Bây giờ ta mới biết,
ngày đó khi thuyền hoa bị lật, sau khi rơi xuống nước, vốn đã trúng mê
dược của A Nam, nhưng tiếp xúc với nước lạnh, ngược lại Lí Dật đã tỉnh
táo vài phần. Nhưng trước đó, khi ở trên thuyền Đặng Vân đã thẳng tay
dùng cây sáo đánh một phát lên gáy của hắn.
"Theo lời Vân ca nói, ngày ấy mặc dù sáo ngọc không thể lấy mạng người nọ, nhưng vẫn đánh
trúng người nọ một chưởng, sau đó Vân ca chú ý đến vết thương của người
nọ chảy rất nhiều máu, nhiễm đỏ cả một vùng nước. Vốn dĩ Vân ca muốn
đuổi theo của hắn. Nhưng thấy Hoàng Thượng ở trong nước có chút luống
cuống tay chân, liền tới giúp Hoàng Thượng, lại để cho người nọ đào
tẩu". A Nam hướng ta nháy mắt mấy cái, "Nhưng chỉ là một thích khách mà
thôi, công phu cũng không tốt lắm, Hoàng Thượng cần gì vì một người như
vậy mà canh cánh trong lòng?"
Ta cười khổ, A Nam nào biết tâm
bệnh của ta, Lí Dật, là mối họa lớn trong lòng ta, một ngày không trừ bỏ hắn, ta sẽ không an tâm.
A Nam nhìn sắc mặt của ta, lại cẩn thận bổ sung, "Ngày ấy thiếp hạ dược lên người thích khách kia, tên gọi là
túy hồng nhan, cố danh Tư Nghĩa, thuốc này không thể nhìn màu Hồng"
(Màu hồng ở đây chính là màu đỏ nha)
Ta ngạc nhiên.
Nhìn
biểu tình của ta, A Nam cuống quít lắc lắc đầu, "Hoàng Thượng đừng hiểu
lầm, đó không phải mị dược, thật sự không thể nhìn màu hồng, về sau nếu
người này gặp máu liền choáng váng, giống như là say rượu. Hắn không thể làm sát thủ được nữa".
Ta lại càng giật mình hơn, thiên hạ lại
có loại dược kỳ quái như vậy, đoán chừng chắc lại do A Nam chế ra. Cũng
chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra loại độc dược khác thường như thế, bởi vì nàng tâm tính thiện lương, luôn không muốn lấy mạng người khác nên mới
nghĩ ra nhiều cách khác để trị người.
Một lần nữa chúng ta lại
trở về thuyền, lộ trình trên đường về lúc này thoải mái hơn rất nhiều.
Tiểu cung nữ A Qua mà A Nam mang theo đang quỳ trên thuyền đón chúng ta. Tay nàng ta nắm chặt cái chìa khóa phòng trên thuyền của A Nam, sau đó
cung kính đưa lại cho A Nam trước mặt ta.
Ta ở trong cung, cho
tới bây giờ cũng chưa thấy qua cung nữ nào nhìn thì ngờ nghệch nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ đến như thế, không khỏi thêm phần kính nể đối với A Nam, trong một đống người hỗn tạp mà nàng có thể tìm được một người như vậy.
Lần này, ta nhốt Hà Tử Ngư trên một chiếc thuyền khác, nhờ vậy bây giờ trên thuyền lớn của chúng ta được thanh tĩnh không ít. Nghe nói từ khi chúng ta rời thuyền, Hà Tử Ngư ngày ngày than khóc. Nhưng sự việc đến nước
này cũng chỉ có thể trách nàng ta, nếu nàng ta làm việc có thể sử dụng
một chút đầu óc thì kết cục cũng sẽ không đến mức này.
Ở trên
thuyền, cuối cùng ta và A Nam cũng có một khoảng thời gian yên bình,
thanh tĩnh, chỉ có hai người chúng ta, ngày qua ngày càng trở nên ăn ý.
Mỗi ngày, ta xem tấu chương, nàng vẫn tiếp tục sao kinh văn của nàng.
Nhưng lần này, ta để cho nàng chậm rãi sao, không nóng nảy, không thúc
ép, thỉnh thoảng còn dụ dỗ nàng nghỉ ngơi cùng ta trên nhuyễn tháp rồi
ngủ quên luôn lúc nào không biết.
Nhưng có một điều, khi A Nam ở
cùng, không biết vì sao, ta luôn cảm thấy nàng vẫn có chút câu nệ. Nàng
thu lại tính cách hoạt bát, giảo hoạt kia, luôn quy củ bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm túc, không nói cười linh tinh). Cũng may, hiện tại hai người
chúng ta là đồng bệnh tương liên, có thể thường thảo luận một chút về
phương thuốc để giải hết hoàn toàn câu hôn trong người. Cũng không đến
mức quát tẻ nhạt.
Ở trên thuyền hơn một tháng, độc trong người
cũng đã ổn định hơn. Sự đau đớn cùng khô nóng trong bụng ta dần dần bình ổn, trên mặt A Nam cũng có điểm huyết sắc. Có khi, ta cố ý xoa cánh tay của nàng rồi sau đó trượt đến thắt lưng, phát hiện nàng lại gầy đi rồi, trên người không có bao nhiêu thịt, xem ra khi về cung phải tẩm bổ lại
cho nàng. Mỗi khi ta làm như vậy, nàng sẽ đỏ mặt, cúi đầu, không dám
nhìn ta.
Trước kia, ta không thích thái độ cứng ngắc này của
nàng. Nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy bộ dạng nàng như bây giờ rất là
thú vị. Cho nên khi có cơ hội, ta liền cố ý hoặc lơ đãng chạm vào người
nàng, làm cho nàng xấu hổ, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên, việc đó cũng
có thể làm cho ta buồn cười thật lâu. Hiện tại ta thật sự không có khí
lực, bằng không có lẽ ta sẽ muốn nàng ngay trên thuyền này.
Còn
nàng, trừ việc thảo luận với ta về phương thuốc giải độc ra, thì nàng
chưa từng hỏi qua ta bất cứ điều gì về chuyện có liên quan đến nàng. Như việc ta sắp sửa phong thưởng cho nàng. Càng làm cho ta buồn bực hơn là: nàng cũng chưa từng có một chút ý tứ nào quyến rũ ta. Không bao giờ
giống với những nữ nhân khác trong cung. Chẳng lẽ đến cả việc này, chính miệng ta còn phải đề cập với nàng sao? Điều này làm cho hoàng đế như ta làm sao chịu nổi!
Lại qua một tháng nữa, đội tàu đã sắp đến Lạc
Kinh. Một ngày, sau khi ta đã xem xong tấu chương, ta duỗi duỗi thắt
lưng, liếc mắt một cái nhìn A Nam đang dựa vào nhuyễn tháp bên cạnh đọc
sách. Ta tùy ý cầm lấy một cái bánh ngọt trên bàn, đây là bánh mà trước
khi rời Kim Lăng Đặng Vân đã đưa cho A Nam, ta đứng dậy đi đến ngồi
xuống cạnh nàng, "A Nam, chúng ta sắp trở lại trong cung rồi", ta nói,
tay ta rụt lại, không đưa bánh cho A Nam.
A Nam nhìn cái bánh một chút, lại nhìn ta, "Dạ", rất nhanh gật gật đầu.
"Sao lại chỉ dạ như thế, A Nam nàng thích ở trong cung không?"
Lúc này, nàng không nhìn ta, chỉ nhìn cái bánh ngọt trong tay ta, không lên tiếng. Hiển nhiên là không thích. Tiểu nha đầu này nói dối một cái để
cho ta cao hứng một chút cũng không chịu!
Ta duỗi tay ra, đưa cái bánh lại gần miệng A Nam.
"Về sau nàng ở trong cung, đừng nghĩ tiêu dao bên ngoài", ta nói.
A Nam chuyên tâm ăn bánh.
"Trẫm muốn phong nàng làm Hiền phi", ta nói, "Phi vị chỉ dưới Phùng Yên Nhi".
A Nam sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ta.
"Nàng muốn nói gì thì nói đi".
"Không phải Hoàng Thượng đã hạ chỉ đưa Cửu vương đến Đại quận ở biên giới hay sao?", A Nam không nghĩ ngợi liền thốt ra.
Ta nhịn không được cười ha hả, "Kỳ thật nàng muốn nói đến Tiễn Chiêu Vinh
phải không? Quả nhiên là A Nam thường xem bản đồ, đại cục thiên hạ đều
nắm rõ nha!". Tiểu nha đầu này vừa mở miệng liền lộ ra đuôi hồ ly của
nàng. Trong lòng nàng lúc nào cũng luôn luôn phán đoán đại thế thiên hạ
cùng với tình cảnh của chính mình, còn làm bộ như không thèm để ý.
Mặt ta nghiêm lại, "Không sai, phụ thân Tiễn Chiêu Vinh là thứ sử ở đó,
trẫm quả thật có ý muốn giao Cửu đệ giao cho hắn trông giữ. Nhưng đây
cũng chỉ là công lao của phụ thân nàng ta, nếu nàng ta muốn cái gì thì
còn phải xem biểu hiện của nàng ta ở trong cung".
A Nam lại tiếp
tục ăn bánh của nàng, cái miệng nho nhỏ mở ra khép lại liên tục, đôi mắt cụp xuống bị che lại bởi hàng mi cong dài, che khuất biểu tình của
nàng.
"A Nam, về sau nàng nên ở chung thật tốt với Tiễn Bảo Bảo", ta nói.
Chuyện duy nhất khiến ta lo lắng là chuyện này, cục diện trong hậu cung vốn
đang cân bằng, nhưng nay Hà chiêu nghi đã rớt đài, còn A Nam lại sắp
được phong phi, thê cân bằng liền hoàn toàn bị đánh vỡ. Ta sợ có người
mượn chuyện này bày mưu tính kế đưa tới sóng gió trong hậu cung. Hiện
tại, ta cảm thấy lòng của phụ nữ sâu không lường được, nhưng ta lại nhìn không thấu các nàng. Tiễn Bảo Bảo tuy rằng không đẹp, nhưng nàng ta
cũng giống như những nữ nhân khác, đều có dã tâm.
A Nam lại cắn tiếp một miếng bánh nữa, đơn giản trả lời ta một chữ: "Vâng".
Lần trước ở trên thuyền bắt được mấy người kia, đến bây giờ ta vẫn chưa
thẩm vấn bọn hắn. Ta tính đem bọn họ trực tiếp quăng đến hình bộ xử lý.
Ta biết, không cần thẩm vấn những người này, thì đầu mâu sẽ trực tiếp
hướng vào Binh Bộ thượng thư. Bởi vì theo luật pháp Đại Triệu, quan quân được điều động phải qua xét duyệt của Binh bộ. Tuy rằng lúc này Binh bộ thượng thư – phụ thân của Hà Tử Ngư - sẽ hết đường chối cãi. Nhưng thực tế, người có quyền hành chân chính điều động quan quân vẫn là Tư Mã đại tướng quân Phùng Ký. Cha con Hà Tử Ngư đều là dạng người chân chó
(thích nịnh bợ), bây giờ báo ứng đã đến.
Nhưng với ta mà nói,
điều này cũng không phải chuyện tốt. Cũng không thể dựa vào chuyện này
để làm Phung Ký ngã ngựa nhưng cũng không thể qua loa, coi như là cho
vây cánh của Phùng Ký một đòn cảnh cáo. Hơn nữa, chuyện Hà Tử Ngư làm
trên thuyền đã phamk vào đại kị, Hà gia, lúc này xem như hoàn toàn xong
rồi.
Lần này trở về, vốn dĩ ta có ý định cho A Nam quản lý hậu
cung, muốn xem thử nàng có thích hợp để trở thành người đứng đầu hậu
cung hay không. Nhưng qua một tháng trên thuyền, trải qua lo lắng, việc
này vẫn không thể nóng vội.
Hậu cung, các loại quan hệ bên trong
vẫn dựa vào sự cân bằng, liên quan mật thiết với việc trên triều đình,
rút dây thì động rừng. Hãy chờ xem, lần này ta vừa thay đổi bố cục trong hậu cung, trên triều đình, những người đó tất sẽ có dị động. Ta đang
chờ xem một hồi trò hay.
Không biết từ lúc nào, thừa dịp ta thất
thần không chú ý một cái, A Nam đã ăn hết phân nửa cái bánh ngọt trong
tay ta. Nàng nghiêng đầu, cũng không thèm liếc mắt một cái, quan tâm đến hoàng đế là ta đây đang rối rắm, hao tơn tinh thần. Giống như bánh ngọt mới là vận mệnh, sinh tử của nàng. Ta cuống quít thu tay lại, lấy miếng bánh còn lại ra xa miệng của nàng, bất mãn ồn ào, "A Nam! Nàng ăn đông
ăn tây cũng không nghĩ đến trẫm sao?"
A Nam ngây ngốc ngẩng đầu
nhìn ta, khóe miệng vẫn còn dính vụn bánh. Quả nhiên, gặp thứ nàng yêu
thích, tập trung tinh thần ăn uống liền không nhớ rõ ta!
Ta nhìn
miếng bánh còn dư trong, không chút nghĩ ngợi, lấy tốc độ nhanh nhất,
gió cuốn mây tan, nhét tất cả vào trong miệng mình.
"Hoàng Thượng, người ăn chậm một chút", A Nam nhã thanh nhã khí khuyên ta.
"Không chậm được, trẫm miệng rất lớn!", ta lập tức trả thù nàng.
~~~~~~~~~
Một lần nữa ta lại về tới đế kinh của ta, lúc này đã vào cuối thu, cây cối ở Lạc Kinh điêu linh, xa xa nhìn lại, Lạc Kinh một mảnh xơ xác tiêu điều. Trích Tinh Các u ám ở nơi nào, từ xa cũng có thể nhìn thấy hình dáng
của nó, cơ hồ đây đã trở thành nơi quái dị dơ bẩn nhất dưới bầu trời Lạc Kinh.
Xe ngựa đi qua Đồng Tước đài, ta nắm tay A Nam, trầm giọng nói với nàng, "A Nam, trẫm sẽ không giam cầm nàng trong cung, nàng hãy
xem nơi đây như là nhà của nàng".
Ta không nghe được tiếng A Nam trả lời, cung trang nặng nề, phiền phức trên người nàng, thoạt nhìn A Nam đang có tâm sự.
Là ta làm cho nàng thành như vậy, cung trang lộng lẫy, là muốn làm cho nàng nổi bật khi trở về cung.
Đáng tiếc, từ ngày nào đó khi ta cùng nàng tranh bánh ngọt, A Nam vẫn có chút rầu rĩ.
Đương nhiên, ta biết, đó không phải là vì ta ăn bánh ngọt của nàng, mà là vì sau khi ta ăn bánh ngọt, ta lại ăn luôn nàng.
Ngày nào đó, ta cũng không biết sao lại thế này, tranh đoạt bánh ngọt cùng
nàng cũng không thể thỏa mãn ta. Ta liếc mắt một cái nhìn thấy khóe
miệng A Nam vẫn còn dính vụn bánh, không chút suy nghĩ, ta liền lại gần, giữ cằm A Nam, liếm lên khóe miệng nàng. Dưới đầu lưỡi của ta, phấn môi A Nam mềm mại, ngọt ngào, còn mang theo một mùi hương thơm ngát. Lần
này, một luồng khí nóng rực xông lên não ta, ta đắn đo, nên dừng ở cánh
môi nàng hay tiến sâu hơn nữa.
A Nam vô lực, ở trong lòng ta chỉ ô ô hai tiếng.
Cuối cùng, ta không kiềm chế được chính mình, đầu lưỡi liền đi vào theo khe
hở đang phát ra âm thanh ô ô kia. Đầu lưỡi ta xẹt qua hàm răng nàng, lập tức chìm vào một khối ấm áp ôn nhu. Ta đã sớm vất bỏ sự rụt rè ban đầu, đầu lưỡi di chuyển khắp nơi tìm mật nước ngọt ngào. Mỗi nơi đi qua,
hương vị ngọt ngào kia đều bị ta hút hết. Cuối cùng chỉ còn cái lưỡi
thơm tho không ngừng trốn tránh kia, một người tiến, một người lui.
Ta cảm giác được A Nam muốn chống cự, còn muốn kêu cứu. Nhưng nàng càng
như thế, trong lòng ta lại càng gấp. Một lòng thầm nghĩ đem ý muốn cự
tuyệt của nàng bóp chết từ trong trứng nước. Ta ngăn chặn hô hấp của
nàng, bao vây thân thể của nàng. Ta càng dùng sức hút cánh môi mềm mại
kia, thừa dịp nàng đau đến hít vào, một lần nữa ta xâm chiếm khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng. Cánh môi cùng cánh môi dây dưa, đầu lưỡi ta gắt gao
cuốn lấy đầu lưỡi của A Nam. Đem thanh âm của nàng chặn lại, nuốt hết
vào trong cổ họng.
Ta hút, đoạt lấy, muốn nuốt tất cả ngọt ngào
của A Nam. Hai tay của ta không tự giác dùng sức, kéo thân thể gầy gò
của A Nam, gắt gao ôm chặt vào trong lòng ta. Trong lúc đó, một ý niệm
chợt lóe lên, ta muốn nàng.
Trên thế giới này, ai cũng có thể bỏ rơi ta, nhưng chỉ có A Nam là không thể.
Không biết từ khi nào, hô hấp của A Nam trở nên yếu hẳn, bàn tay nhỏ bé vốn
đang dùng sức bắt lấy vạt áo của ta, lại chậm rãi buông ra, dựa vào cơ
thể ta.
Ta đột nhiên bừng tỉnh, buông nàng ra. Thân thể A Nam theo
cánh tay của ta, mềm nhũn trượt xuống nhuyễn tháp. Mắt nàng mở thật to
nhìn ta, tiếp theo hàng mi bắt đầu run rẩy.
Nàng không khóc, tuy
rằng ta nhìn thấy trong ánh mắt của nàng tràn đầy ủy khuất, nhưng nàng
cũng chỉ nhẹ nhàng cắn đôi môi có chút sưng đỏ, liều mạng chịu đựng.
Thân thể nhỏ gầy dưới thân ta co thành một đoàn.
Ta ngơ ngác ngồi ở bên người nàng, hơn nữa ngày mới nói được một câu, "A Nam còn nói
trẫm muốn cái gì cũng đều cho trẫm, vừa rồi nàng lại không giữ lời
hứa!". Ta nhịn không được vạch trần nàng, nàng đã nói những lời này lúc
hai người chúng ta đều bị thương.
Có lúc, ta thật sự cảm thấy mình rất vô lại.
A Nam chắc là thật sự tức giận. Lúc này, nàng ngồi bên người ta, mặc kệ
ta vẫn lôi kéo tay nàng, tay nàng, tâm nàng cũng là một mảnh lạnh lẽo.
Xe ngựa đã đi đến cửa cung, cánh cổng đen nặng nề, cao lớn đập vào mắt
ta. Hiện tại, dù ta có muốn nói cái gì nữa thì đều đã chậm. Bất luận A
Nam đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, chúng ta cũng đã hồi cung.
Cửa cung mở ra, ta dùng sức nhéo nhéo tay A Nam, dẫn đầu đi xuống xe, sau
đó đi về phía trước. A Nam cũng xuống xe, tay nàng ôm lô giữ ấm, chậm
rãi đi theo phía sau ta.
Ta từng bước từng bước đi qua cửa cung,
đem không khí trầm lặng ảm đạm hoàn toàn phóng ra. Cuối cùng, ta đi tới
cửa cung Trường Nhạc. Lúc cửa được mở ra, đập vào mắt ta là tràng diện
nghênh đón của tất cả nữ nhân trong hậu cung. Lấy Phùng Yên Nhi cầm đầu, các nàng đồng loạt quỳ xuống, "Cung nghênh thánh giá hồi cung, Hoàng
Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế". Thanh âm hoặc ngọt ngào hoặc triền
miên, hòa cùng một chỗ tạo thành một mảnh ồn ào.
Ba ngàn giai lệ, hồng hương thúy hạnh, làm ta hoa cả mắt. Trong số đó ta vẫn thấy được
Phùng Yên Nhi. Nhưng phá lệ, hôm nay nàng ta ăn mặc một thân áo váy đơn
giản, đứng trước mặt mọi người.
Ánh mắt ta cố gắng lướt qua nàng ta, nhìn một hàng đầu người trước mắt, hơn nửa ngày mới phun ra hai chữ: "Bình thân".