Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 231: Lí Thư làm khách

Lưu Vân lấy lòng chủ nhân thất bại, bị Lưu Hà chế nhạo, rất là tức

giận, nhưng trước mặt Dương thị và Lâm Y, lại không tiện phát nổ, đành

phải cố nén nói. “Đại phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ một lòng

mong làm gì đó cho nhà chúng ta, không để ý tới phòng ốc đã được quét

tước qua”.

Dương thị hôm nay tâm tình tốt, cười nói. “Biết ngươi chịu khó, giữa trưa thưởng cho ngươi một đĩa thức ăn”.

Lưu Vân cúi người tạ thưởng, cảm thấy lấy lại được vài phần thể diện, trên

mặt hiện ra ý cười, nhưng cái cô ta muốn không phải chỉ là một đĩa thức

ăn, mà là một gian phòng để ở riêng kìa. Ánh mắt của cô ta cứ phiêu về

phía Lâm Y, nghĩ bụng lúc trước nhà quá nhỏ, không có phòng phân cho cô

ta, nay tổng cộng trước sau hơn mười gian, cũng tới phiên cô ta rồi chứ?

Lâm Y sao lại không biết tâm tư của cô ta, âm thầm buồn cười, mỗi lần

chuyển nhà lại diễn tiết mục tranh giành phòng ốc, cô ta không mệt sao,

nay nhà có hai viện, vừa vặn Dương thị và vợ chồng Lâm Y mỗi bên một

viện. Phòng ở cũng dư dả, không khó phân phối lắm, bởi vậy Lâm Y không

muốn thay mặt Dương thị nữa, lên tiếng nói. “Mẫu thân, mẫu thân dẫn Lưu Hà Lưu Vân vào ở viện đầu, chúng con ở viện sau được không?”.

Dương thị nghe hiểu ý tứ của nàng, nhẹ nhàng gật đầu, chỉ sương phòng phía tây, nói. “Lưu Hà ở gian thứ nhất, Lưu Vân và Tiểu Khấu tử ở gian thứ hai đi”.

Lưu Vân nghe an bài như vậy, dù không dám thẳng mặt phản đối, nhưng ấm ức khóc không ra tiếng.

Dương thị thấy thế, bực mình nói. “Nhà chúng ta xưa khác nay khác, mọi thứ phải có quy củ, chưa nghe thấy nhà

ai nha hoàn thông phòng có thể chiếm một gian phòng ở riêng”.

Quy củ Lưu Vân biết, nhưng cô ta luôn nghĩ nếu còn ở tại Cù Châu, cô ta đã

sớm được lên làm di nương, ngàn không nên vạn không nên theo Dương thị

đến Đông Kinh. Cô ta càng nghĩ càng khổ sở, vội chạy về phòng ở vừa được phân, nằm gục xuống giường khóc nức nở.

Dương thị giận dữ, nói. “Nhị thiếu gia vừa nhậm chức, chúng ta mới chuyển vào nhà mới, ngày vui như vậy, nó lại khóc tang xui xẻo”.

Lưu Hà nghe vậy, vội đuổi theo vào phòng, không biết dùng cách gì, nhưng Lưu Vân ngừng khóc.

Lâm Y thầm vái a di đà Phật, may mắn trong phòng bọn họ không có thiếp, nếu không đã sinh không biết bao nhiêu là chuyện. Dương thị bị Lưu Vân chọc cho mất hứng, than mệt, liền kêu Lâm Y về sân sau lo liệu gia vụ, còn

bà vịn tay từ Tiểu Khấu tử đỡ vào phòng.

Lâm Y ra viện sau, nhìn

một dãy nhà rộng mở to lớn, trong sân cũng chỉnh tề, vui vẻ không thôi,

dẫn thím Dương và Thanh Miêu đi dạo một vòng bên ngoài mới tiến vào sảnh chính. Thím Dương và Thanh Miêu đều là người chịu khó làm việc, để Lâm Y ngồi dùng trà, tự rời sắp xếp hành lý, chưa tới nửa canh giờ đã chỉnh

lý thoả đáng đồ đạc của vợ chồng Lâm Y, quay về phòng hầu hạ.

Thím Dương chỉ một cái rương sót lại trong viện, hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, tôi và Thanh Miêu ở tây sương phòng, cách gần chút để dễ hầu hạ thiếu phu nhân?”.

Lâm Y khoát tay, nói. “Thôi, chúng ta phòng nhiều người ít, tương lai cũng không có thiếp thất, hai người mỗi người một phòng ở cho rộng rãi”.

Thím Dương và Thanh Miêu vui mừng tạ ơn, tách về lo liệu phòng mình. Qua một lát, Tiểu Khấu tử đến bẩm, xưng rằng chỗ tiếp giáp hậu nha và tiền nha

có hai gian nhĩ phòng, Dương thị định an trí gia đinh vào đó, hỏi Lâm Y

tính sắp xếp tỳ nữ giặt quần áo kia như thế nào.

Lâm Y thầm nghĩ,

lúc trước giữ lại tỳ nữ kia là vì e ngại Vương hàn lâm là nguyên lão ở

Hàn Lâm viện. Nay Trương Trọng Vi đã không còn làm việc ở Hàn Lâm viện

nữa, không còn cố kị, chi bằng đuổi cô ta đi. Nàng nói với Tiểu Khấu tử. “Ta định đem bán tỳ nữ đó hoặc tặng cho người khác, không biết ý của Đại phu nhân thế nào?”.

Tiểu Khấu tử cười đáp. “Đại phu nhân cũng đang có ý này, xin Nhị thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia qua thương lượng”.

Lâm Y gật đầu, cho Tiểu Khấu tử lui về bẩm báo.

Giữa trưa, thuộc hạ liên can trong nha môn mở tiệc chiêu đãi Trương Trọng

Vi, khiến chàng gần chạng vạng mới dẫn một thân mùi rượu về nhà. Lâm Y

chỉ huy thím Dương và Thanh Miêu bận rộn một đỗi mới dàn xếp xong

xuôi. Trương Trọng Vi ỷ mình đang say, nắm tay Lâm Y mãi không buông,

thím Dương kéo Thanh Miêu ra ngoài, còn đóng kín cửa giùm bọn họ.

Lâm Y đỏ mặt, nhưng giảng đạo lý với kẻ say không thông, chỉ có thể mặc kệ

cho chàng nắm tay. Trương Trọng Vi dựa lưng vào sạp, ôm Lâm Y nửa ngồi

vào lòng, cười hỏi. “Nương tử, có hài lòng hậu nha không?”.

Lâm Y đánh yêu lên chân của chàng, cười nói. “Khó trách ai nấy đều muốn làm quan, riêng phòng ốc đã là hạng nhất, tiết kiệm biết bao nhiêu tiền?”.

Trương Trọng Vi mỉm cười. “Đây đã là gì, em nhìn phủ đệ của Âu Dương tham chính kìa, đó mới gọi là khí phái”.

Lâm Y nhéo mặt chàng, nói. “Dã tâm chàng không nhỏ nhỉ, nhưng nhớ kĩ em dặn, bình an mới là quan trọng nhất, chàng nhìn Đại ca xem…”.

Đề cập tới Trương Bá Lâm, sắc mặt Trương Trọng Vi cũng trầm xuống, nói. “Chức huyện thừa ở Tường Phù vẫn đang trống, ta nhìn mà khó chịu trong lòng”. Lại nói. “Đại tẩu và cháu ở ngay Tường Phù, khi nào rảnh rỗi em nhớ mời đến nhà chơi”.

Lâm Y điều chỉnh gối cho chàng, nói. “Em đã sớm muốn gặp chị ấy, không bằng ngay ngày mai?”.

Trương Trọng Vi lắc đầu. “Mấy ngày sắp tới em sẽ rất bận, khẳng định không có thời gian rảnh”.

Lâm Y nghe không hiểu ý chàng, mờ mịt nhìn, nhưng đợi qua hôm sau liền

hiểu, các nương tử của thuộc hạ trong nha môn đồng loạt xin bái phỏng,

phu nhân chủ bộ, phu nhân huyện uý, thậm chí nương tử bộ đầu, như đèn

kéo quân tiến đến, một người tiếp sau một người, hai ba ngày mới hết.

Lâm Y chưa bao giờ gặp phải cảnh này, mặc dù biết xã giao, nhưng không biết có nên nhận lễ hay không, cũng không biết đáp lễ như thế nào. May mắn

có Dương thị chỉ bảo, ứng đối coi như thong dong.

Ngày thứ tư, rốt cuộc có thời gian rảnh, Lâm Y ưỡn bụng chống lưng ngồi trong đại sảnh

nhìn mọi người kiểm kê lễ vật, gọi Thanh Miêu nhập sổ sách. Trương Trọng Vi từ tiền nha thong thả đi vào, nhìn Lâm Y vất vả, đau lòng nói. “Nếu em mệt thì giao gia vụ cho mẫu thân quản giúp”.

Lâm Y cười. “Em chỉ nhìn thôi, cũng đâu động tay, sao mà mệt được, không có việc gì làm, rảnh quá mới khó chịu ấy”.

Trương Trọng Vi không tin, nói nhỏ. “Em không mệt thì sao lại xoa eo?”.

Lâm Y lướt nhìn qua người hầu, thấp giọng cười khẽ. “Chỉ có thể trách trong bụng thích quậy quá”.

Trương Trọng Vi cười híp mắt, đưa tay định vuốt, lại bị Lâm Y gạt ra, sẵng giọng. “Chàng không ra đằng trước lo liệu công vụ, về hậu đường quấy rối không à”.

Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta chỉ là nhớ thương nương tử, nhìn rảnh rỗi là chạy ra sau xem, bây giờ đi đây, có chút công văn cần thương nghị với chủ bộ”.

Lâm Y định đứng lên tiễn chàng, bị chàng giữ lại, đành phải nhìn theo tới

cửa, tiếp tục xem người hầu kiểm kê. Đợi bận rộn xong, rốt cuộc thanh

nhàn, cách hai ngày liền cho người đi mời Lí Thư đến nhà ngắm hoa.

Từ lúc Lí Thư rời khỏi nhà họ Trương, chỉ dẫn theo con sống ở Tường Phù,

không bước chân ra khỏi viện, ngay cả người nói chuyện cũng không, đúng

là lúc tịch mịch, nghe Lâm Y mời, vui mừng phi thường, vội vàng chuẩn bị quà cáp, ngồi kiệu đến gặp nàng.

Lâm Y đứng đón ở cửa viện, thấy

Lí Thư vẫn như cũ, nô bộc thành đoàn, tiền hô hậu ủng, hẳn là cuộc sống

trôi qua không tệ, nàng cũng yên lòng. Lí Thư đi vào viện, chào hỏi Lâm

Y, lại dỗ Trương Tuấn Minh đang được bà vú ẵm gọi Nhị thẩm thẩm. Cô dẫn

theo một đoàn người hầu đi vào, dập đầu hành lễ với Lâm Y, hô bái kiến

phu nhân tri huyện. Lí Thư cười. “Đừng trách chị sĩ diện, chị nay quả phụ cô độc, không dẫn theo nhiều người căn bản không dám ra cửa, sợ bị người ta cướp”.

Lâm Y nghe thấy xót xa, miễn cưỡng cười cười, sai người thưởng. Nàng dẫn Lí Thư đi gặp Dương thị, ngồi xuống nhàn thoại, hỏi han tình hình gần đây. Dương thị biết Lí Thư và Lâm Y chị em bạn dâu thân thiết, nói nhiều câu tri tâm hơn, cũng cho phép bọn họ chơi đùa ở viện sau, ăn cơm hãy tới.

Lâm Y và Lí Thư ra viện sau, trước đi vòng quanh sân thăm thú một phen, lại tiến vào sảnh khách chủ cùng an toạ, Lí Thư nhìn hai gian sương phòng

phía đông vẫn trống không, liền cười. “Nhà em nên thêm hai người nữa”.

Lâm Y trả lời có lệ. “Gấp gáp gì đâu”.

Lí Thư che miệng cười. “Còn không gấp, bụng em đều lớn bao nhiêu rồi, có thể hầu hạ Nhị lang?”.

Lâm Y nhìn cô, chỉ cười. “Chẳng lẽ em vất vả mang thai, Nhị lang lại tiêu dao khoái hoạt, cứ giày vò chàng mấy ngày”.

Lí Thư cười ngất ngưởng, nói. “Em và phu nhân Vương hàn lâm đúng là biết liều mạng, nghe nói nhà bà ấy ngay cả thông phòng cũng không có một đứa”.

Lâm Y không cho là đúng. “Nhiều người không nạp thiếp, có gì đáng nói đâu”.

Lí Thư lắc đầu. “Dân chúng húi cua cuộc sống gian nan đương nhiên không nạp, Nhị lang

nay đường đường tri huyện, em không nạp, ắt cũng có người tặng”.

Lâm Y giả bộ hung thần ác sát, nói. “Ai đến thì đuổi người đó”.

Lí Thư càng cười to hơn, cười cười, nước mắt lại chảy xuống, nói. “Em có năng lực đó, nắm được tâm của người đàn ông mới dám nói chắc như

vậy, không giống chị, nửa điểm tự tin cũng không, sợ chính miệng Đại

lang nói bỏ vợ, đành vội vã từ biệt đi trước”.

Trương Bá Lâm có muốn bỏ vợ hay không Lâm Y đoán không chắc, chẳng thể nói bừa, chỉ biết khuyên Lí Thư chớ quá khổ sở.

Lí Thư lau nước mắt, hỏi. “Nghe nói mấy tháng nay cuộc sống của anh ta rất gian nan?”.

Lâm Y gật đầu, kể tình hình Nhị phòng gần đây cho cô biết, cả nhà chen chúc trong ba gian phòng sau tửu lâu của Trương Bát nương, Trương Tuấn Minh

không có bà vú, để Đông Mạch trông, ngày đêm khóc nháo; Cẩm Thư và Thanh Liên lo sợ Trương Bá Lâm cưới vợ kế, thấp thỏm lo âu; Trương Lương dựng cái chòi ven đường, viết thư thay người khác, kiếm từng đồng lo cơm

nước; Phương thị dẫn thím Nhâm và Tiểu Truỵ tử lo liệu trên dưới trong

nhà, trở nên im lặng không ít.

Lí Thư chăm chú nghe, cũng không gặp Lâm Y nói gì về Trương Bá Lâm, vội hỏi. “Đại ca em vẫn bôn ba vì sai phái?”.

Lâm Y nhìn cô một cái, nói. “Âu Dương tham chính cho rằng Đại ca bỏ vợ là vô tình bạc nghĩa, không chịu dùng Đại ca. Nay quan nhiều chức thiếu, Đại ca lại không có tiền đút lo chạy chọt, chỉ có thể xếp hàng để chờ”.

Lí Thư giật mình. “Này… Nếu trong lòng anh ta từng muốn bỏ chị, thì bây giờ tự làm tự chịu. Còn nếu không muốn… Chị tự xin ra đi chẳng phải hại anh ta hay sao?”.

Lâm Y nhìn cô, thở dài, thế gian này khó đoán nhất chính là lòng người. Lúc trước Trương Bá Lâm rốt cuộc nghĩ như thế nào, người ngoài sao có thể

biết, chỉ hỏi chính anh ta mà thôi. Dù gì sự việc đã tới nước này, hỏi

rõ thì được gì nữa đây?

Lí Thư đại khái cũng hiểu sự tình đã hết

đường cứu chữa, huống chi Trương Lương và Phương thị khăng khăng chính

cô làm hại Trương Bá Lâm, cho dù không rời khỏi nhà họ Trương, cô cũng

sống không nổi ở đó.