Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 132-2: Chú hai (Phần 2)

Sự việc rất đơn giản, dăm ba câu liền có thể nói rõ ràng.


Tối hôm qua Cao Kiến Quốc cùng với Diệp Hoan uống rượu vô cùng nhẹ nhàng, vui vẻ. Hai người càng uống càng thân, nói là hối hận vì đã gặp nhau quá muộn. Về sau không biết Cao Kiến Quốc mưu tính từ trước hay rượu vào nông nổi, dù Cao Thắng Nam có ra sức ngăn cản ông vẫn quyết liệt cùng Diệp Hoan chặt đầu gà, đốt giấy vàng bái Quan Công kết làm huynh đệ kết nghĩa.


Diệp Hoan mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hãi nhìn Cao Thắng Nam.


"Cha cô. . .Thật độc ác! " Cao Thắng Nam nước mắt rơi rớt: "Tối hôm qua đã nói anh đừng uống nữa mà anh vẫn cứ uống, tôi ngăn cản anh kết nghĩa huynh đệ với cha tôi liền bị anh đạp một cái té ngã, anh quả thực khốn nạn cực độ! " Vẻ mặt Diệp Hoan lúc này đã biến thành màu gan heo.


Hắn rất hiểu cảm nhận của Cao Thắng Nam.
Mang bạn trai về ra mắt cha mẹ, sau một trận rượu bạn trai đã biến thành trưởng bối của mình, cô biết đi đâu mà kêu oan đây!
Hai người trầm mặc, lúng túng không biết nói cái gì cho phải tại thời điểm này, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười của Cao Kiến Quốc.


"Nhị đệ đã tỉnh rồi sao? "
Phản ứng đầu tiên của Diệp Hoan là cúi đầu nhìn đũng quần của mình.
Sau đó hắn đột nhiên giật mình, từ nay về sau chỉ sợ chính mình là Nhị đệ rồi. "Bác Cao… " Diệp Hoan mạnh mẽ cất dấu nỗi đau, làm ra vẻ mặt tươi cười.


Hôm nay Cao Kiến Quốc rất cao hứng, thật có thể nói là tinh thần vô cùng phấn chấn, hân hoan, so với khuôn mặt giả vờ tươi cười tối hôm qua thì dáng vẻ hôm nay chân thành hơn gấp trăm lần.


Ra rẻ chau mày không vui, Cao Kiến Quốc nói: "Tối hôm qua chúng ta đã kết bái, như thế nào còn gọi ta là bác Cao? Phải kêu ta là đại ca mới phải chứ! "
Không dám nhìn mặt ngọc lạnh lẽo của Cao Thắng Nam, Diệp Hoan gượng gạo thay đổi cách xưng hô:"Cao . . .Đại ca."


Cao Kiến Quốc cười ha ha, dùng sức vỗ vai Diệp Hoan nói: "Tốt! Hảo huynh đệ! Ngày hôm qua chúng ta uống một trận thật sảng khoái, đứng lên đi, chị dâu cậu đã nấu một nồi cháo để giúp chúng ta giải rượu, Thắng Nam đừng đứng đó, mau đỡ nhị thúc con xuống dưới ăn cháo, đi nào. "


Dừng một chút Cao Kiến Quốc bổ sung: "Chúng ta kết bái anh em không có ồn ào, thế nhưng Nhị đệ ngàn vạn lần phải nhớ rõ ta là cán bộ quốc gia lại là Đảng viên. Nhị đệ cũng biết đấy, chế độ chính trị này không nhiều người có loại quan hệ này, việc này không nên nói ra ngoài. "


Cao Kiến Quốc nói xong liền đi xuống lầu.
Trong phòng, Cao Thắng Nam ánh mắt âm lạnh, trong con ngươi đen bóng dường như toát ra hai con dao phay, chực chờ phanh thây xé xác Diệp Hoan mới hả giận.
Sau gáy Diệp Hoan chảy mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy đi xuống nhà.


Cao Thắng Nam trầm mặc không biết bao lâu, cô cất giọng lạnh lẽo như hàn băng: "Diệp nhị thúc, mời xuống lầu, có muốn cháu gái này đỡ ngài xuống không? "
"Không, không cần, nhị thúc trước tiên giúp Nhị đệ giải tỏa căng thẳng đã. "
......................
Trong khu nhà tổ của Thẩm gia ở Bắc Kinh.


Rừng trúc xanh tươi xào xạc trong gió núi, sâu bên trong rừng trúc, mùi đàn hương nhàn nhạt quẩn quanh làm cho lòng người thanh tỉnh. Trước những linh bài tôn nghiêm, dù trong đầu nghĩ đến bất cứ chuyện tình phàm tục gì cũng đều là một sự thiếu tôn trọng với cảnh sắc thoát tục nơi đây.


Ven rừng trúc có một tiểu viện nho nhỏ, tường đỏ ngói xanh, vườn cúc vàng rực trong nắng lấp ló sau cánh cửa gỗ xù xì, rất có hương vị “Độc tọa u hoàng lý”
(Độc tọa u hoàng lý
Đạn cầm phục trường khiếu
Lâm thâm nhân bất tri
Minh nguyệt lai tương chiếu


Dịch: (Hữu nguyên – thư viện hoa sen)
Khóm trúc ngồi riêng bóng
Gảy đàn lại hát ca
Rừng sâu người đâu biết
Trăng sáng đến cùng ta)
Thẩm Đốc Lễ đứng trước tiểu viện, sau khi hít thở mấy lần, sắc mặt trầm tĩnh đẩy cửa viện đi vào.


Thẩm lão thái gia đang nằm thảnh thơi cạnh mảnh vườn nhỏ trong sân, hai mắt lim dim hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp giữa tiết trời đông giá.


Lão thái gia mặt mày cương nghị, những đường cong trên khuôn mặt rõ nét như dùng dao gọt đẽo, đuôi lông mày bên phải có một vết sẹo dài dữ tợn kéo dài đến má, càng làm khí thế của lão thái gia tăng thêm phần lăng lệ ác liệt.


Đám con cháu Thẩm gia ai cũng biết, vết sẹo này của lão thái gia chính là một loại huân chương. Lão thái gia đời này đạt được vô số huân chương, nhưng thứ mà ông để ý nhất cũng đắc ý nhất chính là vết sẹo này.


Thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, lão thái gia đảm nhiệm chức đội trưởng đội du kích biên khu phía bắc, có một lần trong lúc vô tình thăm dò được tung tích một sư đoàn quân Nhật ở chiến khu Hoa Bắc đang đi qua vùng biên khu phía bắc để thị sát vùng Sơn Tây. Lão thái gia phân tích xác nhận tin tức chuẩn xác về sau liền bố trí quân ở ven đường thiết lập mai phục, vận dụng một lượng lớn thuốc nổ chôn trên đường, cũng triệu tập tất cả lượng vũ trang hiện có. Rất nhiều quân Nhật cùng với xe tăng đi qua địa điểm mai phục, Lão thái gia giật chốt, tiếng nổ vang trời hơn phân nửa đại đội Quỷ Tử bị thổi bay, còn lại bị quân củal thái gia dìm trong lửa. Đó là một trận đánh được ghi vào sử sách, chiến đấu giằng co ba giờ, tàn binh toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ còn lại trại doanh đầu não dựa vào nơi hiểm yếu để chống trả.


Lão thái gia là một hảo hán, ông đã cho Miyamoto một cơ hội giành lại mạng sống bằng một trận đấu tay đôi.


Miyamoto tay cầm một cây đao Đông Dương, lão thái gia cầm một cây Cửu Hoàng Đại Khảm Đao truyền thống, ngươi đánh ta đỡ, đao quang kiếm ảnh giao thủ gần trăm hiệp. Rút cục cương đao của lão thái gia mạnh mẽ đâm vào bụng Miyamoto và ông cũng phải trả một cái giá đắt chính là vết sẹo này.


Lão thái gia nói một vết sẹo trên mặt đổi được một cái mạng của tướng quân Quỷ Tử, đáng giá.
Vì vậy vết sạo này trở thành một cái huân chương đắc ý nhất trong cuộc đời chinh chiến của lão thái gia


Thẩm Đốc Lễ cũng lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần cùng với ông, nhìn vết sẹo kia, thật sâu trong nội thâm của Thẩm Đốc Lễ tràn đầy kính trọng.


Bất luận lão thái gia về sau làm việc ngoan lệ như thế nào, thậm chí đối với người trong nhà cũng không hề nương tay. Nhưng không thể phủ nhận được cống hiến của ông đối với quốc gia này, dân tộc này. Trong cuộc chiến chống ngoại xâm, ông là một anh hùng, có một ý chí quật cường bất khuất, như một thanh cương đao vĩnh viễn không bị tổn hại, vì dân tộc cũng là vì tôn nghiêm của bản thân mà ông tàn sát tiêu diệt sinh mệnh quân địch.


Ông là một tấm bia lớn, vĩnh viễn được ghi vào sử sách truyền kỳ.
Con người theo tuổi tác sẽ dần già đi và biến mất một ngày nào đó, nhưng truyền kỳ thì không bao giờ tàn phai.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, lão thái gia có chút không kiên nhẫn lẩm bẩm vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.


Đôi mắt như ngôi sao lóe sáng khó lường, cũng giống như lưỡi kiếm sắc bén không thể đón đỡ, rất khó tưởng tượng một ông già trên tám mươi tuổi có thể xuất hiện ánh mắt sắc bén như thế.
"Đốc Lễ, anh đã đến rồi hả? " Lão thái gia âm thanh khàn khàn nói.


Thẩm Đốc Lễ kính cẩn xoay người: "Cha, quấy rầy người nghỉ ngơi rồi. "
Lão thái gia khoát tay: "Người trong nhà đừng nói những lời khách khí, ta gọi anh tới là có chuyện muốn hỏi anh. "


"Cha cứ hỏi. " Lão thái gia nằm lại trên ghế, chậm rãi nhắm mắt: "Ta vẫn nghĩ đứa bé năm đó đã chết ở bên ngoài rồi, không ngờ nó vẫn còn sống. Đốc Lễ, anh đã nhọc lòng rồi. "


Khuôn mặt Thẩm Đốc Lễ hơi đổi, nghe những lời này từ miệng cha ông không khác tin bị giáng chức là bao, vì vậy thấp giọng nói: "Cha, chuyện năm đó cha biết rõ đấy, con. . "


Lão thái gia khoát tay, ngắt lời nói: "Chuyện năm đó không nói nữa, thị phi công bằng tự tại nhân tâm, ta muốn hỏi anh một chút, đứa bé Diệp Hoan kia thật là con của anh sao? Anh không cần gạt ta. "
Thẩm Đốc Lễ thận trọng gật đầu: "Đúng vậy. "


"Các người đều đã nhận nhau, vì sao không đưa nó trở về Thẩm gia nhận tổ quy tông? Vẫn còn ở Ninh Hải tính đợi chuyện gì vậy? " Trên mặt Lão thái gia lộ vẻ bất mãn.
"Cha, tính tình con trai con có hơi bồng bột, nhất thời không thích ứng được với thân phận mới, cho nên . . ."


Lão thái gia hừ hừ nói: "Không thích ứng cũng phải thích ứng, con cháu Thẩm gia lưu lạc bên ngoài, đến cửa nhà mở về hướng nào cũng không biết. Còn có một ông nội là ta đây, cháu đích tôn bộ dạng cao thấp thế nào cũng không biết, tin này truyền ra không phải là bị người ta chê cười hay sao? "


Dừng một chút, Lão thái gia trầm ngâm nói tiếp: "Diệp Hoan, Diệp Hoan, hắn như thế nào lại còn mang họ Diệp? Vì cái gì không đổi về họ Thẩm? "
Thẩm Đốc Lễ cười khổ nói: "Nó nói nó thích cái họ này. "


Trên mặt lão thái gia hiện vẻ giận giữ: "Họ Thẩm không tốt sao? Mang họ Thẩm chẳng lẽ bôi nhọ nó? Đốc Lễ, anh hãy mau mang nó về Bắc Kinh, ta thật muốn xem kỹ thằng đích tôn này của ta, nhìn thử nó cuối cùng là nhân vật bậc nào, vừa ra tay đã làm cho tỉnh Giang Nam huyên náo gà bay chó chạy. Bí tư Dương từ chức, cả tỉnh ủy bất an, thằng bé Diệp Hoan này cũng không phải một kẻ tầm thường”