A Nam cung kính đến
trước mặt ta. Bộ dáng khi nàng tiến vào, có chút khẩn trương, hơn nữa
sắc mặt càng ngày càng không tốt. Điều này có phải chứng minh, tiểu nha
đầu này cũng biết mình làm sai chuyện gì ư? Ta đã đổi lại một bộ y phục
khác, ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, cầm trong tay vật Như Ý đưa cho
ta, tận lực không để tay mình phát run, "Đây là cái gì?!", ta hỏi.
Đúng là khó xử, trong lòng ta vừa tức vừa buồn cười, lại còn nhìn tiểu nha đầu trước mặt giả bộ rụt rè nữa.
A Nam nhìn nhìn rồi trả lời, "Đó là túi da heo," khẩu khí của nàng thập
phần thoải mái, "Vốn dùng để đựng rượu. Nếu dùng da trâu làm thì có thể
đựng cơm được nữa, cái này là dùng da heo để làm. Da heo mềm mại hơn và
thoát nhiệt cũng tốt hơn. Hôm qua, thiếp thấy cả người Hoàng Thượng nóng lên, không thể ngủ ngon, đã nghĩ phải làm sao để cho Hoàng Thượng hạ
nhiệt. Sau đó nghĩ tới cái này, bên trong bỏ nước lạnh vào, ôm vào người có thể hạ nhiệt rất nhanh".
Tốt cho một cái "mềm mại hơn"! Ta có chút khó thở, nói không ra lời. Cái này, chỉ cần không phải là người mù thì có thể nhìn ra được, là nguyên một bộ da của con heo. Đặc chế tốt,
che đi mấy lỗ hổng sau đó may thành túi da. Ta ôm cái này ngủ suốt một
đêm, lại còn tưởng được ôm A Nam ngủ.
Nhưng A Nam lại bày ra một
bộ dáng đúng lý hợp tình, một chút nàng cũng không cảm thấy để cho ta ôm một cái túi da heo ngủ thực không bình thường sao?
"Có phải Hoàng Thượng không thích da heo không?", A Nam giảo hoạt thử thăm dò.
Nàng lại còn nói! Ta hoài nghi tiểu nha đầu này đã đoán được cái gì đó. Tính cách A Nam chính trực, nghĩ gì nói đó, nhưng lại đầy một bụng phúc hắc.
"Mau ném thứ này đi!", ta vẫy vẫy tay, tận lực khắc chế sự tức giận của mình.
"Nhưng tối hôm qua, nô tài thấy Hoàng Thượng ôm nó ngủ rất ngon", thế nhưng
dường như Như Ý lại có chút luyến tiếc. "Hoàng Thượng để nó lại hạ nhiệt đi!".
A Nam giống như đã nhìn ra cái gì đó, nàng có chút do dự
hỏi, "Sao sắc mặt Hoàng Thượng lại kém như thế? So với lúc trước còn kém hơn nữa!"
Lời vừa nói ra, Như Ý nhịn không được, hắn thế nhưng
lại hướng A Nam cáo trạng, "Sở Tu nghi không biết, Hoàng Thượng lại một
đêm không ngủ".
Thế này, A Nam mới chấn động, "Hoàng Thượng bây
giờ thân thể của người..." Nàng tiến lên, định bắt mạch cho ta, tay nàng mới duỗi ra, đã bị ta bắt lấy. Lúc này, mặc dù ta đang bệnh, nhưng ỷ
vào vóc người, đối phó với A Nam nhỏ bé vẫn chiếm ưu thế. Không chờ tiểu nha đầu có phản ứng, ta đã dùng sức, đem toàn bộ thân thể của nàng ôm
vào trong lòng. Sau đó, ta nghiêng người, đem cả người nàng đặt ở trên
giường, đè dưới thân của ta.
A Nam cúi đầu kêu một tiếng. Sau đó không nhúc nhích nhìn ta. Ánh mắt của nàng chợt lóe, có chút tò mò.
Chỉ vài động tác đơn giản, đã làm cho ta thở hổn hển. Ta thở một hơi, quanh quẩn chung quanh ta và nàng. Xem nàng còn ghét bỏ ta không!
Lúc
này, chắc hẳn là do bệnh tình nên vẻ mặt của ta rất khó coi, cả người
toát ra mùi thuốc nồng đậm, khó ngửi, hơn nữa trên mặt là biểu tình cực
kỳ hung ác.
Chúng ta cứ như vậy giằng co. Ta muốn nhìn, lúc này A Nam sẽ làm gì đây, là đẩy ra ta, hoặc là giả tình giả ý miễn cưỡng tiến vào trong lòng ta?
Một hồi lâu, con mắt A Nam lại bắt đầu chuyển
động. Tròng mắt của nàng cứ như vậy nhìn hết một lượt, nhìn thoáng qua
túi da trong tay Như Ý. Sau đó, ánh mắt chợt lóe, dò xét thần sắc của ta lúc này.
Kế tiếp lại là động tác ta rất quen thuộc - cắn môi,
tốt lắm, cái này là nàng đang hạ quyết tâm. Càng ngày ta càng hiểu nàng, biết từng thói quen nhỏ của nàng, nàng lừa không được ta!
Phấn môi bắt đầu mở ra khép lại, "Vậy, Hoàng Thượng, chúng ta cùng nhau ngủ đi"
Đây quả thực là tiếng sấm giữa trời quang. Lúc này người ngây ngốc lại là ta.
Kỳ thật, theo ta tính toán, trước mắt ta vừa bẩn lại vừa có mùi khó ngửi,
vẫn là một bệnh nhân, là nữ nhân đại khái đều ghét bỏ. Cho dù là ở kiếp
trước, ngay cả Phùng Yên Nhi, ước chừng cũng sai khiến người khác hầu hạ ta, chính mình ở trước mặt ta lại làm bộ hư tình giả ý. Ủy khuất uyển
chuyển, lời ngon tiếng ngọt, những cái này ta đều lĩnh giáo hét rồi. Ta
cho là hiện tại ta rất hiểu tâm tư của nữ nhân. Ta biết, với bộ dáng
bệnh tật này của mình, nếu người không có chút tình cảm nào, tự nhiên sẽ tránh xa như bệnh dịch.
Ta với A Nam, dường như không có thân mật như vậy. Kỳ thật ta cũng không nên có yêu cầu gì đối với A Nam.
Ta chậm rãi ngồi dậy, buông tiểu nha đầu này ra. Nàng rất thông minh, nhạy cảm, lúc này ước chừng hiểu được điều gì đã xảy ra, cho nên mới nói lời như vậy. Ta cũng không muốn miễn cưỡng người khác, người ta không muốn, làm sao ta có thể nhẫn tâm bắt người ta làm trái với lương tâm, nhất là đó lại là A Nam.
Ta dịch qua nằm ở một bên, cố gắng điều chỉnh lại
hô hấp đang hỗ loạn. Ta thật sự quá mệt mỏi, cuối cùng cũng không chống
đỡ được nữa.
A Nam ngáp thật to một cái, "Không được! Thiếp muốn
ngủ tiếp". Nàng bắt đầu cởi áo ngoài. Sau đó ngông nghênh nằm lên giường của ta, nằm xuống bên người ta. Đầu kề đầu ta, gối chung một cái gối
với ta.
Tâm của ta giật giật.
"Thiếp cũng buồn ngủ, bây
giờ muốn ngủ một giấc thật ngon", nàng lại ngáp một cái. Thực tự nhiên
để một bàn tay vào tay ta, "Thiếp biết ý tứ của Hoàng Thượng. Ở trên
thuyền, Hoàng Thượng đã cứu A Nam một mạng. Hoàng Thượng muốn cái gì, A
Nam cũng sẽ không cự tuyệt"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chân thành nhìn ta, biểu lộ rõ lòng của nàng.
Cuối cùng ta cũng không nói ra lời.
Đây là A Nam! Cảm giác ê ẩm trong lòng khuếch tán ra, ta mơ hồ thở dốc.
Nàng không cự tuyệt ta, chỉ vì nàng cảm thấy mang ơn ta, vì ta đã cứu
nàng trên thuyền! Nhưng có phải nàng đã tính toán không ró ràng không,
nàng đã cứu ta bao nhiêu lần rồi? Ta rất muốn nói với A Nam, kỳ thật
không giống như nàng nghĩ, ta cứu nàng cũng không phải muốn nàng nợ ta
điều gì. Cũng không phải ta làm một chuyện cho nàng, nàng nhất định phải báo đáp ta.
Đúng là ta muốn nàng, Nhưng không phải như thế này.
Ta thở dài một hơi. Xem ra ta còn cần cố gắng hơn nữa để A Nam có thể mở lòng với ta.
Ta ngủ một chút liền tỉnh dậy, thấy A Nam vẫn còn nằm ngủ bên cạnh ta. Ta
nhìn nàng đang ngủ rất say, ta gỡ tay nàng đang nắm tay ta ra, mà nàng
cũng không phát giác. Cũng may lần này, nàng thản nhiên ngủ bên người
ta, thân mình hơi nghiêng sang trái một chút, không giống như lần trước, cuộn thành con tôm nằm trong góc giường. Việc này đủ để chứng minh,
nàng đã chậm rãi quen ở cùng ta. Ta nghĩ ta nên kiên nhẫn hơn đối với A
Nam, vì chung quy nàng cũng không giống với những nữ nhân khác.
Thừa lúc nàng ngủ, ta lặng lẽ hôn lên hai má của nàng, đây là do nàng nói
nàng nợ ta, nhưng lần tới, nếu nàng còn như thế thì ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Ta rời giường muốn suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Một đường từ Lạc Kinh đến Kim Lăng đã xảy ra rất nhiều sự việc. Ta phải cám ơn A Nam đã cho ta cơ hội lần này, ở Kim Lăng bắt được Cửu đệ, với ta
mà nói không còn gì tốt hơn, lấy cớ này để phân chia lại thế lực. Trong
lúc đó, ta với nàng, vô luận như thế nào, thì ta vẫn nợ nàng rất nhiều.
Bỏ qua việc này, ta gọi người tuyên Tạ Tử Nam cùng Đặng Vân.
Trước tiên, ta kêu Tạ Tử Nam tiến vào. Không đợi hắn mở miệng, ta đã nói
trước, "Tạ đại nhân! Ngày mai ngươi là có thể cho người thả những người
bị oan trong ngục về nhà"
Tạ Tử Nam kinh ngạc nhìn ta, hình như
là đang đoán có phải ta sinh bệnh nên đầu óc bị hỏng rồi. Ta đoán, đối
với bệnh tình của ta, hắn cũng biết không ít. Trong lòng nhất định đang
đoán xem trong hậu cung của ta đã xảy ra vấn đề gì.
"Hoàng Thượng tính lấy lý do gì để thả những người đó?", Tạ Tử Nam hỏi ta.
"Những người đó bị Quý Khang bắt tới đưa cho Tương Vương Nguyên Quân Triều để
cho hắn tiêu khiển. Ngày hôm qua, Nguyên Quân Triều đã bị chúng ta bắt,
hắn có thể chứng minh điều này. Quý Khang có quan hệ cá nhân với phiên
vương, có ý đồ bất chính, việc này ngươi có thể viết vào bản tấu những
tội trạng của hắn".
"Tội trạng?", Tạ Tử Nam dường như vẫn chưa hiểu rõ.
"Đúng, ngươi mau chóng đem tội trạng của Quý Khang liệt kê ra hết cho ta, càng tường tận càng tốt. Tỷ như hắn bày mưu dẫn Tương Vương đến Kim Lăng, tỷ như hắn cướp cái gì sam y mà bức tử mạng người. Còn những chuyện khác
nữa, ngươi mau chóng liệt kê hết cho ta. Ta sẽ nhanh chóng hạ chiếu xử
trảm".
Tạ Tử Nam sửng sốt một hồi lâu mới lên tiếng, "Thần đã
hiểu". Đến lúc này, hẳn là hắn phải hoàn toàn hiểu được. Ta muốn giết
Quý Khang, ta muốn từng chút chặt đứt cánh chim của Phùng gia. Chuyện
hậu cung, cũng liên quan mật thiết đến chuyện triều chính. Tạ Tử Nam, là một kẻ dối trá, giảo hoạt, khẳng định trong lòng hắn đều hiểu điều này.
Ta mượn việc cấu kết với phiên vương để hạ sát Quý Khang, ta muốn cho
những phiên vương khác cùng Phùng gia biết, bọn họ có gan cấu kết thì
cũng phải có mạng để thừa nhận kết cục.
"Vậy... Tương Vương thì làm sao bây giờ?", Tạ Tử Nam hỏi ta.
"Sẽ có người nói tới hắn, hắn đã không còn là Tương Vương mà chỉ là đại
hầu". Đúng vậy, ta đã hạ chỉ biếm Lão Cửu thành hầu tước, đưa hắn đi đến vùng sa mạc phương Bắc, bão cát quanh năm. Hoàng đế, huynh trưởng ta
vẫn còn rất rộng lượng, có Quý Khang là chủ mưu, để cho Quân Triều sống
thêm hai năm. Đúng là tiện nghi cho hắn!
"Đúng rồi", ta tiếp tục
nói, "Phản tặc phía nam vẫn bị trảm sau thu". Xem liếc mắt nhìn vẻ mặt
không rõ của Tạ Tử Nam, "Ta nói là những người bị bắt cùng với Tương
Vương. Ta đã nghĩ rồi, những người đó tất cả đều là tử tội, một người
cùng không lưu".
Ta lại nghĩ tới Lí Dật, hiện tại người này không biết ở nơi nào. Chỉ cần ta kìm chặt các phiên vương và quyền thần trong tay, ta xem kia Lí Dật còn có thể ẩn thân bên người ai được.
Lúc này, Tạ Tử Nam trở nên thập phần cung kính, hắn hướng ta làm thủ thế, "Hoàng Thượng anh minh".
Ta không anh minh, còn có rất nhiều việc không làm tốt. "Ngươi tra lại rõ
ràng chuyện thu thuế ở Kim Lăng, sau đó trình lên cho trẫm xem", ta nói, "Bất quá, việc này cũng không gấp, ngươi chậm rãi tra kĩ càng cho
trẫm". Lần nam tuần này, ta đã xử lý cháu trai của Phùng Ký, làm hắn mất đi nanh vuốt hữu hiệu nhất, bước tiếp theo đến lượt nhi tử của hắn, Hộ
bộ thị lang Phùng Tiến. Ta mặc niệm cho Phùng gia, một cánh chim nữa sắp gãy. Chẳng qua việc này, còn phải chờ thời cơ. Không thể nóng vội.
Tạ Tử Nam nhất nhất cung kính, "Thần lĩnh chỉ". Tiếp theo lại ngẩng đầu,
nhìn sắc mặt của ta, "Hoàng Thượng cũng xin bảo trọng, thần sẽ làm hết
sức mình, xin Hoàng Thượng hãy yên tâm". Xem chừng hắn cũng nhìn ra tình trạng của ta quả thật không tốt, tâm tình lại bất định, cho nên mới nói lời ấy. Ta xem, hiện tại cuối cùng hắn cũng có chút ý tứ thần phục,
không giống lúc trước, vì nể mặt mũi A Nam mới làm cho có lệ.
"Tốt lắm, ngươi lui ra đi, tuyên Đặng Vân yết kiến", ta dựa vào ghế, trong
lòng âm thầm có chút sốt ruột, trừ bỏ việc chính sự cùng Tạ Tử Nam, ta
còn có việc riêng muốn gặp Đặng Vân. Đúng vậy, ta đem chuyện của Lí Dật
trở thành việc riêng của ta.
Không nghĩ tới, chữ "Tuyên" ta còn chưa nói xong, Tạ Tử Nam cũng chưa lui ra ngoài, Đặng Vân đã khẩn cấp vọt vào.
Mới đi qua cửa, hắn liền hướng ta hỏi một tràng, "Hoàng Thượng, A Nam nàng
hiện tại thế nào? Độc của nàng đã giải hết chưa? Nàng không có việc gì
chứ?"
Hắn liên tiếp đặt một loạt câu hỏi, ta bị hỏi cũng choáng váng.
"Hoàng Thượng sao lại không quan tâm A Nam một chút nào!". Thiếu niên kia lại
thay đổi sắc mặt, "A Nam trúng độc còn không phải là vì Hoàng Thượng,
trong lòng Hoàng Thượng chẳng lẽ chỉ có đại nghiệp của ngươi, mặc kệ A
Nam sống chết ra sao?"
"A Nam..."
"Hoàng Thượng thật sự
không biết!", Đặng Vân khẩn trương, "A Nam bị thích khách chém một kiếm
vào cánh tay, mà trên thân kiếm của thích khách kia có bôi câu hôn. Chảy ra từ miệng vết thương của A Nam toàn là máu đen! Hoàng Thượng ngươi
làm sao có thể không biết!"