Bằng lái! Thứ này đối với Diệp Hoan mà nói là đồ vật trong thần thoại cổ tích, hình dáng của nó như thế nào Diệp Hoan cũng không hề biết. Cả người Diệp Hoan ướt đẫm mồ hôi.
Bàn tay Cao Kiến Quốc duỗi thẳng tắp, mắt hiện lên sát khí hung hãn khiến người ta phải run sợ. Diệp Hoan đến nửa chữ cũng không dám phát ra. Hắn sợ hễ mở miệng thì lập tức bị Cao Kiến Quốc giết ngay tức khắc.
Diệp Hoan đổ mồ hôi, lắp bắp nói: "Bằng lái, bằng lái... "
Diệp Hoan không dám nhìn đến ánh mắt giết người của Cao Kiến Quốc, hắn đưa mắt cầu cứu sự giúp đỡ của Cao Thắng Nam, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Bằng lái... Không có được không?"
Cao Kiến Quốc hung ác nói: " Nhất định phải có!"
"Cái này... Thật không có."
....
Bữa cơm ra mắt ở Cao gia trở nên trầm mặc.
Rõ ràng không khí trong lần gặp mặt đầu tiên không mấy vui vẻ. Tuy Cao Kiến Quốc không bùng nổ ngay tại chỗ đã là thực sự may mắn. Vì để giữ vững cương vị của người lãnh đạo, Cao Kiến Quốc luôn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Căn nhà được bài trí giản dị, thậm chí có chút cổ xưa, bàn ăn làm từ gỗ lim có nhiều chỗ bị tróc sơn, hiển nhiên nó đã được dùng qua nhiều năm. Từ điểm này nhìn ra được cao Kiến Quốc là người rất liêm khiết và giữ gìn thanh danh trong sạch.
Vốn dĩ bữa tối phải ấm áp hòa thuận nhưng trên bàn cơm lúc này tràn ngập không khí u ám, chết chóc. Cao Kiến Quốc mỗi tay giơ một cây đũa, ra sức cọ xát chúng. Khuôn mặt tái nhợt của Cao Kiến Quốc thỉnh thoảng gắng gượng bày ra một nụ cười, có điều nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy mùi vị dữ tợn.
Diệp Hoan tê cả da đầu. Hắn biết cái mà Cao Kiến Quốc chân chính muốn mài là dao, mà Cao Thắng Nam lúc này thật. muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt. Cô thực sự không nghĩ tới một kế hoạch được sắp xếp hoàn hảo tỉ mỉ cuối cùng lại thành ra như thế này.
Quả nhiên là người tính không bằng trời tính.
Đôi mắt xinh đẹp của Cao Thắng Nam tràn đầy nghi hoặc nhìn tới nhìn lui trên mặt Diệp Hoan, Cao Thắng Nam không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ.
Cái tên gia hoả này sẽ không phải là cố ý chứ? Hắn muốn dùng phương thức này để ba mẹ cô chán ghét hắn, sau đó hắn và cô tự nhiên sẽ chấm dứt không liên quan gì đến nhau nữa, rồi hắn sẽ cùng Nam Kiều Mộc kia vui vẻ ở bên nhau. Nghĩ đến đây trong mắt Cao Thắng Nam cũng bắt đầu toát ra sát khí.
Anh trai của Cao Thắng Nam là một người đàn ông thanh nhã điềm đạm. Anh ta ngồi ở bên cạnh Cao Kiến Quốc, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài, hiển nhiên là đang chia buồn với con chó Vượng Tài vô tội kia. Ánh mắt gợn lên sóng nước, nhìn anh ta giống như một người vợ u oán vì thất sủng. Anh ta âu sầu xong, lại u oán nghiêng mắt nhìn Diệp Hoan rồi lại nhìn quanh phòng. Trong nhà chỉ có mẹ của Cao Thắng Nam là bình thường nhất. Bà bận rộn nấu nướng trong nhà bếp, trên mặt luôn nở nụ cười hòa ái, nhìn Diệp Hoan bằng ánh mắt tràn đầy yêu thích.
Bữa cơm tối nay diễn ra trong không khí u ám như vậy đấy.
Cao Kiến Quốc tức sôi ruột nhưng vì muốn giữ mặt mũi cho người mà con gái mang về nên ông phải nhẫn nhịn. Từ xưa đến nay người Trung Quốc luôn chú ý đạo đãi khách, người đã tới cửa tức là khách, mặc kệ có chán ghét người này thế nào thì chí ít khi ở trong nhà mình cũng không thể nói lời ác độc với khách. Đây là vấn đề về cách cư xử.
Cao Kiến Quốc không hổ là cục trưởng cảnh sát. Ông hít thở sâu hai lần, sắc mặt tái nhợt đã biến mất, thay vào đó vẻ vui tươi cùng nụ cười rạng rỡ.
Cao Kiến Quốc cười híp mắt rồi nhìn chăm chú vào Diệp Hoan nói: "Chàng trai, cậu họ gì?”
Diệp Hoan hơi gật gật đầu, mang theo vài phần khiêm tốn cười nói: "Không dám, cháu họ Diệp, tên Diệp Hoan."
"Diệp Hoan?" Cao Kiến Quốc không khỏi nhíu mày, cái tên này ông đã nghe qua không chỉ một lần. Vị anh hùng ở Ninh Hải, người đã dùng tay không dũng cảm đánh nhau với bọn cướp ngân hàng, người đã từng gây chấn động trong chốn quan trường Ninh Hải, cả vụ án trợ lí Chu Mị của tập đoàn Đằng Long bị bắt cóc. Và gần đây nhất là có liên quan đến vụ án Dương Tố, sau đó Thẩm tổng lí phải đích thân đến thành phố Giang Châu dàn xếp trấn an các cán bộ tỉnh ủy Giang Nam, mà những việc này đều có liên quan đến một người thanh niên tên Diệp Hoan, chẳng lẽ là hắn sao?
Cao Kiến Quốc sắc mặt cứng lại, ông lập tức đưa ánh mắt về phía Cao Thắng Nam.
Cha con tâm ý tương thông, từ ánh mắt của ba mình Cao Thắng Nam hiểu được hàm ý bên trong, khẽ gật đầu một cái.
Nhìn thấy con gái gật đầu khẳng định, ánh mắt Cao Kiến Quốc nhất thời tràn đầy kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này không có lộ ra khí chất gì đặc biệt, ông thật không nhìn ra hắn lại là nhân vật nổi tiếng nhất Giang Nam trong thời gian gần đây. Hắn làm sao mà cùng con gái mình tiến đến với nhau? Hắn thực sự là bạn trai của con gái ư?
Bây giờ thân phận của Diệp Hoan chưa được công khai ra bên ngoài, ở trong tỉnh ủy cũng chỉ có mấy người biết được, Cao Kiến Quốc càng không hề biết hắn là con cháu của Thẩm gia, nếu không ông sẽ càng thêm kinh hãi. Riêng giờ khắc này, khi Cao Kiến Quốc biết Diệp Hoan có liên quan đến mấy vụ án kia thì đã giật mình kinh hãi rồi.
Lần thứ hai, ánh mắt Cao Kiến Quốc ngưng trọng quan sát Diệp Hoan, lần này là chân chính quan sát. Không thể không nói Cao Kiến Quốc làm cảnh sát nửa đời, ánh mắt nhìn người rất độc, chỉ từ ánh mắt và cử chỉ của Diệp Hoan là ông đã nhìn ra chút đầu mối.
Ánh mắt trong suốt nhưng hơi bất chính lại mang theo mấy phần tà khí, tuy hắn ngồi ngay ngắn trên bàn cơm nhưng vô thức để lộ ra mấy phần vô lại. Hai chân dưới gầm bàn thỉnh thoảng lại run lên. Người ta nói "nam run nghèo, nữ run tiện", từ những chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra được Diệp Hoan từ nhỏ đã không được giáo dục tử tế.
Rất nhiều chi tiết nhỏ đã tạo nên một kết luận rõ ràng trong đầu Cao Kiến Quốc. Nói đơn giản, tiểu tử này vốn là một tên lưu manh.
Cao Kiến Quốc tổng hợp mấy chuyện phát sinh ở Ninh Hải trước đây và những vụ án có liên quan đến Diệp Hoan, hẳn là có người đứng sau bao che cho Diệp Hoan. Cuối cùng ông có thể khẳng định Diệp Hoan là một người không an phận, là kiểu người thích gây chuyện. Sau một giây kết luận, Cao Kiến Quốc lập tức gạt bỏ việc chọn Diệp Hoan trở thành con rể nhà họ Cao.
Ông không thể để cho con gái mình ở bên cạnh một người như thế được. Con gái của cục trưởng cảnh sát không thể lấy một tên lưu manh, như vậy thì người đời sẽ nói gì? Chẳng phải thể diện của Cao Kiến Quốc ông sẽ bị mất hết sao? Lại nói, con gái chung sống với một tên lưu manh thì làm thế nào mà hạnh phúc cho được. Chủ ý đã quyết, Cao Kiến Quốc vẻ mặt không đổi, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười xã giao: "Không tệ, Tiểu Diệp cậu làm công việc gì vậy?"
Đuôi lông mày của Diệp Hoan nhảy lên mấy lần.
Mẹ nó! Hắn quên không chuẩn bị lời thoại này,vấn đề này phải trả lời thế nào? Lẽ nào nói với ông ta rằng lão tử là lưu manh, nghề nghiệp là chuyên đi dọa dẫm người khác kiêm trộm cắp sao?
Diệp Hoan lau vệt mồ hôi, lén lút quăng vài ánh mắt cầu cứu về phía Cao Thắng Nam
Cao Thắng Nam thầm than một tiếng, cái người này không thể khiến người ta thôi lo lắng. Cao Thắng Nam ho khan một cái, mặt không thay đổi giúp Diệp Hoan hồi đáp: "Môi giới, anh ấy làm môi giới."
Diệp Hoan thở dài một hơi gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Đúng vậy, cháu làm bên môi giới."
Cao Kiến Quốc ồ một tiếng, tiếp tục cười híp mắt hỏi: "Môi giới, có thể cho ta biết cụ thể môi giới về lĩnh vực nào không?"
Diệp Hoan: "Sh.i... . . ." (shit!)
Hắn dám thề rằng lão già này tuyệt đối không có ý tốt!
"Môi giới lĩnh vực nào cháu cũng làm, bất động sản, cổ phiếu kề cả công trình cũng có" Diệp Hoan lắp bắp khoác lác.
Anh của Cao Thắng Nam đầy hứng thú nói: "Cậu còn làm bên môi giới cổ phiếu sao? Thật là tốt, gần đây tôi rất có hứng thú với cổ phiếu trong nước nên đã mua một ít nhưng lại không biết tình hình biến động như thế nào, cậu giúp tôi phân tích xem loại cổ phiếu nào có tiềm lực được không."
Diệp Hoan: “Sh... . . ."
Hắn thật sự rất muốn khóc.
Cổ phiếu tròn méo thế nào hắn còn chưa từng thấy qua, chứ đừng nói đến mấy cái thuật ngữ tài chính gì kia. Nếu còn nói thêm điều gì nữa thì hắn nhất định sẽ bại lộ chân tướng.
Cao Thắng Nam không nhìn nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là mở miệng giúp hắn giải vây. Cô hung ác trừng mắt, sau đó gắp cho hắn một cái đùi gà, sẵng giọng: "Anh mau mau ăn cơm đi, tại sao mỗi khi đàn ông ngồi với nhau là lại nói mấy chuyện cổ phiếu rồi lại khủng hoảng kinh tế, mọi người không thấy phiền à?"
Cao Kiến Quốc lẳng lặng chứng kiến tất cả, ông híp mắt nở một nụ cười không biết có ý gì
Diệp Hoan run rẩy nâng bát cơm lên
Bữa cơm tối này không tốt chút nào, đây là bữa cơm khó nuốt nhất mà hắn từng ăn.
Hắn hiện tại rất hối hận, tại sao mình mềm lòng đáp ứng ra mắt cha mẹ cô ta, đây không phải là tự đi chịu tội sao chứ!
Cao Kiến Quốc ôn hoà vỗ vai Diệp Hoan, ông cười vô cùng thân thiện: "Tiểu Diệp uống rượu không?"
"Cảm ơn bác Cao, cháu không uống rượu, không uống rượu." Diệp Hoan không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả dạng làm một thanh niên kiểu mẫu không sa đọa.
Kịch đã bắt đầu diễn rồi, dù có khó cũng phải tiếp tục chống đỡ thôi.
Cao Kiến Quốc bất mãn cau mày: "Không uống rượu sao được? Đàn ông mà, biết uống rượu mới là đàn ông chân chính, lần đầu tiên cậu tới nhà chúng ta, nhất định phải uống....uố...ng! Thắng Nam, con đi lấy bình Mao Đài ủ mười lăm năm ra đây cho ba, có khách quý đến không thể không uống" Cao Thắng Nam kinh ngạc nhìn ba mình.
Cao Thắng Nam đương nhiên rất mong ba cô đối đãi nhiệt tình với Diệp Hoan nhưng cô lo lắng khi Diệp Hoan uống rượu có gây ra chuyện làm trò cười cho thiên hạ hay không? Sau vài lần do dự, Cao Thắng Nam vẫn thuận theo ý ba, cầm hai bình Mao Đài ra.
Bình rượu vừa mở nắp, một mùi thơm nồng đậm lan tỏa.
Cao Kiến Quốc bưng rượu lên cạn ly với Diệp Hoan.
Khi Diệp Hoan làm ra dáng vẻ miễn cưỡng, ngại ngùng nâng cốc ngậm vào miệng lại nghe Cao Kiến Quốc đột ngột hỏi một câu: "Tiểu Diệp, cậu đã lên giường với con gái ta chưa?"
"Phụt!!!" Rượu Mao Đài phun đầy mặt Cao Kiến Quốc.
Cả bàn ăn lặng im như chết...
Cả người Diệp Hoan run lên, hắn cảm giác đũng quần bắt đầu ẩm ướt.
Cục trưởng cảnh sát bị ta phun rượu đầy mặt, toàn bộ tỉnh Giang Nam ai trâu bò như ta không? Nhưng có ai biết giờ khắc này nội tâm của ta bức bách cỡ nào không?
Diệp Hoan lộ ra khuôn mặt tươi cười trông còn khó coi hơn cả khóc, hắn lập tức dùng tay áo của mình lau mặt cho Cao Kiến Quốc.
"Bác Cao, thật xin lỗi." Vẻ mặt Diệp Hoan đầy áy náy.
Cao Kiến Quốc bình tĩnh dùng khăn giấy lau một cái, nói: "Không sao, câu hỏi ta vừa hỏi, cậu mau trả lời đi."
Diệp Hoan không chút do dự lắc đầu: "Không có, chúng cháu không phát sinh bất cứ quan hệ nào."
Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Thắng Nam đỏ sẫm lại, yên lặng ngồi ở bên cạnh bàn, cúi thấp đầu không lên tiếng.
Sắc mặt Cao Kiến Quốc trở nên vui mừng, liên tục gật đầu khen ngợi: "Không phát sinh là tốt rồi. Rất tốt, chàng trai này thật không tệ, người trẻ tuổi phải biết giữ mình trong sạch, có một số việc chỉ vợ chồng mới có thể làm, năm đó ta xuống nông thôn tập sự cũng bị mẹ của Thắng Nam đè ra đống củi…."
Lời này khiến mẹ của Cao Thắng Nam xấu hổ không thôi, bà nhanh tay nhanh chân gắp thức ăn chặn miệng của Cao Kiến Quốc lại.
"Ông già hồ đồ này, ông mau ăn đi!"
Trên bàn cơm Cao gia, mọi người bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất, Cao Kiến Quốc cố ý tạo dựng bầu không khí vui vẻ, cảm giác rất hài hòa nhưng lại ẩn ẩn như có sóng ngầm quanh quẩn bầu không khí trên bàn cơm.
Uống mấy chén thì mặt Diệp Hoan đỏ tới mang tai, rượu vào làm cho hắn có thêm sự mạnh bạo, vào lúc này hắn thấy lạc quan hơn rồi.
Cục trưởng thì có gì phải sợ chứ, cha ta là Người đứng đầu nội các của quốc gia đấy, ta cũng không phải là cái bình nước tiểu.
Diệp Hoan ngoái cổ qua chỗ khác, anh của Cao Thắng Nam đang từ tốn gắp thức ăn, rồi nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu, so với sự dũng mãnh của hai cha con Cao gia, anh hai này thật là biến dị gen.
Cao Kiến Quốc xuất thân là quân nhân, làm sao nuôi ra một cậu con trai còn thanh nhã hơn cả "bạch diện thư sinh". Đúng là kỳ lạ
Thừa dịp mọi người không chú ý, Diệp Hoan không nhịn được mà hỏi với: "Anh Cao, tôi còn chưa biết tên của anh."
Anh của Cao Thắng Nam lập tức thẹn thùng, mắt phượng u oán liếc ba mình một cái, khe khẽ thở dài, ảm đạm không nói.
Diệp Hoan phán đoán tên của anh ta có vẻ không được hay cho lắm, từ cái tên Cao Thắng Nam là có thể nhìn ra được Cao Kiến Quốc không giỏi bộ môn đặt tên cho lắm
Diệp Hoan đồng tình vỗ vỗ vai hắn, sau đó cạn chén với anh ta.
Cao Kiến Quốc chợt lên tiếng.
"Mãnh Nam, xới cho ba bát cơm."
Phụt!!
Cao Kiến Quốc lại một lần nữa bị phun rượu vào mặt. Ông bình tĩnh lau mặt rồi liếc mắt nhìn Diệp Hoan.
"Tiểu Diệp, lần thứ hai rồi, không phải là cậu là cố ý xả giận chứ?"