Mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình chính là yếu tố cơ bản nhất tạo nên các mối quan hệ trong xã hội. Trong mối quan hệ gia đình thì chủ chốt nhất chính là mối quan hệ với mẹ vợ hoặc cha chồng.
Đằng sau mỗi cặp vợ chồng trẻ luôn luôn có một người mẹ vợ hoặc cha chồng thích gây sóng gió. Bọn họ khi chọn lựa con rể thường thích chọn ba lấy bốn, soi mói khuyết điểm, đứng núi này trông núi nọ, cho dù thế nào cũng không thấy vừa mắt. Trên mặt thì ấm áp, tươi cười nhưng lại hữu ý vô ý châm ngòi mối quan hệ giữa con gái và con rể. Dường như sợ hãi con gái mình nuôi nhiều năm đến khi kết hôn về nhà người ta rồi thì trong lòng không hướng về nhà mẹ đẻ nữa.
Diệp Hoan cảm thấy may mắn vì mình chỉ là đồ giả mạo, không có ý định kết hôn cùng Cao Thắng Nam, nếu không hắn đoán chừng sẽ bị vị cha vợ này hù chết.
Cao Mãnh Nam là anh trai của Cao Thắng Nam, Diệp Hoan nhìn vị bạch diện thư sinh này liền xúc động đến bật cười.
Cao lão gia đây là đang giễu cợt con trai hắn sao?
Nâng chén lên, Diệp Hoan chủ động mời rượu Cao Mãnh Nam.
"Anh Mãnh Nam..."
Gương mặt trắng nõn của Cao Mãnh Nam hơi đen lại.
"Không biết anh Mãnh Nam đã được thăng chức gì rồi? " Diệp Hoan hoàn toàn lờ đi ánh mắt u oán của Cao Mãnh Nam đang nhìn mình.
Cao Mãnh Nam thở dài, cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cha anh, thấp giọng nói: "Gọi tôi là anh Cao được rồi, tôi chung vốn mở một công ty kinh doanh nhỏ, không làm viên chức nhà nước nên không có chuyện thăng chức."
Cao Kiến Quốc sắc mặt không tốt, nói: "Ra ngoài làm việc phải nên dựa vào chính mình, ỷ cha anh là cục trưởng cảnh sát, anh mở cái công ty vớ vẩn chuyên bán đèn báo hiệu, đặt may đồng phục cảnh sát, còn thêm cả thiết bị phòng cháy, côn điện gì gì nữa. Căn bản chính là dùng danh tiếng của cha anh để giả danh lừa bịp, ta thấy cái công ty kia thật chẳng ra gì”
Cao Mãnh Nam kêu khổ nói: "Cha nói vậy oan cho con quá, con cho tới bây giờ chưa từng lạm dụng uy tín của cha, con học đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh, lý do con muốn đầu tư buôn bán những vật dụng cảnh sát kia là vì từ nhỏ đến lớn con tiếp xúc với rất nhiều cảnh sát nên rất hiểu cảnh sát cần những gì. Vì vậy con bán các thiết bị chất lượng tốt, giá tiền cũng phải chăng"
Cao Kiến Quốc trợn tròn mắt, tức giận nói: "Còn dám già mồm với tao? Mày có biết thế nào là "ăn theo" không? Coi như là mày không dùng danh tiếng của cha mày, nhưng các phân cục ở thành phố làm sao không biết mày là con tao. Làm sao dám không nể mặt mày, mày cho là bọn họ thật tâm đến mua đồ của mày sao? Bọn hắn là muốn lấy lòng mày, mày hiểu không? Trong các tỉnh ủy, thị ủy có rất nhiều cán bộ vì như vậy mà dần dần bị tha hóa hết. Mấy hôm trước Dương bí thư bởi vì bản án của con trai Dương Tố mà không thể không từ chức về quê ở ẩn chính là một ví dụ điển hình. Rất nhiều cán bộ bản thân họ không có vấn đề nhưng do con cái làm xằng làm bậy nên bị liên lụy, Cao Kiến Quốc tao cả đời thanh bạch, làm quan thanh liêm. Mẹ mày muốn về nhà bà ngoại tao cũng không cho dùng xe cơ quan, để tự bà ấy tới trạm xe mua vé. Thanh danh cả đời của cha mày nếu như bị hủy trong tay mày thì lão tử có chết cũng không nhắm mắt!"
Cao Manh Nam thở dài ủy khuất nói: "Cha, nếu con ở bên ngoài dùng thanh danh của cha thì bây giờ con không phải chỉ là chủ một công ty nhỏ tài sản chỉ có mấy trăm vạn thôi đâu! Con cái của những lãnh đạo khác người nào không phải là phú ông với tài sản mấy nghìn vạn, con ở trước mặt bọn họ chẳng khác nào một người nghèo. "
Sắc mặt của Cao Kiến Quốc lúc này mới hòa hoãn lại một ít, ông an ủi: "Cứ cần cù chăm chỉ làm việc, làm một người trong sạch. Bây giờ ta làm cục trưởng thì mấy đứa đừng tưởng rằng mình cao hơn người khác. Người khác như thế nào ta không cần biết, nhưng ta tuyệt đối không cho phép con của ta làm xằng làm bậy. Mấy đứa đừng bao giờ có ý định dựa dẫm vào cái chức vị cục trưởng này của ta! " Anh em Cao gia nghiêm túc gật đầu vâng theo.
Diệp Hoan lẳng lặng chứng kiến cảnh này, trong lòng không khỏi bị sốc!
Hắn vốn là không mấy ấn tượng với Cao Kiến Quốc, cũng không phải ác cảm, chỉ là cảm thấy người này ngôn hành cử chỉ đều lộ ra phong thái dũng mãnh, uy nghiêm của một quân nhân, nhưng mà những lời ông nói ra vừa rồi làm cho Diệp Hoan bắt đầu kính nể ông.
Đây mới thực sự là một vị quan tốt, luôn biết kiềm chế bản thân. Răn người ngoài thì dễ, răn người nhà mới khó, ông có thể đối xử nghiêm khắc với con cái mình để chúng không lạm dụng quyền lực làm việc bừa bãi, điều đó thật không dễ dàng gì.
Hiện tại Diệp Hoan đã hiểu được cái tính nguyên tắc của Cao Thắng Nam là được di truyền từ ai, quả nhiên là cha truyền con nối. Nếu lớn lên trong một gia đình có một tấm gương mẫu mực thì lời nói và cách cư xử của các thành viên sẽ dần dần bị ảnh hưởng.
Ở trong cái thế giới phù hoa này mà vẫn giữ gìn được sự liêm khiết là một điều thật hiếm có.
Giờ phút này Diệp Hoan quyết định sẽ kính nể vị cục trưởng thân ở địa vị cao mà liêm khiết này, trên đời này người có thể làm cho Diệp Hoan kính nể không nhiều lắm. Lão viện trưởng là người đầu tiên, tiếp đến là cục trưởng Cao Kiến Quốc này, về phần cha của hắn Thẩm Đốc Lễ. . . Nói thực ra Diệp Hoan không tìm thấy được trên người ông một tia sáng nào đáng để tôn kính cả.
Cao Kiến Quốc sau khi giáo huấn xong hai người con, lại nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt mũi hiền lành cười nói: "Tiểu Diệp này, cha mẹ cậu làm nghề gì?" Trái tim Diệp Hoan xiết chặt, lập tức nhìn về phía Cao Thắng Nam.
Cao Thắng Nam nhẹ nhàng lắc đầu, cô biết rõ thân thế hiển hách của Diệp Hoan, nhưng cô không hy vọng Diệp Hoan để lộ ra thân thế của mình, làm như thế có lẽ sẽ hù chết cha mẹ của cô.
Diệp Hoan là người cao hứng nhất, đây là cái gì? Đây là cơ hội diễn xuất điển hình đó, vì vậy Diệp Hoan nhanh chóng bày ra vẻ mặt suy sụp, dáng vẻ bi thương: " Cha tôi, ông ta không làm việc gì cả, cả ngày uống rượu đánh bài, hễ thua bạc liền trộm sổ tiết kiệm của mẹ tôi, còn đánh tôi cho hả giận. Những năm qua tôi bị ông ấy đánh trên người hình thành biết bao nhiêu vết sẹo."
Cao Thắng Nam thấy vẻ mặt đau thương của Diệp Hoan đang nguyền rủa cha của hắn thì không khỏi giật giật khóe miệng, khuôn mặt nín nhịn đến đỏ bừng để không phát ra tiếng cười.
Cao Kiến Quốc nghe Diệp Hoan trình bày hoàn cảnh thì do dự một chút, xúc động thở dài: "Tiểu Diệp, đừng trách ta nói chuyện khó nghe, cha của cậu đúng là một tên khốn khϊế͙p͙! "
Diệp Hoan thở dài, nói: "Là người thì sẽ có lỗi lầm, có đôi khi tôi muốn thừa dịp ông ấy đi vào ngõ tối rồi úp sọt đánh một trận cho hả giận, bất quá trong thiên hạ, ơn cha mẹ là lớn nhất, tôi không thể làm ra hành động ngỗ nghịch như vậy được. "
“Vậy mẹ của cậu đâu? Bà ấy làm cái gì? Trong giọng nói của Cao phu nhân lộ vẻ đồng tình.
"Mẹ của tôi bà ấy. . ." Diệp Hoan nhẫn nhịn cả buổi mới nói ra được mấy chữ.
"Bà ấy cũng giống như tôi, cũng là nhân viên môi giới" Ba người nhà họ Cao lập tức bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra con trai kế thừa nghề nghiệp của mẹ, rất là đáng quý nha. "
"Đều là vì nhân dân phục vụ . . ." Diệp Hoan mặt không đổi sắc khiêm tốn.
Cao Thắng Nam cảm giác mình chịu không nổi nữa, vội vã đứng lên: "Con đi lấy món súp. " Cô ba chân bốn cẳng chạy vào nhà bếp, tránh phải thất thố mà cười trước mặt mọi người.
Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, bầu không khí trên bàn cơm của Cao gia trở nên ấm cúng hơn.
Dù Diệp Hoan không mong muốn cái danh phận con rể tương lai này nhưng thái độ của Cao Kiến Quốc rất nhiệt tình, dù rằng ẩn trong đó là thâm ý khó dò. Sau khi Cao Kiến Quốc lôi kéo vài câu, Diệp Hoan liền ngồi uống rượu cùng hai cha con nhà họ Cao, càng uống càng thấy vui vẻ. Hắn tựa hồ đã sớm quên từng nói qua là không biết uống rượu, ba người nâng ly cạn chén uống đến mặt đỏ tới mang tai. Một bình Mao Đài đã vào trong bụng, Diệp Hoan liền hiện nguyên hình, cách nói năng sặc mùi lưu manh, hô hào Cao Kiến Quốc và Cao Mãnh Nam không say không về. Cao Kiến Quốc thần sắc không thay đổi mỉm cười đáp ứng, cuối cùng Diệp Hoan tửu lượng không bằng người, mê mang không biết rõ mình đã làm gì, sau đó tiếp xúc thân mật với sàn nhà Cao gia.
Thời điểm Diệp Hoan tỉnh dậy đã là sáng ngày thứ hai.
Đầu rất đau, xương khớp toàn thân cũng rất đau, dường như sau khi say bị Cao Kiến Quốc thừa dịp đánh cho hắn một trận vậy.
Say rượu rất đáng sợ, thậm chí khiến người ta đau nhức đến mức làm mọi cách để tiêu trừ cái cảm giác khó chịu ấy. Tay đỡ trán, Diệp Hoan cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy hốc mắt hồng hồng của Cao Thắng Nam đang đứng ngay trước giường hắn.
"Anh đã tỉnh chưa? " Cao Thắng Nam lạnh lùng hỏi, thái độ lạnh lẽo không giống như vẻ vui sướng của ngày hôm qua.
". . . . " Diệp Hoan phát ra âm thanh khàn khàn
Cao Thắng Nam trừng đôi mắt đẹp của mình, oán hận liếc hắn, sau đó cầm một ly nước đưa tới trước mặt hắn.
"Uống chết đi! Nếu như anh bị nhốt ở hoang mạc, xem anh làm gì được! " Giọng Cao Thắng Nam rất phẫn uất.
Diệp Hoan không hiểu ra sao, vừa mới trải qua một đêm làm sao thái độ cô ta trở nên bất đồng như vậy được? Mình cũng không chọc cô ta?
Uống một ngụm nước lớn, Diệp Hoan rốt cục cũng khôi phục vài phần tức giận, nước còn dính trên miệng, cười nói: "Nếu như hai ta đều bị nhốt ở hoang mạc, khẳng định là cô sẽ không chết khát. "
"Tại sao? "
"Tôi sẽ lấy nước tiểu của tôi cho cô uống. "
Cao Thắng Nam: " . . ."
Hiện tại cô muốn chạy ngay vào nhà bếp, cầm dao phay băm chết tên khốn nạn này.
"Khốn nạn, khốn nạn! Tại sao anh không chết đi cho rồi? " Cao Thắng Nam oán hận mắng.
Diệp Hoan mất hứng: "Tôi đã chọc tức cô chỗ nào chứ? "
Cao Thắng Nam tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói: "Anh không biết tối hôm qua anh uống say đã làm ra cái trò gì sao? "
"Không biết!"
Cao Thắng Nam hốc mắt phiếm hồng, thở dài mang theo vẻ đau khổ chậm rãi kể lại chuyện tối hôm qua.