Cung Khuyết

Chương 42

Ta thất tha thất thểu chạy vào phòng ngủ, chân như nhũn ra, bàn chân không thể vững vàng đạp

trên mặt đất. A Nam vẫn đang ngủ, ta bổ nhào vào bên giường, lặng lẽ

ngắm nhìn nàng, dưới áo lót màu trắng, thân thể nàng thoạt nhìn thập

phần suy yếu. Đến lúc này ta mới để ý, A Nam ngủ cũng không yên ổn, mày

của nàng đang nhíu lại. Nàng nhất định rất khó chịu.

Ta cẩn thận vén tay áo của nàng lên, cánh tay của nàng đã được băng bó cẩn thận.

Khó trách ta vẫn cảm thấy nàng thoạt nhìn rất tiều tụy, khó trách nàng nói

muốn ngủ, thì ra nàng cũng bị thương. Nàng bị thương nhưng vẫn ở bên

chiếu cố ta!

Tay của ta nhẹ nhàng buông tay áo A Nam xuống, chỉ

sợ đánh thức nàng đang ngủ say. Nhưng tay của ta không tự giác, cách một lớp vải mỏng manh, nhẹ nhàng xoa cánh tay của nàng, rồi đến bả vai,

cuối cùng dừng lại trên hai gò má của nàng... Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt không có huyết sắc, mà hết thảy đều là sai lầm của ta! Ta cảm

thấy mình thật khốn nạn, vô tâm, ở cùng A Nam lâu như vậy, còn nói là

muốn đối tốt với nàng, mà đến khi nàng bị thương, ta căn bản không phát

hiện ra. Đặng Vân nói ta mặc kệ sự sống chết của A Nam, câu này hắn nói

cũng không sai, ta chỉ muốn nàng thật lòng với ta, nhưng chính ta lại

luôn vô tâm, vô tình vơi nàng!

Nếu A Nam cũng giống như ta, lòng

dạ hẹp hòi, nàng sớm nên chán ghét ta. Nói không chừng nàng đã chán ghét ta rồi, chỉ là vì ta có thể đối xử tốt với dân chúng Nam Sở một chút,

nên nàng mới ở trước mặt ta ủy khuất cầu toàn.

Đây là báo ứng ta đáng được nhận.

Ta nhìn A Nam ngủ say, cái mũi chun lên. Ta rất muốn ôm nàng một cái, nhưng lại sợ đánh thức nàng.

Ta còn nói nàng không biết chăm sóc người khác, kỳ thật ta lại càng không biết chăm sóc nàng!

Ta nghĩ ta phải học lại cái gì gọi là quan tâm, đối xử tốt với người khác. Ta cân nhắc, thời điểm khi ta sinh bệnh, thầm nghĩ muốn A Nam bồi ở bên người ta. Cho nên lúc này nàng bị thương, nhất định cũng muốn ta an ủi

nàng.

Nhất nghĩ vậy, ta quyết tâm chỗ nào cũng không đi, cứ như vậy canh giữ ở bên người A Nam, cho đến khi nàng tỉnh lại.

Ta đứng dậy, đánh ánh mắt qua Như Ý, Như Ý lĩnh hội, đi ra ngoài gặp cái

tên thiếu niên đang gấp đến độ loạn nhảy lên kia. Trong khi đó, ta cởi

áo ngoài ra, lẳng lặng nằm xuống bên người A Nam. Ta nghĩ khi A Nam tỉnh lại, nàng có thể nhìn thấy ta ở bên người nàng, tựa như lúc ta tỉnh

lại, liền nghĩ đến nàng đầu tiên, muốn nhìn thấy nàng.

Ta là

người cùng A Nam đồng giường cộng chẩm, số mệnh của ta gắn liền với

nàng, làm sao ta có thể không quan tâm đến sống chết của A Nam! Điểm này Đặng Vân sẽ không bao giờ hiểu được.

A Nam, nàng nhất định không có việc gì, ta kìm nén từng giọt nước mắt, không cho nó rơi xuống bởi

vì A Nam chắc chắn sẽ không sao.

Ta không bao giờ muốn A Nam tới

chiếu cố ta nữa, thân thể của nàng yếu hơn nhiều so với ta, vốn nên

thành thành thật thật ở trên giường nằm nghỉ mới đúng. Cho dù sau đó ta

đã nhìn thấy vết thương của A Nam, đã được băng bó rất cẩn thận nên

thoạt nhìn vết thương cũng không nặng lắm, nhưng ngoài vết thương nàng

còn bị trúng độc nữa nên tốt nhất là A Nam nên nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.

Đáng tiếc, việc này cũng không phải do ta và nàng có thể

quyết định. Chúng ta ở lại Kim Lăng vài ngày. Những nhân vật khá có danh tiếng ở Kim Lăng nghe được chuyện ta và A Nam đều bị thương, liền đến

bái phỏng. Ta thì không sao, những chuyện như thế này ta cũng đã quen, A Nam thì phải gặp mấy vị phu nhân. Nhiều người trong số họ đã quen biết A Nam từ trước, thậm chí là bạn khuê phòng, nên khi thấy A Nam bị thương, lại không kìm được nước mắt, việc này lại làm cho A Nam phí rất nhiều

tinh thần.

Vài ngày sau, ta cùng A Nam không chỉ không được nghỉ

ngơi, trái lại trông còn tiều tụy hơn trước. Ta nghĩ, lúc này chúng ta

chân chính được xem như đồng bệnh tương liên.

Kỳ thật ta nên sớm

nghĩ đến, rượu câu hôn mà ta đã uống, nói không chừng là kiệt tác của Lí Dật. Hắn có quan hệ không rõ ràng với Phùng gia. Rất nhiều việc, ta cần phải nghiêm túc cân nhắc một lần nữa. Lần này, Lí Dật lại biến mất ở

Kim Lăng, là chuyện ta hối hận nhất trong lần nam tuần này. Không biết

năm nào tháng nào mới có thể tái kiến người này.

Nhưng ta gặp

người này sớm hơn so với trước kia rất nhiều, như vậy ta tin tưởng quỹ

đạo của vận mệnh nhất định đã thay đổi, ta phải nắm chặt cơ hội này

trong tay, không phụ A Nam đã làm nhiều việc vì ta.

Ngày ta cùng A Nam rời khỏi Giang Nam, là một buổi sớm mùa thu, không khí trong trẻo,

mát lạnh. Không giống lúc đến đây có phần chật vật, lần này, dân chúng

thành Kim Lăng đi tiễn chúng ta. Ta và A Nam ở trước phủ nha thành Kim

Lăng chào tạm biệt mọi người.

Trước khi đi, ta dặn dò Tạ Tử Nam

lần nữa, điều tra kĩ càng việc thu thuế, tra rõ tội trạng của Quý Khang. Ta đem án tử của Quý Khang hoàn toàn giao cho hắn làm, đủ để chứng minh sự coi trọng cùng tín nhiệm của ta đối với hắn.

Lúc này, Tạ Tử Nam đang cẩn thận đứng bên cạnh xe ngựa của chúng ta.

Có một việc, ta nghĩ nếu bây giờ không hỏi, sẽ không còn cơ hội để hỏi

nữa, lúc này rất thích hợp. Lúc này, Đặng gia phu nhân cùng khác thế gia mệnh phụ khác đang ở phía bên kia xe ngưa, lôi kéo A Nam, thủ thỉ, khóc lóc cáo biệt nàng. A Nam không có thời gian chú ý đến ta.

Ta đè

thấp thanh âm hỏi Tạ Tử Nam, "Ở Giang Nam, có nhân vật danh tiếng nào mà tên tự có một chữ Hương không?". Đây là chữ ta thấy trên khối ngọc

bài của A Nam. Nhưng từ khi trùng sinh tới nay, ta chưa thấy lại khối

ngọc bài đó.

Tạ Tử Nam ngẩn ra.

Ta nghiêm mật quan sát vẻ

mặt của hắn. Dưới cái nhìn chằm chằm của ta, hắn có một tia khẩn trương, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường, "Lão thần nghĩ không

ra, không nhớ ra ai có chữ Hương trong tên. Nhưng người này nhất định

lão thần không quen thuộc, thế gia ở Giang Nam này, cũng đến mấy trăm

người, lão thần cũng không thể nào quen thuộc hết được". Nói xong hắn

nhìn lướt qua A Nam đang đứng bên kia, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt,

"Không bằng Hoàng Thượng hỏi Sở tu dung đi? Nàng tuổi trẻ, nói không

chừng có thể nhớ rõ".

Lão hồ li này!

Ta lại nghĩ đến tên

tiểu tử Đặng Vân kia, về sau nếu có cơ hội, ta thử đi lừa hắn xem sao.

Đến lúc này, ta không thể không hỏi, "Sao lại không thấy Đặng tòng quân

tới?".

Tạ Tử Nam cứng người, cái cổ vòng vo chuyển động, làm bộ

làm tịch nhìn mọi nơi, "Không có tới sao? Vừa rồi dường như thần có nhìn thấy hắn tới".

Ta cười lạnh một tiếng, mấy ngày nay, tên tiểu tử kia đều vây quanh phòng của ta, mở miệng một tiếng A Nam, hai tiếng

cũng A Nam. Đến lúc này lại cố tình không thấy bóng người, không có trò

quỷ mới là lạ! Quay đầu nhìn A Nam trong xe, quả nhiên trên mặt nàng có

chút ưu tư.

Xe ngựa chậm rãi di động, Tạ Tử Nam cưỡi ngựa mang

theo đại đội nhân mã, tự mình đưa chúng ta đi đến bến tàu ở Nhuận Châu. Ở ngoài xe, hắn giả ý ho khan. Trong xe, ta cùng A Nam đều nghe được nhất thanh nhị sở.

A Nam có chút quẫn bách, cẩn thận nhìn ta, "Kỳ

thật, chuyện của Đặng Vân...", nàng có chút do dự, "Đặng lão gia tử đã

bảy mươi tuổi, bên người chỉ còn lại mỗi Đặng Vân, ý của thiếp cùng Tạ

đại nhân, hắn nên ở lại Kim Lăng thì tốt hơn".

Sau khi ta biết A

Nam bị thương, ta không để cho A Nam quan tâm đến cái gì mà thích khách

hay triều đình. Trừ bỏ việc phải ứng phó với các mệnh phụ phu nhân là

không thể trốn tránh, việc chính mỗi ngày của A Nam là ăn rồi ngủ, sau

đó lại ngủ rồi ăn.

Nhưng không biết vì sao, A Nam cũng thế, mà Tạ Tử Nam cũng thế, giống như đều cảm thấy ta rất ưu ái đối với Đặng Vân.

Người thiếu niên kia không giống với những thiếu niên phương Bắc, hắn

phong độ hoạt bát, ngay cả tướng mạo của hắn cũng xuất chúng hơn hẳn.

Huống chi, trong lời nói của hắn đã cho ta biết hắn cũng có ý giống ta. Nếu vậy thì ta tội gì mà không biết thời biết thế?

"A Nam, ngay cả ta cũng không ngại chuyện này thì nàng cần gì phải để ý".

Ta cười nhìn A Nam, "Bất quá chỉ là nhiều thêm một người cùng ta tranh

đoạt gọi A Nam thôi sao? Ta vẫn còn có thể thừa nhận được".

Câu nói vui đùa của ta làm cho A Nam nháy mắt đỏ mặt, "Không phải...". Không phải cái gì, nàng cũng không dám nói thêm nữa

Ta ngồi dịch qua một chút, nằm bên người nàng, vô cùng thân thiết nắm tay

của, nhìn về phía mấy cái hộp gỗ phía đối diện, ta lải nhải nói, "Đúng

là làm khó hắn rồi, đưa đến nhiều đồ ngọt cho nàng như thế này, hối lộ

nhiều như vậy mà cũng không thu mua được nàng sao?"

Ta lại xoa

xoa gương mặt phấn hồng của A Nam, "Tuy rằng nói gần vua như gần hổ,

nhưng ta cũng không phải một con hổ đáng sợ. A Nam, một mình nàng ở Lạc

Kinh, trong cung ngoài cung đều không có ai quen biết. Mà người thúc

thúc Quy Mệnh hầu kia của nàng lại có chút không đáng tin cậy, nàng cần

một người chân chính có thể làm chỗ dựa cho nàng. Thời xa xưa, khi một

nữ tử gả cho quốc quân của một quốc gia khác, đều có một cận thần đi

theo".

Đây là ta đang ám chỉ thân phận của nàng là Nam Hương công chúa, điều này làm cho A Nam có chút giật mình.

Trong xe ngựa, ta cùng A Nam nói chuyện. Bên ngoài mưa rơi thành một mảnh.

Ta không đợi cho A Nam đáp lại, lại nghe Tạ Tử Nam kêu to ở bên ngoài,

"Hoàng Thượng, người phía trước hình như là Đặng tòng quân!"

Lần

này, ta không thể không vén màn xe lên xem, quả nhiên nhìn thấy ở quan

đạo phía trước, một bóng người mặc áo tơi đeo đấu lạp đang đứng trong

cơn mưa to.

Ta trở về, cười nói với A Nam, "Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã đến, nàng nói ta cự tuyệt hắn như thế nào đây. Thiếu niên

tuấn mỹ như vậy, ta không đành lòng làm cho hắn thất vọng".

A Nam càng quẫn bách hơn. Ta thấy nàng lại theo thói quen tính cúi đầu cắn

môi, liền cười cười, đẩy nàng một phen, "Bằng không nàng đi dỗ hắn đi".

Ta cũng muốn vui đùa một chút, ta còn cho ngừng xe ngựa lại, cho người đi gọi thiếu niên kia lại đây.

Quả nhiên, chính là Đặng Vân. Hắn đi đến trước cửa xe, không đợi ta vén màn xe lên, hắn đã quy củ, hướng về phía ta thi lễ, sau đó hắn đúng lý hợp

tình lớn tiếng nói: "Xin Hoàng Thượng cho thần theo người một đoạn

đường".

Ta không nhịn được cười to: "Đoạn đường? Một đoạn đường là bao xa?"

"Đoạn đường, chính là khoảng cách từ đây đến Lạc Kinh". Chàng thiếu niên trả

lời rất nhành, "Thần muốn đến Lạc Kinh, chăm chỉ học tập tham gia khoa

cử. Thần muốn vào triều làm quan".

"Đặng Vân! Ngươi đừng hồ nháo!", phía sau ta, cuối cùng A Nam cũng lên tiếng, "Ngươi đi như vậy, Đặng lão gia có biết không?"

Hiển nhiên là không biết. Hắn lảng tránh vấn đề của A Nam, vẻ mặt quật cường nhìn ta, "Mọi người đều nói Hoàng Thượng công tư phân minh, không phân

biệt đối xử với ai, không phân biệt đó là người Nam hay Bắc, có thật vậy không?"

"Vì sao lại muốn tới Lạc Kinh", ta ung dung hỏi thiếu

niên trước mặt, "Ngươi có thể tưởng tượng được Lạc Kinh đối với ngươi mà nói có bao nhiêu hung hiểm không?". Lời ta nói là thật, nếu ở Lạc Kinh, chỉ có một mình Đặng Vân là quan lại đến từ phía Nam, con đường làm

quan của hắn sẽ rất khó khăn, nhiều nguy hiểm. Không biết hắn có lo lắng đến điểm này hay không.

Đặng Vân có chút oán hận nhìn ta, "A Nam còn có thể vì Hoàng Thượng mà bị thương, Hoàng Thượng cũng phải nghĩ

cho A Nam nữa chứ. Lạc Kinh đối A Nam cũng có bao nhiêu hung hiểm, Hoàng Thượng có từng lo lắng qua không?"

Mưa càng ngày càng lớn, từng

giọt nước mưa nặng nề rơi xuống, bắn vào mắt ta làm cho ta không mở mắt

ra được, đối diện với người thiếu niên cũng đang bị nước mưa hắt vào

mặt, biểu tình kiên nghị kia lưu vào đáy mắt ta.

Ta mỉm cười, làm bộ không cảm thấy bàn tay nhỏ bé của A Nam ở phía sau đang túm vạt áo của ta.

"Ta không thể cứ như vậy để ngươi đi theo", ta nói, chú ý tới sự thất vọng

hiện lên rõ ràng trên gương mặt thiếu niên kia, "Nếu hôm nay ta đồng ý

mang ngươi theo, Đặng lão tướng quân sẽ không vui". Ta làm bộ thận

trọng, lo lắng, "Như vậy đi, hôm nay ngươi về trước đi, trở về thương

lượng tốt với người trong nhà. Ta nhớ rõ mẫu thân của ngươi cùng vơi mẫu thân của A Nam - Sở Liệt hoàng hậu - là thân tỷ muội, như vậy tính ra,

ngươi cũng là biểu ca của A Nam. Sau khi trở lại Lạc Kinh, ta sẽ hạ chỉ

phong thưởng cho A Nam, lựa chọn một người từ nhà mẹ đẻ của nàng vào

kinh, để giúp đỡ nàng. Khi đó, ngươi sẽ đường đường chính chính theo

thánh chỉ mà vào kinh. Về phần khoa cử...". Ta cười cười, "Sang năm,

ngươi phải chiếm hết tam giáp quý giá đấy".

Cái tay nhỏ bé đang túm vạt áo phía sau của ta dừng lại, đối diện là thiếu niên đang lộ ra biểu tình ngạc nhiên.

Ta buông màn xe xuống, ngồi thẳng thân thể, gõ gõ cửa xe, ý bảo cho xe ngựa đi tiếp. Không hề nhìn thiếu niên bên ngoài kia nữa.

A Nam nghẹn họng, trân trối nhìn ta, cặp mắt to lúc này tròn xoe.

Đúng vậy, sau khi trở về ta muốn phong thưởng cho nàng, lần này, nàng theo

ta đi nam tuần đã lập công lớn. Ta không thừa dịp này ban thưởng nàng,

thì còn chờ khi nào nữa? Về phần Đặng Vân, tiểu tử kia cũng chỉ có thể

cả đời làm biểu ca của A Nam mà thôi, còn những cái khác, hắn cũng đừng

có mơ tưởng!

Một lúc lâu sau, A Nam mới ngượng ngùng nở nụ cười,

"Kỳ thật, nếu để Vân ca đi tham gia khoa cử, chắc sẽ bị trượt, tiểu tử

kia từ nhỏ đã không yêu thích đọc sách, Hoàng Thượng không cần xem lời

hắn nói là thật".

"Ta biết, khẳng định hắn không qua được khảo

thí", ta hừ lạnh một tiếng. Ta nhớ rõ rất rõ ràng, đầu xuân sang năm sẽ

mở khoa cử, bốn phía đều là thế lực của Phùng gia, tam giáp cũng toàn là vây cánh của Phùng gia, mà Phùng Mại chính là Trạng Nguyên. Việc này,

ta còn chưa biết phải xử lý như thế nào. Đến lúc đó mọi việc càng trở

nên khó giải quyết.

"Kỳ thật, Đặng Vân nên làm võ quan", ta nói,

"Thích khách trên thuyền hoa tất sẽ có một ngày xuất hiện ở Lạc Kinh (là tên Lí Dật ak), ta hy vọng đến lúc đó có Đặng Vân ở đây. Ta sợ ta và

nàng, đến lúc đó không phát hiện ra ai là thích khách. Đặng Vân cùng

người nọ đã tiếp xúc qua, có lẽ có điểm dùng".

A Nam giật mình

nhìn ta, "Hoàng Thượng chưa nghe Vân ca nói qua sao? Kỳ thật, ngày đó,

Vân ca đã làm dấu trên người thích khách kia. Về sau, nếu chúng ta gặp

lại người kia, chỉ cần lưu tâm một chút, vẫn có thể nhận ra hắn".