Lâm Y châm cho Dương thị chén trà nhỏ, cho bà bớt nóng giận, cười nói. “Đã sớm đáp trả rồi mẫu thân, nếu không nương tử điếm nhà họ Dương đã chẳng phải dẹp tiệm, con dâu chỉ sợ mẫu thân phật lòng, nên mới giấu diếm mấy ngày nay”.
Dương thị không biết việc này, vội bảo nàng kể,
đợi nghe Lâm Y thuật lại đầu đuôi, mặt bà giãn ra, cười to, thẳng khen
nàng làm tốt lắm.
Lâm Y nói luôn lời đồn về Lan Chi, xin bà cho chủ ý. Dương thị cười. “Con không phải đang xin chủ ý, là đang muốn tìm người làm chỗ dựa đúng không?”.
Lâm Y ngượng ngùng cười, ghé tai thì thầm cùng Dương thị mấy câu. Dương thị cảm thấy chiêu này không tệ, chỉ nói. “Việc này cứ để ta lo”.
Qua mấy ngày, Dương thị tìm cớ mời nhà họ Dương tới uống rượu, nhân nhà họ
Trương cũng có hai thiếp thất, Lã thị cũng dẫn theo Lan Chi đến. Lâm Y
nhân cơ hội cho Lan Chi chút tiền, dụ cô ta khai ra chân tướng, Lan Chi
ban đầu miệng kín như bưng, nhưng lúc Lâm Y cho thêm hai món trang sức,
cô ta liền sảng khoái kể từ đầu chí cuối sự tình, thì ra người chủ mưu
rải lời đồn không ai khác chính là Ngưu phu nhân, quan hệ giữa bà ta và
nhà Vương hàn lâm chưa bao giờ gián đoạn, chỉ là bây giờ bà ta khôn hơn, bắt đầu giao dịch trong bóng tối. Phàm là có việc, chỉ thông qua cha
của Ngưu Đại Lực truyền lại, cha Ngưu Đại Lực làm quan trong triều, tiếp xúc với Vương hàn lâm không bị người khác dòm ngó.
Lâm Y nghe Lan Chi nói xong, bình tĩnh im lặng ngồi lại vào chỗ, cùng Dương thị chiêu
đãi Lã thị. Trong bữa ăn, Lã thị nói nói cười cười, như hôm qua bất hoà
chưa từng xảy ra, khiến Lâm Y thầm than, thì ra ai cũng đeo một lớp mặt
nạ, người cái gì cũng treo trên mặt như Phương thị lại thành hàng hiếm.
Cơm trưa kết thúc, vợ chồng Dương Thăng cáo từ, Dương thị dẫn Lâm Y rời khỏi cước điếm, đi vào phòng ngủ, bà hỏi. “Sự tình làm thoả đáng?”.
Lâm Y gật đầu, thuật lại câu chuyện từ Lan Chi, Dương thị đã sớm đoán được
Ngưu phu nhân có chỗ dựa vững chắc, không có gì làm lạ, bảo. “Ta thấy Lan Chi không phải thứ gì tốt, cho nó hai món trang sức, uổng phí”.
Lâm Y cười. “Không tiếc được, mẫu thân. Cô ta biết được ngon ngọt, lần tới sẽ không cần con chủ động tìm”.
Ngưu phu nhân bắc cầu quan hệ với Vương hàn lâm, sau này không chừng lại nảy sinh ra chuyện thiêu thân gì nữa, an bài một cặp mắt ở nhà họ Dương quả là không sai, Dương thị mỉm cười gật gù, khen. “Nói rất đúng, là con biết nghĩ lâu dài”.
Không lâu sau, tửu lâu trang hoàng xong, thừa dịp thời tiết nắng ráo hong khô cổng chính cửa sổ, bàn ghế và dụng cụ uống rượu mới Lâm Y đã sớm đặt
hết, chỉ chờ vách tường khô rồi sẽ vận chuyển về.
Thẻ hội viên đã
in xong thành từng hộp, nàng giao cho phu nhân tham chính một hộp, nhờ
bà gửi cho các phu nhân quan lại có uy tín ở kinh thành. Trương Trọng Vi dù chán ghét Vương hàn lâm, nhưng dù sao cũng là cấp trên, bởi vậy vẫn
đưa cho ông ta một tấm.
Đông Kinh tiết trời đang nắng đẹp, hẳn là
vách tường sẽ rất mau khô, mấy ngày gần đây, Lâm Y bắt đầu thương lượng
cùng Dương thị và Trương Trọng Vi trù bị hạng mục công việc.
Trương Trọng Vi còn nhớ rỡ Ngưu phu nhân từng đến đạp đổ bảng hiệu, lo lắng
tửu lâu mới khai trương cây to đón gió mạnh, có kẻ sẽ manh nha quấy rối, bởi vậy đề nghị. “Ta thấy rất nhiều đại tửu điếm đều nuôi người hầu có biết võ công quyền cước, chuyên môn đối phó với hạng người gây rối
quỵt nợ, không bằng chúng ta cũng nuôi hai người?”.
Dương thị rất tán thành, nói. “Tửu lâu lớn như vậy, khó tránh bối rối, ta và Tam nương đều có thân phận,
thật sự không tiện lộ diện, theo ta thấy, không chỉ nên mướn người canh
gác, còn phải mời cả chưởng quầy nữa”.
Gác cửa thì dễ tìm,
mời hai bà tử cao lớn vạm vỡ là được, nhưng chưởng quầy là nhân vật mấu
chốt, không chỉ khéo léo thôi mà còn phải quen thuộc với các phu nhân
trong kinh thành, tránh trường hợp quý nhân tới cửa mà lại không nhận
biết, quan trọng hơn là phải trung thành, bằng không sẽ phá tan quan hệ
nàng đã dày công kinh doanh.
Dương thị khẽ nhíu mày, trong khoảng
thời gian ngắn biết đi chỗ nào tìm được người như vậy? Lâm Y lại như
định liệu trước, cười nói. “Ở đây con dâu có hai người thường xuyên
chiêu đãi các vị phu nhân, hiểu biết tính tình sở thích của bọn họ, cái
khó được là cả hai đều trung thành tận tâm với nhà họ Trương”.
Dương thị cảm thấy hứng thú, hỏi. “Là hai người nào?”.
Lâm Y chỉ vào cước điếm đằng trước, cười đáp. “Xa ở chân trời, gần ngay trước mắt”.
Dương thị lặng yên, ý nàng là thím Dương và Trương Bát nương, hai người làm
tửu bảo trong điếm không phải mới ngày một ngày hai, xác thực hiểu biết
cặn kẽ tình huống, cũng trung tâm, có thể kham làm chưởng quầy. Chỉ là
tính tình Trương Bát nương… Dương thị liếc mắt qua Trương Trọng Vi,
không dám nói rõ, chỉ nói đùa với Lâm Y. “Ta còn tưởng con muốn cất nhắc Thanh Miêu làm chưởng quầy kia, dù sao cũng đi theo con từ nhỏ tới giờ”.
Lâm Y đáp. “Thanh Miêu tính tình nóng nảy, không đủ điềm đạm, hơn nữa cô nàng luôn bận
bán cơm đĩa đằng sau, cũng không quen thuộc tình huống trong cước điếm.
Thím Dương là lão thành ở nhà họ Trương, còn là vú nuôi của Trọng Vi,
con tin được thím ấy”.
Dương thị lập tức tiếp lời. “Xem ra ta hồ đồ, nhưng đã quên mất thím ta là vú nuôi của Nhị lang, nếu đã như thế, cho thím Dương làm vậy”.
Dương thị lựa chọn cũng giống Lâm Y, Trương Bát nương dù tin được, nhưng tính tình quá mềm yếu, thứ hai cô ấy còn phải tái giá, chưa biết sẽ đặt chân đến nơi nào, mà chức chưởng quầy không thể đổi tới đổi lui.
Mẹ
chồng con dâu liếc nhau, lòng có cảm ứng, thật ra hai người lo lắng
nhiều, Trương Trọng Vi vốn quý trọng tình nghĩa, địa vị của thím Dương
trong lòng chàng không hề thấp hơn Trương Bát nương, chàng hẳn là vui
mừng thấy vú nuôi của mình được thăng chức.
Thương lượng thoả đáng xong, liền chia làm hai nhóm làm việc : Dương thị vời người môi giới
tới để chọn các bà tử vạm vỡ gác cổng; Lâm Y và Trương Trọng Vi gọi thím Dương, trước chúc mừng thím thăng chức, sau sẽ giảng giải cặn kẽ cho
thím nghe chức trách của chưởng quầy.
Đối với thím Dương mà nói,
phục vụ nhà họ Trương là trách nhiệm lớn nhất cuộc đời này của bà, là
công việc duy nhất, bởi vậy không hề tự ti năng lực không đủ vân vân, mà vỗ ngực bảo đảm với Lâm Y nhất định sẽ chăm sóc tốt tửu lâu của bọn họ.
Thím Dương vui vẻ quay về cước điếm làm việc, Lâm Y lo lắng Trương Bát nương không được làm chưởng quầy, tâm tư sẽ khó chịu, liền gọi cô đến phòng
tâm sự. Nhưng tính tình Trương Bát nương có vài phần giống Trương Trọng
Vi, chỉ biết cao hứng thay thím Dương, không hề đố kỵ nửa phần, cười
nói. “Tam nương có thể phân cho em một phần công việc em đã cảm kích lắm rồi, sao tranh với thím Dương làm chi, đừng quên thím Dương cũng là vú nuôi của em”.
Lâm Y thấy cô rộng rãi, yên lòng, vẫn để cô ra ngoài làm tửu bảo, qua một lúc, nàng gọi Thanh Miêu đến. Thanh Miêu
chưa đợi Lâm Y lên tiếng, đã hỏi trước. “Nhị thiếu phu nhân, mọi người đều lo kinh doanh đại tửu lâu, cơm đĩa biết phải làm sao bây giờ?”.
Chuyện này Lâm Y đã lo lắng qua, thím Dương làm chưởng quầy, phải mời thêm một đầu bếp khác, đầu bếp mới lại không biết làm cơm đĩa, thế nào cho phải
đây?
Thanh Miêu nghe được lo lắng của Lâm Y, cười đáp. “Theo
em thấy, đầu bếp khỏi cần, chúng ta mở là tửu điếm, không phải nhà hàng, về phần cơm đĩa, em nấu là được, mặt tiền bán cơm có Tiểu Khấu tử hỗ
trợ, không chậm trễ ai”.
Đông Kinh quả thực có nhiều tửu điếm không hề xây bếp, toàn dựa vào người ngoài bán thức ăn cung ứng, có rất nhiều quán ăn nhỏ cũng nhờ vào tửu lâu mà có việc, chuyên môn đưa thức
ăn cho tửu lâu. Nhưng tửu lâu nhà họ Trương hấp dẫn nhất ở món rau xào
dầu và cá nướng nguyên con, Lâm Y không muốn bỏ, nàng còn trông cậy kiếm tiền bù đắp phí tổn in ấn thẻ hội viên kìa.
Về phần chỗ bán cơm
đĩa, kiếm tiền thì hữu hạn, lại chiếm dụng cả phòng bếp và hai nha hoàn, thật sự không có lời, vì thế nàng thương lượng với Thanh Miêu, bỏ bán
cơm đĩa, chuyên để cô nàng quản phòng bếp của tửu lâu. Thanh Miêu có
chút buồn, nói. “Chúng ta không bán cơm đĩa nữa, khách quen biết đi
đâu mua bây giờ? Chúng ta tuy cũng bán cơm đĩa ở tửu lâu mới nhưng đó
không phải món láng giềng mua nổi”.
Lâm Y nói. “Kiếm tiền quan trọng hơn, không thể quan tâm quá nhiều thứ được, cũng chưa biết
chừng có người lại mở lên hai ba chỗ bán cơm đĩa”.
Câu này
nhắc nhở Thanh Miêu, cô đề nghị cho thuê nơi bán cơm đĩa ra ngoài, dạy
người ta học nấu. Lâm Y nghiêm khắc cự tuyệt, cũng dặn dò Thanh Miêu chớ truyền ra bí quyết nấu cơm.
Thanh Miêu rất là khó hiểu, bán cơm đĩa căn bản kiếm không được bao nhiêu tiền, vì sao phải giữ bí mật tay nghề?
Không phải Lâm Y tiếc tay nghề, mà là không muốn bí quyết những món trọng yếu như rau xào và cá nướng nguyên con truyền ra, nói cũng lạ, chúng vốn là những món vô cùng đơn giản, nhưng rất nhiều đối thủ cạnh tranh không
tìm ra được cải tiến, vẫn sử dụng cách nấu truyền thống của Đại Tống,
cũng vì thế mới có cơ hội cho tửu lâu nhà họ Trương bứt phá thành độc
nhất.
Thanh Miêu nghe Lâm Y giải thích xong, mới hiểu vì sao nàng để mình đến quản phòng bếp, bấy giờ mới cam đoan. “Nhị thiếu phu nhân an tâm, em tuyệt đối không để tay nghề nhà họ Trương lọt ra ngoài”.
Lâm Y tin tưởng nhân phẩm của Thanh Miêu, gật đầu. “Phòng bếp tân tửu lâu ta đã cho người sửa thành hai gian độc lập, một gian
cho đầu bếp chúng ta thuê, làm những món bình thường; một gian chuyên
dụng cho em, phàm là các món sáng tạo của riêng nhà họ Trương chúng ta,
nhớ cài chốt cửa lại mà làm, đừng để bọn họ học lỏm”.
Thanh
Miêu thận trọng đáp dạ, Lâm Y lại giao cho cô một đại sự khác, để cô đến chỗ Dương thị, hỏi người môi giới chọn ra hai đầu bếp thích hợp, Thanh
Miêu tuân mệnh, xoay người đi.
Trương Trọng Vi đến tân tửu lâu dạo qua một vòng, hỏi Lâm Y. “Tân tửu lâu lớn thật, trên lầu lại nhiều mỹ các, có nên thuê thêm tửu bảo không?”.
Chàng vừa dứt lời, Tiểu Truỵ tử liền đến mời Lâm Y, bảo rằng Dương thị và
Thanh Miêu đã chọn xong người rồi, xin nàng đi qua chọn tửu bảo. Trương
Trọng Vi cười, thì ra đã sớm an bài xong xuôi.
Lâm Y tới phòng Dương thị, hai bà tử cao to đang đứng chờ, thấy nàng bước vào, dập đầu chào. Dương thị nói. “Hai người bọn họ là người môi giới cố ý chọn tới, tuy là nữ giới nhưng đều
biết quyền cước công phu, ta vốn định chỉ chọn một người, nhưng nghĩ
buổi tối cũng nên có người trông giữ, nhiều người có thể thay ca, liền
giữ lại cả hai”.
Lâm Y cười. “Vẫn là mẫu thân nghĩ chu đáo”.
Thanh Miêu tiến lên bẩm. “Đầu bếp cũng đã chọn xong, nhưng chỉ mới xem tay chân mặt mũi, không biết
bản lãnh cao thấp thế nào, bởi vậy em dặn bọn họ cước điếm đóng cửa rồi
hãy quay lại nấu thử vài món, chúng ta nếm qua rồi quyết định giữ ai”. Nói xong cười hì hì bổ sung. “Vừa hay thím Dương đỡ phải làm cơm chiều”.