Công Tước

Chương 818: Chương 213.3 KHÔNG ĐƯỢC CHẾT

Trên đường trở về khách sạn, anh nhận được điện thoại của Lý Tư Không.

“Vậy thì cứ đến đi, tôi cho người đón cầu trước cửa phủ Công tước”

“Từ từ đã, đến phủ Công tước mà tôi vẫn không1được tự do à? Còn cho người đón ông đây, Bảo, cậu có ý gì đây?” Lý Tư Không nổi cáu, còn phải gặp anh ta ở bên ngoài sao?

“Hiện giờ tôi và Tiểu Ngũ đang ở khách sạn,8phủ Công tước đang tu sửa toàn diện, khi nào trở về rồi nói”

Lý Tư Không nổi giận đùng đùng cáp điện thoại, đá vào ghế tài xế: “Lái nhanh một chút, ông đây còn hi vọng về kịp2bữa tối, anh cứ chạy chậm thế này ông đây còn ăn được gì? Có biết lái xe không vậy? Không biết thì để ông đây lái cho!”

Lý Tư Không đã về kịp thời gian ăn tối, cầm lấy4một miếng thịt bò nhét vào miệng.

Cung Ngũ kêu gào lên: “Anh Tiểu Bảo, đồ da đen cướp thịt của em rồi! Em vừa mới cắt xong!”

Lý Tư Không trừng to mắt lên, chỉ vào Cung Ngũ, tay run cầm cập: “Đồ keo kiệt, cô nói lại lần nữa xem, ống đây không nghe rõ”

Cung Ngũ lập tức mím môi, “Oa oa, anh Tiểu Bảo, miếng thịt đó rất ngon!”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Ừ”

Lý Tư Không: “Đồ keo kiệt, cô có bản lĩnh thì nói lại lần nữa cho ông đây nghe xem!”

Cung Ngủ không nói gì, Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái: “Rửa tay ăn cơm đi”

Lý Tư Không tức giận: “Bảo, cậu đúng là đồ thiên vị mà!”

Công tước đại nhân: “Không đói à?”

Lý Tư Không tức giận bất bình chạy đi rửa tay, rửa trong trở vào ngồi xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Cung Ngū.

Cung Ngũ mím môi, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

Trên bàn ăn, Công tước đại nhân hỏi: “Phía Bắc nói thế nào?”

“Có thể nói gì? Tạm thời ổn định, sau này thế nào thì tính tiếp” Lý Tư Không ăn một miếng thật to, vừa nhìn thì biết đang rất đói, nhưng vẫn không ngừng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cung Ngũ.

Cung Ngũ chột dạ nhìn sang hướng khác, nghiêm túc ngồi ăn.

Trên tầng truyền xuống tiếng chuông điện thoại, Cung Ngũ chạy tung tăng lên nghe điện thoại, là Nhạc Mỹ Giảo đến: “Tiểu Ngũ”

Gương mặt mũm mĩm của Bộ Tiểu Bát hiện lên trên màn hình điện thoại: “Em chào chị...”

“Gần đây thế nào rồi?” Nhạc Mỹ Giảo hỏi, bà cũng không thường xuyên gọi điện thoại, mười ngày nửa tháng mới gọi một lần, không giống như lúc đầu, nhớ tới là lập tức gọi.

“Rất tốt” Cung Ngũ trả lời, “Con học hành rất chăm chỉ, giáo viên thường xuyên khen ngợi con, nên mẹ cứ yên tâm đi. Mẹ không cần phải lo lắng chuyện học hành của con nữa. Tiểu Bát, Tiểu Bát nhìn chị này!”

Bộ Tiểu Bát muốn chơi xe ô tô nhỏ, nghe thấy Cung Ngũ gọi cậu, cậu liền xoay mặt đi, tiếp tục chơi.

Cung Ngũ tức vẹo mũi: “Tiểu Bát, nếu em không quan tâm chị, chị giận rồi sẽ không mua quà cho em khi chị trở về đâu?

Nhạc Mỹ Giảo đẩy đẩy Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát hát cho chị nghe đi”

Bộ Tiểu Bát vừa chơi vừa mở miệng nhỏ hát nghêu ngao: “Bé hồ lô, bé hồ lô, trên một nhánh có bảy quả hồ lô, là la la...”

Tiểu Bát hát không hay bằng đọc thơ Đường, vì cậu hát chỉ một ngữ điệu.

Cung Ngũ thật sự không muốn khen, nhưng không khen thì lại sợ Bộ Tiểu Bát sẽ càng không quan tâm đến cô, cô vỗ tay: “Woa, Tiểu Bát hát thật là hay! Thật lợi hại!”

Bộ Tiểu Bát nghe thấy chị khen, cuối cùng cũng quay mặt nhìn vào Cung Ngũ, hỏi: “Chị... quà...”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, biết rồi, mua quà cho em!”

Nhạc Mỹ Giảo bế cậu ngồi lên chân mình: “Tiểu Bát, nói chuyện với chị nhiều lên, chị rất thích con”

“Đúng vậy, đúng vậy, chị cực kì thích Tiểu Bát.”

Bộ Tiểu Bát tròn xoe đôi mắt, nói: “Chị Đại Bảo... thích.”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ: “Suốt thời gian dài không nhìn thấy con, nó quên mất rồi. Năm nay nếu có thời gian thì về thăm nó, Đại Bảo thường xuyên đến nên Tiểu Bát chỉ biết con bé”

Cung Ngũ thở dài, “Giáng sinh năm nay con nhất định sẽ về nhà!”

Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ, vậy cả nhà đợi con về”

“Mẹ, gần đây mẹ khỏe không? Con thấy mẹ vẫn đẹp như trước”

“Mẹ đã lớn tuổi rồi, còn đẹp hay không đẹp gì nữa? Mẹ vẫn vậy. À, đúng rồi, mẹ nói cho con nghe chuyện mẹ và Bộ Sinh đã đăng ký kết hôn chưa nhỉ?”

Cung Ngũ: “.” Cô không được xem trọng như vậy sao? Chuyện lớn như vậy mà mẹ cô lại không nhớ nói cho cô biết, “Con biết rồi, lúc về sẽ chúc mừng hai người, nhân tiện tặng một chút quà thể hiện thành ý của con”

Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười: “Cần quà gì của con chứ, con mang thành tích học về đây, toàn bộ là điểm tốt là được.”

Cung Ngũ gật đầu: “Bảo đảm là điểm tốt!”

“Cậu Phí vẫn chăm sóc con chứ?” Nhạc Mỹ Giảo lại hỏi: “Mẹ cũng rất ngại khi làm phiền cậu ấy. Đợi khi nào cậu ấy về Thanh Thành, mẹ nhất định sẽ mời cậu ấy ăn cơm để cảm ơn. Khi nào cậu ấy kết hôn, mẹ nhất định cũng sẽ tặng quà thật nồng hậu”

Cung Ngũ trợn mắt, “Cái đó... sau này hãy nói đi”

“Có chuyện gì mà sau này nói?” Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy đứa trẻ này tư tưởng vẫn chưa hoàn thiện, ân tình lớn như vậy, phải suy nghĩ trước, sau này nói mà được à?

Cung Ngũ mím môi: “Được rồi, được rồi, mẹ nói thì được rồi”

Bộ Tiểu Bát đột nhiên ngẩng đầu nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ... xùy xùy...”

Nhạc Mỹ Giảo vội vàng để điện thoại xuống, bế Bộ Tiểu Bát vào nhà vệ sinh. Bộ Tiểu Bát còn cầm vịt con cười bị bố, dường như đang rất đắc ý. Cậu bé cẩn thận tè ra ngoài, sau khi Nhạc Mỹ Giảo đợi cậu tè xong thì liền đánh một trận, “Đi tè cũng không ngoan ngoãn, không sợ bẩn à?”

Bộ Tiểu Bát hít hít mũi, bĩu môi, nghiêng đầu chạy đi ôm điện thoại, tố cáo với Cung Ngũ: “Chị... mẹ đánh.” Cung Ngũ an ủi: “Đợi khi nào chị về chị sẽ bảo vệ Tiểu Bát, có được không?”

Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Dạ!”

Nhạc Mỹ Giảo dọn dẹp xong thì đi qua trừng mắt nhìn cậu một cái. Bộ Tiểu Bát liền ngoan ngoãn trở lại, chạy qua sà vào lòng bà, “Mẹ... đừng giận...”

Cung Ngũ: “.” Đây rõ ràng là con tắc kè hoa mà, đổi sắc mặt liên tục, không phục không được!

Khi Bộ Sinh trở về nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Tiểu Bát đang ngồi trên thảm gọi video call, anh ta đi qua liếc nhìn xem là ai, sau khi phát hiện là Cung Ngũ thì bỏ đi. Nhạc Mỹ Giảo biết anh ta nghĩ gì, chắc là đang muốn xem có phải bà đang có quan hệ lung tung với kẻ nào khác không.

Bộ Sinh trước khi đi còn khom lưng nhéo mặt Bộ Tiểu Bát một cái, Bộ Tiểu Bát lại bị nhéo khóc òa lên.

Nhạc Mỹ Giảo kéo anh ta vào phòng sách, nhào tới đánh anh ta một trận: “Cậu có bệnh đúng không? Cậu ngứa tay à? Cậu nói xem đang yên lành cậu nhéo nó làm gì? Thấy nó khóc cậu mới vui à?”

Trước đó Bộ Sinh không yên tâm để bảo mẫu giữ nên anh ta đưa Bộ Tiểu Bát đến công ty, bảo mẫu trở về lén báo cáo cho Nhạc Mỹ Giảo, nói Bộ Sinh một ngày có thể chọc Bộ Tiểu Bát khóc mười lần, làm Nhạc Mỹ Giảo hoảng sợ không dám để anh ta trông con. Anh ta lại không yên tâm để Bộ Tiểu Bát ở nhà, sau cùng Nhạc Mỹ Giảo đành mang Bộ Tiểu Bát đến công ty.

Bên cạnh có một cậu nhóc quậy phá, Nhạc Mỹ Giảo làm gì cũng không thuận tiện, đến cả khi đi gặp khách hàng cũng dẫn cậu theo. Có một bóng đèn to như vậy tồn tại, dù có ngưỡng mộ dung nhan xinh đẹp của bà thì khi nhìn thấy Bộ Tiểu Bát, người ta cũng không có cách nào tiếp tục tỏ ý nữa.

Nhạc Mỹ Giảo giữ con nên rất ngại đi gặp khách hàng, chỉ có thể giao cho người khác. Thời gian Bộ Tiểu Bát ở với mẹ càng dài, Bộ Tiểu Bát càng tỏ ra hài lòng, ba của Bộ Tiểu Bát cũng rất hài lòng.

Đánh Bộ Sinh xong, Nhạc Mỹ Giảo chỉ có thể ra ngoài dỗ Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Bát vô cùng tủi thân, sà vào lòng mę nức nở: “Mę ơi..

Nhạc Mỹ Giảo vỗ về an ủi cậu: “Được rồi Tiểu Bát, đàn ông con trai, đừng hễ chút là khóc. Ba không đúng, mẹ đã phê bình ba rồi”

Bộ Tiểu Bát bĩu môi, “Thương mẹ..”

Cung Ngũ vẫn còn cầm điện thoại, tuy chỉ nhìn thấy nóc nhà nhưng vẫn nghe thấy tiếng, cô không nói nên lời. Bộ Sinh không chỉ ức hiếp Tiểu Bát một hai ngày, người ba gì thế này, sao xấu xa thế:

Nhạc Mỹ Giảo dỗ Bộ Tiểu Bát xong, cầm điện thoại lên: “Được rồi Tiểu Ngũ, hôm nay nói đến đây thôi, mẹ cúp máy đây, lúc khác nói tiếp”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”