Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 203: Dương thị về thăm nhà

Dương thị căn bản vẫn xem thường người kinh thương, nghe vậy xụ mặt xuống. “Nhị thiếu phu nhân là phu nhân nhà quan lại, ai dám đánh đồng với đám người kia?”.

Hôm nay đã là lần thứ hai Lưu Hà nịnh nọt Dương thị bất thành, không

dám lên tiếng nữa, gục đầu rút lui sang một bên, dẫn đến Lưu Vân cười

khanh khách.

Lưu Hà gặp Lưu Vân hả hê, càng hận hơn, đợi Dương thị cơm nước xong

về phòng, cô ta lẻn đến phòng Lâm Y, mách lẻo chuyện Lưu Vân lắm miệng

nói vợ chồng Lâm Y không phải, còn nói. “Nô tỳ đối với Nhị thiếu phu nhân cũng có nhiều điều đắc tội, nhưng nô tỳ không có tâm tư gì khác,

tốt xấu đều tỏ ra mặt, không giống những người trước mặt một đằng sau

lưng một nẻo”.

Thật ra Lưu Hà cũng coi như có lòng, nhưng vận khí không tốt, gặp gỡ

chủ nhân như Dương thị, tinh ranh hơn cô ta gấp vạn lần, liếc cái đã

nhìn thấu cô ta; mà Lâm Y trước đây đã chịu thiệt trong tay cô ta, bây

giờ không thể lại tin cô ta dễ dàng được nữa.

Lâm Y thản nhiên nói. “Ta đã biết, ngươi đi đi”.

Lưu Hà có chút thất vọng với phản ứng của nàng, nhưng không hề nản

chí, cô ta biết rõ có vài người là như vậy, ngoài mặt giả bộ không quan

tâm, trong lòng lại hận cực. Thời gian cô ta và Lâm Y ở chung cũng không tính ngắn, cô ta tự tin hiểu biết tính tình của nàng mấy phần.

Nhưng lúc này cô ta đã đoán sai, Lâm Y thật sự không thèm để ý, nha

hoàn thông phòng của cha chồng thì liên quan gì tới nàng? Chỉ cần tâm tư không ngắm tới người đàn ông của nàng thì nàng căn bản không cần liếc

mắt.

Về phần Lưu Vân phàn nàn, rất bình thường, làm gì có nhân viên không

oán sếp, huống hồ không phải cô ta phàn nàn lén lút sau lưng, ngay trước mặt đã lẩm bẩm rồi, người thiếu giấu giếm như vậy không phải người quá

xấu. Mà Lưu Hà nói kẻ trước mặt một đường sau lưng một nẻo thì phải nói

chính cô ta mới đúng.

Trương Trọng Vi vén rèm đi vào, vừa vặn chạm mặt Lưu Hà, không khỏi nhíu mày, cũng bất kể cô ta đã đi xa hay chưa, hỏi Lâm Y. “Cô ta đến làm gì? Sau này không cho phép cô ta tiến vào phòng chúng ta, miễn cho cô ta lại sinh ý đồ xấu”.

Lâm Y cười. “Chàng là chủ nhân, so đo với người hầu làm chi, cứ để bọn họ nháo, không thoát khỏi năm ngón tay Phật Tổ đâu”.

Trương Trọng Vi ngồi xuống cạnh nàng, rút tờ giấy trong người ra, bắt đầu báo giá thiết bị vật liệu, Lâm Y vừa nghe vừa ghi nợ, thẳng đến đêm rơi vào khuya hai vợ chồng mới nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Lâm Y tới nhà phu nhân tham chính, xưng rằng mẹ chồng

nàng muốn biết đối tác mở tửu lâu là ai, nhưng chưa có phu nhân tham

chính cho phép, nàng không dám tự tiện bẩm báo.

Phu nhân tham chính biết rõ Dương thị không phải người thường mà là

một phu nhân tri châu, có cáo mệnh đứng đắn trong người; tri châu Cù

Châu tay cầm quyền thật, kết giao với người như vậy có lợi cho Âu Dương

tham chính, vì vậy bà vui vẻ đồng ý cho Lâm Y kể Dương thị nghe chuyện

bà nhập cổ phần.

Về phần Dương thị biết đối tác của Lâm Y là phu nhân tham chính, vui

mừng quá đỗi, thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ về tửu lâu, chẳng

những không hề phản đối, còn bày mưu hiến kế khắp nơi, còn bỏ ra một

khoản tiền luôn mãi dặn dò Lâm Y nhớ nâng cấp đồ dùng cho tửu lâu càng

xa hoa một chút, nhiều hấp dẫn các phu nhân quan lại vào xem.

Từ lúc Dương thị trở về, Lâm Y sống mỗi ngày cực kỳ thư thái, bên

ngoài công trường có tiền, hết thảy vận hành trơn tru, nàng chỉ cần để ý đối chiếu giấy tờ với Trương Trọng Vi, trong nhà có Lưu Hà Lưu Vân

tranh thủ tình cảm nịnh nọt nàng, cướp việc để làm, cũng không cần người quan tâm.

Cứ thế qua mấy ngày, người nhà họ Dương tới, mời Dương thị về nhà mẹ

đẻ ngồi một chút. Dương thị còn tức giận vì lúc bà không ở trong kinh,

Ngưu phu nhân chẳng những không chiếu cố Lâm Y, còn chèn ép nàng khắp

nơi, bởi vậy bà giả bộ làm cao, nhất định không trở về. Thẳng đến khi

Dương Thăng tự mình tới thỉnh cầu, bà mới nể mặt báo thời gian về nhà mẹ đẻ.

Trước khi về, Dương thị thấy Trương Trọng Vi và Lâm Y không có quần

áo sang trọng gặp khách, liền gọi người tới cắt may, cho cả hai vợ chồng mỗi người hai bộ, lại mang trang sức bà đặt mua ở Cù Châu cho Lâm Y vài món, thẳng đến khi thấy con trai con dâu ăn bận quý khí ngất trời mới

mướn cỗ kiệu đến, dẫn bọn họ ra cửa.

Ngưu phu nhân trời sinh sĩ diện, vốn còn đang tức giận vì Dương thị

làm cao với mình, nhưng thấy mẹ chồng nàng dâu đến ai nấy quần áo lụa

là, lập tức đã biết thấp hơn một đầu. Nhà họ Dương có tiền, nhưng không

có địa vị, không thể so với nhà họ Trương bây giờ tiền quyền đều đủ.

Dương Thăng bình thường không ít lần nín nhịn Ngưu Phu nhân, hận bà

ta đắc tội với nhà họ Trương, bỗng biến chỗ dựa thành kẻ thù, anh ta

muốn cải thiện quan hệ, liền quấn lấy Trương Trọng Vi, dẫn chàng ra

ngoài uống rượu.

Ngưu phu nhân có ý nghĩ riêng của bà ta, Trương Trọng Vi mặc dù quan

giai thấp, không trông cậy được, Trương Đống quan giai dù không nhỏ

nhưng lại rời đi quá xa, bà ta đã tìm được chỗ dựa còn mạnh hơn bọn họ

nữa.

Lã thị nghe nói Dương thị đến, chạy tới diện kiến, Dương thị lần đầu

gặp cô ta, tặng quà mạnh tay, lại để Lâm Y theo cô ta đi dạo. Lâm Y biết rõ Dương thị có lời muốn nói riêng với Ngưu phu nhân, liền theo Lã thị

vào phòng cô ta.

Trong phòng Lã thị, Lan Chi đang quỳ, xem ra không phải vừa mới. Lâm Y liếc qua Lã thị, nghĩ bụng mợ nhỏ này cũng gan lớn đấy chứ, lại rõ khắt khe, đàn áp người trong lòng của Dương Thăng.

Lã thị mời Lâm Y ngồi, sai tiểu nha hoàn dâng trà, không hề có ý để

Lan Chi đứng lên. Lan Chi vụng trộm ngẩng đầu, nhìn Lâm Y, vừa vặn Lã

thị thấy được, mắng. “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ muốn Trương Nhị

thiếu phu nhân cầu tình cho ngươi? Cũng không biết bản thân là thứ gì,

lúc trước rõ ràng không mang thai, lại làm bộ có tin vui, mặt dày mày

dạn tiến vào nhà họ Dương, bây giờ lại dây dưa với Ngưu Đại Lực không

minh bạch”.

Lã thị chỉ mặt gọi tên, Lan Chi không chịu được, lí nhí giải thích. “Thiếu phu nhân, nô tỳ hầu rượu Ngưu thiếu gia là ý của phu nhân, nô tỳ không dám không đi”.

Lã thị gõ ngón tay lên bàn, cười nói. “Ngươi yên tâm, chuyện này

có ta gạt, thiếu gia còn chưa biết, nhưng nếu ngươi vẫn ngậm chặt miệng

không khai, vậy thì đừng trách ta”.

Lâm Y nghe rõ, khó trách Lã thị giáo huấn thiếp thất không tránh mặt

nàng, thì ra lại đang nói về lời đồn ngày ấy, không biết Lan Chi này rốt cuộc nắm giữ bí mật gì, khiến Lã thị còn để bụng hơn cả nàng.

Lã thị dù mắng chửi Lan Chi, lại không hề nao núng, Lâm Y thực hoài

nghi chân tướng sự việc Lã thị đã sớm biết, chẳng qua muốn mượn lời Lan

Chi mà thôi.

Lan Chi trước sau như một không để lộ ra, mặc Lã thị quở trách như

thế nào, nhất định không há miệng. Lã thị hết cách, đành đuổi cô ta

xuống dưới, lại tố khổ với Lâm Y. “Lan Chi này, rốt cuộc xuất thân kỹ nữ, gan lớn cực kỳ, ngay cả ta tuyên bố bán cô ta đi cũng không sợ”.

Lâm Y cố nói. “Lời đồn đãi đã hết, cô ta không muốn nói thì thôi, mợ đừng làm khó cô ta”.

Lã thị híp mắt, hỏi. “Nếu sau lưng có ẩn tình khác, cháu dâu

không muốn biết ư? Nếu không lật mặt được kẻ giật dây, cháu dâu không sợ sau này lại bị tính kế sao?”.

Lâm Y nghe xong, càng khẳng định Lã thị đã biết, nhưng chính cô ta

không muốn nói, lại nạy không được miệng Lan Chi, Lâm Y làm thế nào

được?

Lã thị thấy mặt Lâm Y không biểu tình gì, sợ nàng không quan tâm, liền đóng cửa phòng, nói với nàng. “Cháu dâu nhìn xem nhà chúng ta, hôm nay do mẹ chồng ta cầm quyền, khắp nơi

chèn ép khó xử nhà họ Trương các người, đổi lại là ta đương gia, tuyệt

sẽ không như thế”.

Tình trạng của Lã thị tại nhà họ Trương, Lâm Y có nghe thấy một hai,

thật ra nhà mẹ đẻ cô ta cũng mạnh, Ngưu phu nhân đối xử với cô ta coi

như khá lắm rồi, chỉ là cô ta vẫn canh cánh chuyện Lan Chi vào cửa cùng

lúc với mình, cho rằng Ngưu phu nhân làm mất hết mặt mũi của cô ta, bởi

vậy đối nghịch với Ngưu phu nhân khắp nơi, muốn nắm được quyền kinh

doanh và quyền quản gia.

Lâm Y cho rằng Lã thị đang đánh cuộc một lần, Ngưu phu nhân chỉ có

đứa con trai duy nhất là Dương Thăng, tương lai hết thảy còn không phải

thuộc về cô ta hay sao, gấp gáp chuyện gì.

Lã thị thật sự chỉ là hờn dỗi, của hồi môn cô ta rất nhiều, căn bản

không thèm nhìn chút của cải của Ngưu phu nhân, cô ta chỉ muốn nhìn thấy Ngưu phu nhân ngỡ ngàng, nổi trận lôi đình mà thôi. Cô ta thấy Lâm Y

chậm chạp không biểu lộ thái độ, hỏi. “Vợ Trọng Vi, rốt cuộc có giúp ta hay không?”.

Lâm Y buồn cười. “Mợ, cháu dâu căn bản nghe không hiểu mợ đang nói chuyện gì, làm sao giúp mợ được?”.

Lã thị nói. “Cháu dâu giúp ta, thật ra cũng là giúp bản thân, chúng ta đồng tâm hợp lực, bức Lan Chi nói ra sự thật, thế nào?”.

Lâm Y còn tưởng Lã thị có yêu cầu gì khiến nàng khó xử, không ngờ chỉ như vậy, thở dài một hơi, nói. “Mợ đều hết cách với cô ta, ta có biện pháp gì? Không bằng mợ lại cố sức một chút, ép cô ta đi, ta cảm ơn mợ trước”. Nói xong đứng dậy, cúi người hành lễ với Lã thị.

Lã thị là muốn Lâm Y vận dụng quan hệ với nha môn, bí mật thẩm vấn

Lan Chi, nếu tìm được cớ kéo cô ta ra công đường lại càng tốt hơn. Nhưng Lã thị không ngờ Lâm Y rất cẩn thận, chưa đợi mình mở miệng đã chặn

trước.

Lã thị ngượng ngùng cười cười, nói một câu hai nghĩa. “Đúng là làm dâu đã lâu, tiến bộ không ít”.

Đây là thầm trào phúng Lâm Y trưởng thành từ đấu đá mẹ chồng nàng

dâu? Dương thị quả thật dạy Lâm Y không ít, nhưng không phải như Lã thị

nghĩ.

Lâm Y âm thầm nghĩ nội tâm Lã thị thật là mâu thuẫn, biết rõ sự thật

nhưng không chịu nói ra, nhất định giả mù sa mưa nài nỉ Lâm Y cùng ép

cung Lan Chi cho bằng được, chắc chắn đang tồn tâm tư gì đó.

Chỉ có điều Lâm Y không thèm để ý, nhà họ Trương hôm nay đã không còn chuyện gì cầu cạnh nhà họ Dương nữa, cái gì không vừa mắt thì tự ngó

lơ, cũng chẳng tổn hại tới nhà mình. Về phần bí mật của Lan Chi, nàng

vốn không có biện pháp nào, hôm nay thấy cách Lã thị đối đãi Lan Chi,

nàng tin nhất định chẳng bao lâu sau cũng thành công moi ra.

Lã thị thấy Lâm Y nhàn nhã dùng trà, căn bản không tiếp lời, rõ ràng

không thèm coi trọng người làm mợ là mình đây, vừa tức vừa vội, nhưng

chính cô ta một kẻ thường dân áo vải, coi như trưởng bối thì sao, cũng

không dám nổi giận với phu nhân quan lại triều đình, đành nén giận.

Một lát sau, Dương thị nói chuyện với Ngưu phu nhân xong, sai người

tới gọi Lâm Y, cáo từ về nhà. Lâm Y và Dương thị ngồi chung một cỗ kiệu, ngạc nhiên hỏi. “Bà ngoại sao không giữ chúng ta ở lại ăn cơm nhỉ?

Chẳng lẽ thân phận chúng ta hôm nay vẫn chưa lọt nổi vào mắt xanh của bà ngoại ư?”.

Dương thị im không nói, thẳng đến về tới nhà, cho người hầu lui ra, mới mở miệng. “Con còn chưa nhìn ra sao, nhà họ Dương tìm được chỗ dựa tốt hơn rồi, mới không thèm để mắt tới chúng ta”.

Lâm Y kinh ngạc hỏi. “Mẫu thân, làm sao mẫu thân nhìn ra?”.

Dương thị cười lạnh. “Hôm nay ta thử mẹ kế ta mấy lần, từ cách bà ta nói mây nói gió, có thể nghiệm ra vài phần”.

Lâm Y kể lại vụ án Vương hàn lâm nhận hối lộ cho Dương thị nghe, nói. “Bà ta đã từng sử cách này, hôm nay tìm được chỗ dựa khác cũng không quá kì lạ”.

Dương thị hận, nói. “Bà ta tìm chỗ dựa khác ta không xen vào, nhưng không nên thêu dệt tin đồn về nhà họ Trương”. Lại nói với Lâm Y. “Bà ta đã không chừa cho ta chút thể diện nào, con cũng chớ khách khí, nếu lại sinh chuyện, cứ đáp trả gấp bội!”.