không được kêu lên một tiếng “Ôi!”. Phương thị nghe chạy tới, cùng hai thông phòng đỡ anh ta về, nào là xoa ngực nào là trà nóng. Trương Bá Lâm mặt đỏ bừng, không biết là đau hay
là nhục, đẩy ra trà Cẩm Thư dâng, nói với Phương thị. “Mẹ, nay con phải ở kinh lâu dài, không bằng thuê gian phòng ngay gần đây, đợi có sai phái khác rồi tính”.
Phương thị da mặt dày tới đâu cũng không thể không biết nhục đi ở nhà con dâu mình bỏ, nghe vậy cũng đỏ mặt, hừ hai tiếng, nói. “Tôi chỉ là đàn bà, làm sao hiểu nhiều, anh và cha anh thương lượng đi”.
Trương Bá Lâm ôm ngực, từ Cẩm Thư đỡ, vào trong sảnh gặp Trương
Lương, hai cha con thương lượng một phen, quyết định thuê gian nhà ở hậu viện tửu lâu của Trương Bát nương, chuyển qua ở tạm. Tính toán như vậy
cũng tốt, Trương Bát nương là con gái nhà họ Trương, sao lại đang tâm
lấy tiền thuê, dở cái là viện chỉ có ba gian, mà Nhị phòng trên dưới
tổng cộng bảy người lớn, một đứa nhỏ, làm sao ở cho vừa?
Trương Lương thở dài, nói. “Nay nghèo túng, đành chen chúc nhau
một chút, cha và mẹ con ở cùng Tuấn Minh một gian, bà vú thì thôi cho
nghỉ, tiết kiệm tiền mua thức ăn. Hai gian khác một gian cho Quách di
nương, một gian cho hai thông phòng của con, như thế vừa vặn”.
Trương Bá Lâm đồng ý. “Vẫn là cha an bài ổn thoả, con sẽ hỏi em rể và Bát nương tử”.
Trương Bát nương đã sớm nghe Trương Bá Lâm gặp rủi ro, gấp như kiến
bò trên chảo nóng, lại không giúp được gì, nay gặp huynh trưởng bình yên vô sự trở về, cao hứng vừa khóc vừa cười, lại nghe bọn họ muốn thuê
viện nhà mình, sao chịu nhận tiền, tự mình dẫn người đi quét tước, cho
bọn họ sớm dọn qua.
Trương Bá Lâm ban đầu sợ La thư sinh không muốn, từ chối, đòi phải trả tiền, Trương Bát nương cười. “Tướng công không quản việc nhà, Đại ca yên tâm đến ở”.
Trương Bá Lâm bấy giờ mới thôi, về thông báo cho cha mẹ, từ biệt Đại
phòng, lại xin Lâm Y phái một gia đinh đến huyện Tường Phù báo bình an
cho Lí Thư biết.
Lâm Y đồng ý, sai người đi huyện Tường Phù, lại bao một ít điểm tâm
Thanh Miêu làm, tiện thể đưa đi. Trương Trọng Vi tiễn Nhị phòng đi xong
trở về nói với Lâm Y. “Đại ca đối với Đại tẩu tuy hơi vô tình, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ báo cái tin, không hoàn toàn quên hết ngày xưa ân ái”.
Lâm Y dè bĩu. “Nếu đổi lại là em, từ nay về sau anh đi đường anh tôi đi đường tôi, cả đời không bao giờ qua lại với nhau nữa”.
Trương Trọng Vi tự ngã ấm trà rót uống, không chút hoang mang nói. “Ta nhìn Đại tẩu hành động chỉ là kế thích ứng tạm thời, chị ấy vẫn định
trở về, bằng không vì sao để lại hai nha hoàn nhà họ Lí ở nhà họ
Trương?”.
Lâm Y nghĩ, đúng là có khả năng này, bằng không vì sao Lí Thư ở lại
huyện Tường Phù mà không về quê Nhã Châu? Nàng thấy không đáng giá cho
Lí Thư, nhưng mỗi người mỗi suy nghĩ, người bên ngoài không hiểu được,
chỉ có cảm thán hai câu thôi.
Trương Trọng Vi đi tới sờ sờ bụng Lâm Y, nói. “Đại ca là người thông minh, đã thoát hiểm, chúng ta không cần quan tâm thay nữa, mọi sự cứ để Đại ca tự xử lý”. Nói thêm. “Hôm nay ta đỡ thay thím cái tát, trong lòng mẫu thân chắc là khó chịu lắm,
nương tử thay ta vuông tròn với mẫu thân, nói tốt cho ta mấy câu”.
Hôm nay xào xáo, Trương Trọng Vi chạy bên ngoài mãi, lúc này Lâm Y
nghe chàng nhắc nhở mới nhớ tới chuyện chàng thay Phương thị nhận một
tát, ôm mặt chàng nhìn ngắm một hồi, xót lòng nói. “Thúc thúc xuống tay quá nặng đi”.
Trương Trọng Vi thở dài, thúc giục nàng đến chỗ Dương thị. Lâm Y trừng mắt liếc chàng một cái, nói. “Bây giờ đã biết sốt ruột rồi? Lúc đó bị đánh sao không nhớ tới?”.
Trương Trọng Vi cười méo xẹo. “Nhất thời nóng vội, đâu nghĩ được nhiều như vậy”.
Lâm Y nói với chàng. “Thúc thúc cứ quen đánh thím thật sự không
ổn chút nào, lần tới còn gặp, dùng tay ngăn là được, tội gì chường mặt
mình ra, vừa ăn đau, lại khiến mẫu thân không vui”.
Trương Trọng Vi sửng sốt, hối hận. “Là ta ngu dốt, lần tới sẽ nghe nương tử”.
Lâm Y lại vuốt mặt chàng một lúc mới ra ngoài tìm Dương thị. Lúc nàng Dương thị đang nằm trên sạp, Lưu Vân quạt, Lưu Hà đứng sau mát xa huyệt thái dương cho bà. Lâm Y thấy, vội hỏi. “Mẫu thân lại đau đầu? Con dâu đi mời lang trung tới”.
Dương thị xua. “Không có gì trở ngại, bị Nhị phòng ầm ĩ một ngày nên mới đau đầu”.
Lâm Y thở dài, ngồi xuống sạp, tiếp nhận cây quạt trong tay Lưu Vân, chậm rãi phe phẩy quạt cho Dương thị, nói. “Bọn họ cũng là sốt ruột thôi, may là Đại ca đã xuất ngục, hẳn là sẽ khá hơn nhiều”.
Dương thị hừ một tiếng, nói. “Chốn quan trường tuy lạnh lẽo nhưng không dung thứ được hạng người vô tình bạc nghĩa, con cho rằng Đại lang bỏ vợ xong sẽ sống tốt hơn ư? Chỉ sợ sau này ai nấy đều khinh thường
nó”.