Lâm Y cười mắng một tiếng “Lanh lắm!”, sai cô quay về chỗ
bán cơm đĩa, nói cho khách quen hay một tiếng, mấy ngày nữa bọn họ sẽ
không còn kinh doanh nữa, mong các vị hàng xóm láng giềng nhiều tha thứ.
Dương thị rất đồng tình với quyết định lần này của Lâm Y, trong suy nghĩ của
bà, vì bảo vệ thân phận cao quý tốt nhất là không buôn bán gì cả, về
phần tửu lâu, đó là cách liên lạc cảm tình với quý nhân, không được tính là kinh doanh.
Người môi giới dẫn đến một nhóm nương tử, mời
Dương thị và Lâm Y chọn tửu bảo. Các nương tử đều đã được người môi giới điều tra trước theo chỉ thị của Lâm Y, đều là người có gia thế trong
sạch, lại là người địa phương ở Đông Kinh. Không thể chọn con gái chưa
chồng, phải chọn người đã lập gia đình, đây là chủ ý của Lâm Y, bồi
dưỡng một tửu bảo lành nghề không phải chuyện ngày một ngày hai, các cô
gái trẻ ở Đại Tống xuất giá sớm, nếu thuê họ, không chừng chưa làm mấy
ngày đã về nhà lấy chồng, vẫn là phụ nữ có chồng lâu bền hơn, trên vai
có gánh nặng gia đình, làm việc cũng càng thêm tận tâm hết sức.
Lâm Y dựa theo lệ thường chọn người, trước xem quần áo, lại xem móng tay,
chọn ra hai mươi người yêu sạch sẽ nhất, lại hỏi trong nhà có ở chung
với mẹ chồng hay không, ba người không chịu được mẹ chồng khó chơi cho
đánh rớt, hỏi thêm nhà nào có cô em chồng, người biết mưu mẹo sống chung an ổn với em chồng sẽ được ưu tiên.
Dò hỏi một phen, cuối cùng
chọn ra được mười lăm người, nhưng chưa dừng ở đó, Lâm Y còn muốn khảo
sát trí nhớ của bọn họ, liền dặn người môi giới sau khi cước điếm nhà họ Trương đóng cửa lại dẫn tới lần nữa.
Người môi giới đồng ý, dẫn đoàn người rời đi.
Dương thị nói với Lâm Y. “Tửu lâu khai trương, nhất định sẽ có người tặng lễ, có khi là vật, đôi lúc là người, con chuẩn bị tinh thần trước”.
Tặng quà thì nhận lấy, tặng người thì Lâm Y chưa gặp phải bao giờ, phải phân tích tình huống cụ thể mới được. Dương thị thật vừa lòng suy nghĩ của
Lâm Y, giao tế với người ta phức tạp vô cùng, cùng là tặng quà, cũng
không thể quà nào cũng nhận, phải cẩn thận phân tích lợi hại trong quan
hệ rồi quyết định.
Buổi tối, cước điếm nhà họ Trương đóng cửa
xong, từ các đầu bếp do Thanh Miêu lựa chọn nấu nướng, làm một bàn thức
ăn phong phú, trước khi nếm thử thức ăn, Lâm Y bảo thím Dương mang toàn
bộ rượu trong điếm ra, tính cả thức ăn trên bàn, giới thiệu cho các tửu
bảo ứng tuyển, dặn bọn họ trong thời gian ngắn ghi nhớ rồi đọc lại cho
mọi người nghe.
Cuối cùng, Lâm Y giữ lại mười người có trí nhớ
tốt, thanh âm rõ ràng dễ nghe thử việc, cho bọn họ ngày mai tham gia
huấn luyện, hẹn với người môi giới hạn định là một tháng, thử việc không hợp hoặc là trả người hoặc là đổi người.
Chọn xong tửu bảo, cả
gia đình ngồi xuống tiếp tục đánh giá đầu bếp, cho phép cả Thanh Miêu ăn cùng để nếm thử. Chọn lựa đầu bếp đơn giản hơn tửu bảo nhiều, đồ ăn nấu ngon hay dở ăn vào liền biết, không giả được. Nếm xong hết thảy, hỏi ý
kiến của người quen thuộc ẩm thực Đông Kinh là Dương thị, giữ lại hai
người. Cũng như tửu bảo, thử việc vẫn là một tháng, thuận lợi thông qua
mới được lên chính thức.
Mọi sự hoàn tất, tiễn bước người môi
giới, mọi người cuối cùng mới thực sự ngồi vào dùng bữa. Trên bàn cơm,
Dương thị đột nhiên hỏi. “Ta quay về Đông Kinh đã được mấy ngày, đã từng cho người đến huyện Tường Phù báo tin hay chưa?”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Thanh Miêu nhanh miệng, nói. “Chúng nô tỳ cũng định đi, chỉ là sợ nay mai tân tửu lâu khai trương, đúng là lúc bận bịu nhất, không thể thêm phiền”.
Mấy người nhà họ Trương nghe xong giống như lọt vào sương mù, không hiểu
phiền và huyện Tường Phù có gì liên quan nhau. Dương thị hiểu rõ trong
dạ. “Khai trương là đại sự, thân thích nhất định phải mời, nhưng
ngày đó khách khứa đông, chỉ sợ bận trở tay không kịp, vẫn là trước mời
Nhị phòng đến một nhà tụ họp cái đã”.
Lâm Y nghe xong, trong
bụng thầm khen, vẫn là gừng càng già càng cay, nếu để khai trương mới
mời Phương thị đến, nhất định bà ta sẽ làm ầm ĩ, mở tiệc trước, mặc kệ
bà ta ăn vạ cỡ nào cũng không bị người ngoài thấy, không mất mặt, quả là cao chiêu.
Người hầu hạ Dương thị dẫn theo không biết đường tới
huyện Tường Phù, liền kêu Tiểu Truỵ tử ngày mai quản tiệm cơm đĩa, để
Thanh Miêu rảnh thời gian chạy đến đó truyền tin.
Lâm Y cân nhắc, y theo tính Phương thị, chỉ cần bà ta đến, nhất định sẽ nói chuyện Trương Trọng Vi “mượn” bà ta mười quan tiền cho Dương thị biết, tiên hạ thủ vi cường, không bằng Trương Trọng Vi tự mình nói cho Dương thị trước.
Trương Trọng Vi đại khái cũng nghĩ đến chuyện này, ăn cơm xong, liền kéo Lâm Y ra hỏi. “Chuyện mười quan tiền mẫu thân đã biết hay chưa?”.
Lâm Y liếc chàng, nói. “Chưa biết, chờ chàng kể đấy”.
Sáng sớm hôm sau Phương thị đã tới rồi, không thể chờ được, Trương Trọng Vi
cắn răng đến cửa phòng Dương thị. Lâm Y sợ chàng vụng chọc Dương thị mất hứng, vội đi theo.
Trương Trọng Vi từ lần cãi nhau với Lâm Y lúc
trước đã thông minh hơn nhiều lắm, không dám nói tình hình thực cho
Dương thị, chỉ nói lúc ấy thật sự kẹt tiền, mượn Phương thị một khoản,
nếu ngày mai Phương thị làm loạn, mong Dương thị chớ để bụng.
Lâm Y nghĩ chàng có thể không kể thật tình hình nhưng sao cấm được Phương thị kể, thay vì để bà ta khiến Dương thị phật lòng thì cứ thành thật thừa
nhận, mong Dương thị tha thứ. Nàng nghĩ đoạn, dùng khuỷu tay chọc chọc
Trương Trọng Vi, lại ngồi ngay bên cạnh chặn đường lui của chàng.
Động tác rõ ràng như vậy Trương Trọng Vi đương nhiên hiểu ý, nhưng chàng do
dự mãi, cổ họng nghẹn mà chẳng mở miệng được, vẫn là Dương thị thấy lạ,
chủ động hỏi. “Nhị lang có chuyện gì sao?”.
Trương Trọng Vi hết đường lui, đành phải kể từ đầu chí cuối chuyện ngày ấy.
Lâm Y buộc Trương Trọng Vi kể tình hình thật là vì đề phòng Phương thị,
không phải vì châm ngòi quan hệ giữa chàng và Dương thị, bởi vậy cực sợ
Dương thị giận, vội vàng biện giải thay Trương Trọng Vi. “Mẫu thân, Trọng Vi nhất thời hồ đồ, chàng đã biết sai rồi, sau này không dám nữa”.
Dương thị trên mặt không có dấu hiệu tức giận, nhưng cũng không vui, thản nhiên trả lời một câu “Ta đã biết”, cho Trương Trọng Vi lui ra, chỉ giữ lại Lâm Y trong phòng.
Trương Trọng Vi vừa đi, Dương thị biểu tình thả lỏng ra, mỉm cười nói với Lâm Y. “Đừng trách Nhị lang nữa, tiền Nhị lang mượn, ta sẽ trả”.
“A?”. Lâm Y lắp bắp kinh hãi. “Mẫu thân, mẫu thân đừng nuông chiều quan nhân, để chàng biết đau mà rút kinh nghiệm”.
Dương thị thoạt nhìn thật là không giận, trên mặt vẫn mang cười, nói. “Nhị lang làm việc tuy rằng thiếu sót, nhưng nội tâm luôn tốt, nếu ngay cả
mẹ ruột nó cũng không màng, đừng trông cậy nó nhớ thương người mẹ không
ruột rà như ta”.
Lâm Y có chút ngẩn ra, Dương thị không phải
luôn không vui nhìn Trương Trọng Vi và Phương thị gần gũi sao, hiện tại
biến đổi? Chẳng lẽ thái độ trong dĩ vãng của bà là để Phương thị xem? Có điều tính tình Phương thị thế kia, xác thực không thể khiến bà ta hài
lòng, bằng không bà ta lại càng lên mặt.
Dương thị đọc được tâm tư của Lâm Y, cười nói. “Chờ tương lai con làm mẹ, con sẽ hiểu”.
Lâm Y ngượng ngùng cười, đứng dậy cáo từ. Nàng về phòng, thuật lại cho
Trương Trọng Vi nghe quyết định của Dương thị, Trương Trọng Vi cảm kích
Dương thị suy nghĩ thay mình, trong lòng áy náy, âm thầm thề, mặc dù là
người mẹ mình được cho làm con thừa tự đi nữa, cũng nhất định phải hiếu
kính bà thật tốt.
Lâm Y lo lắng lần này nợ nần được cho qua thoải
mái, Trương Trọng Vi sẽ không để bụng, ánh mắt nhìn hướng chàng mang
theo uy hiếp. Trương Trọng Vi bị nàng trừng phát run, liên tục cam đoan
sau này hiếu kính Phương thị sẽ minh bạch đường hoàng, không dám phạm
sai lầm như vậy nữa.
Lâm Y nhắc nhở chàng. “Không chỉ như vậy, sau này bất luận tặng quà cáp hay đưa tiền cho thím, cũng không được
phép lướt qua mẫu thân, đưa quà gì phải cho mẫu thân xem qua. Mẫu thân
đối xử với chúng ta rất tốt, chàng đừng khiến bà đau khổ thất vọng”.
Trương Trọng Vi trịnh trọng đồng ý, Lâm Y bây giờ mới cho phép chàng cởi áo lên giường hành sự như mọi ngày.
Thanh Miêu không thích Phương thị đến nhà, ngày hôm sau lần lữa mãi, thẳng
đến khi Dương thị sai người thúc giục, cô nàng mới miễn cưỡng ra cửa. Lộ trình nửa canh giờ bị cô lân la đến gần một canh giờ mới tới nơi, ngay
cổng Nhị phòng họ Trương là cửa tiệm thức ăn vặt của Phương thị, thím
Nhâm đang ngồi bên trong, vừa trông hàng vừa trộm cắn hạt dưa.
Thanh Miêu đi qua, gõ mạnh vào quầy, ngoài cười nhưng trong không cười, nói. “Thím Nhâm, nhà nào nuôi bà đúng là không hay ho, ngay cả hàng họ để bán kiếm tiền cũng không buông tha nha”.
Thím Nhâm giật mình hoảng lên, vội phủi tay, rồi không ngừng cúi nhặt vỏ hạt dưa, không quên năn nỉ Thanh Miêu đừng nói cho Phương thị biết.
Thanh Miêu ngồi xuống phiến đá trước cổng, nhặt cái lá lên phe phẩy cho bớt nóng. “Vậy bà vào trong truyền tin đi, báo rằng Đại phu nhân từ Cù Châu quay về, mời Nhị lão gia Nhị phu nhân đến uống rượu”.
Thím Nhâm sợ cô tố với Phương thị, vội vàng chui ra khỏi quầy, nhờ cô trông dùm một lát, lại hỏi. “Chỉ mời Nhị lão gia Nhị phu nhân, Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân không được mời?”.
Thanh Miêu liếc xéo bà ta, nói. “Tôi không dám trông điếm dùm bà đâu, ai biết được bà lại đổ tội ăn trộm vặt lên người tôi? Chúng ta chia làm hai đường, bà đi mời Nhị lão gia Nhị
phu nhân, tôi đi mời Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân”.
Thím Nhâm quả thực có ý định đó trong đầu, không ngờ bị Thanh Miêu đoán trúng, lại giật mình tiếp, lẩm bẩm. “Chúng ta đều đi, ai trông cửa hàng nha?”.
Thanh Miêu trả lời. “Đó là chuyện của bà, tôi không xen vào, nếu bà không muốn đi cũng được,
nhưng tôi đến chỗ Nhị phu nhân có lỡ miệng nói cái gì, bà cũng đừng
trách tôi”.
Thím Nhâm vụng trộm nhìn thoáng qua mấy xác hạt
dưa dưới đất, nào dám nói không muốn? Bà ta vội vàng chạy vào viện, kéo
đứa nha hoàn quét dọn ra, bắt ngồi trông điếm, lại cười nịnh nọt theo
Thanh Miêu đi vào.
Xem ra thím Nhâm là định đổ tội lên tiểu nha
hoàn, Thanh Miêu định quay đầu nhắc nhở, chợt thấy nha hoàn kia cũng
lặng lẽ mò tay vào hạp hạt dưa, liền nuốt trở về không nói nữa.
Thanh Miêu đến phòng Lí Thư, Trương Bá Lâm còn ở nha môn, chỉ có Lí Thư trong nhà, nghe nói Dương thị hồi kinh, Lí Thư rất là cao hứng, nhưng bất đắc dĩ thân mình nặng nề, lại không muốn theo Phương thị ra ngoài, mới lấy
cớ sắp tới kì sinh nở, khéo léo từ chối Dương thị mời, nhưng cũng đồng ý nếu Trương Bá Lâm rảnh rỗi, nhất định để anh ta đi.
Thanh Miêu
hoàn thành công việc xong, nhận tiền thưởng lui ra, thím Nhâm đã ở trong sân chờ, vẻ mặt hâm mộ nhìn trong tay cô, nói. “Nhị lão gia không ở nhà, Đại phu nhân mời Nhị phu nhân tôi đã truyền lời xong, cô lĩnh mệnh Đại phu nhân tới, tôi khuyên vẫn là đến bẩm Nhị phu nhân một tiếng,
miễn cho Nhị phu nhân trách phạt”.