Công Tước

Chương 819: Chương 213.4 KHÔNG ĐƯỢC CHẾT

Cúp máy xong, Cung Ngũ có chút buồn bã. Công tước đại nhân và Lý Tư Không dưới lầu vẫn còn đang nói chuyện, giọng của Lý Tư Không vẫn rất to, liên tục vang lên. Cô thò đầu ra nhìn, trợn mắt: “Đồ da đen này, anh ăn cả đĩa luôn à!”

Nói xong, vội vàng kéo cửa khóa lại.

Lý Tư Không1nhảy dựng lên, “Đổ keo kiệt chết tiệt..”

Anh ta bị Công tước đại nhân đè vai xuống, “Sao cậu cứ so đo với con gái vậy, đàn ông gì nhỏ mọn thế?”

“Đổ keo kiệt chết tiệt đó dám gọi tôi là đồ da đen kìa! Ông đây bóp chết cô ta!”

“Tôi đầu có tính toán chuyện cậu gọi Đổ keo kiệt mỗi8ngày? Anh nhìn Lý Tư Không nói: “Tôi nhớ thù cậu rồi”

Lý Tư Không: “.”

Còn để người ta sống không? Đường hoàng chính chính có bạn gái thì không cần anh em nữa à?

Anh ta lườm Công tước đại nhân, “Phủ Công tước thành ra như vậy, cậu định tạo phản à?”

Công tước đại nhân: “Vì mạng sống”

Lý Tư Không: “Lẽ nào2phủ Công tước không an toàn bằng chỗ này? Còn mạng sống là sao?”

Công tước đại nhân lấy ra một tờ giấy cũ màu vàng được để trong túi ni lông đưa đến trước mặt anh ta, “Hơn hai mươi năm trước mẹ tồi xé tờ giấy này ra khỏi gia phả của gia tộc”

Lý Tư Không vừa nhìn thấy chữ viết4bên trên, sắc mặt liền thay đổi, anh ta ngẩng đầu nhìn Công tước đại nhân: “Sao tôi chưa từng nghe qua chuyện bệnh di truyền của gia tộc gì đó?”

“Tôi từng nghe nhưng tôi luôn cho rằng đó là lời đồn, là lời đồn làm nhiễu loạn tâm trí gia tộc Edward, cũng chưa từng có ai nói với tôi về chuyện này. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ là mẹ tôi đã cố ý giấu giếm tôi” Khi Công tước đại nhân nói những lời này, biểu cảm rất bình tĩnh, “Thật là làm khó cho sự nhọc tâm của bà ấy, nhưng đáng tiếc tôi cũng không thể thoát được vận mệnh của tổ tiên, tôi đã cảm nhận được rồi.”

Lý Tư Không hỏi: “Là có người làm à? Nhưng sao người ta có thể tạo ra được căn bệnh giết chết các đời Công tước Edward một cách âm thầm như vậy?”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Tôi đang điều tra”

“Có kết quả chưa?”

“Có rồi. Trong tường ở phòng ngủ của tôi có một loại thực vật cổ được để trong đó từ ba trăm năm trước, thời gian tiếp xúc càng dài thì sẽ gây hại cho sức khỏe càng lớn”

Lý Tư Không dùng ánh mắt ra dấu lên lầu, “Đổ keo kiệt biết không?”

Công tước đại nhân trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi vẫn chưa nói. Tôi còn chưa biết tôi nên dùng tâm trạng gì để nói với cô ấy chuyện này. Tôi hi vọng có thể ở bên cạnh cô ấy cả đời, nhưng tôi sợ tôi cứ ở bên cạnh cô ấy, tôi sợ sẽ giống như ba tôi đã phụ lòng mẹ tôi. Tôi sợ tôi sẽ giống như ông ấy, để lại một cục diện hỗn loạn lại cho cô ấy, để cô ấy gánh hết áp lực mà cô ấy không nên gánh.”

Ngón tay Lý Tư Không gõ thật mạnh lên bàn mấy cái, “Bỏ vào từ ba trăm năm trước, thứ gì mà sau ba trăm năm vẫn còn có thể phát ra độc tính cực mạnh như vậy? Tiên đan à? Tiên đan thì cũng bị thời gian làm phai màu mà”

“Tạm thời vẫn chưa biết rõ. Bác sĩ Hòa Húc và một bác sĩ nữ tên là Layla đang phân tích thành phần của chất độc đó, hi vọng vài ngày nữa sẽ có kết quả”

Lý Tư Không hít thật sâu một hơi, đập tay lên bàn, nói: “Bảo, cậu không được chết! Cậu tốt nhất nên sống lâu hơn tôi một chút, bằng không ông đây sẽ cướp người phụ nữ của cậu, đánh vào thi thể cậu, hành hạ con cháu của cậu! Nhân tiện anh tôi lấy Yến Đại Bảo về sẽ bạo hành, để mẹ tôi biến thành mẹ chồng xấu xa, còn tôi thì ngày ngày kích thích dì Triển. Dù sao thì Yến Hồi cũng già rồi, dù có nhảy nhót cũng không nhảy nhót quá hai mươi năm, nếu cậu mà dám chết, ông đây sẽ làm cho cậu xem!”

Công tước đại nhân không nhịn được mà bật cười, anh gật đầu: “Ừ, tôi không chết, bằng không tôi sẽ là nguyên nhân gây họa cho rất nhiều người”

Lý Tư Không nhìn vào tờ giấy đó, muốn xé đi nhưng bị Công tước đại nhân giựt lại, “Đừng xé, đây là tờ giấy xé từ sách cổ, tôi còn đang định cho người sửa lại hoàn chỉnh”

“Bệnh di truyền gì chứ, ông đây không tin chuyện đó đâu!” Công tước đại nhân thở dài: “Cậu yên tâm, không thể chết ngay đầu. Bác sĩ Layla nói, theo như nghiên cứu, cỏ độc đó sẽ gây hại cho trẻ con nhiều hơn. Năm đó khi tôi vừa sinh ra, vì ba tôi sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ nên buổi tối thường đưa tôi đến phòng của bảo mẫu ngủ. Sau đó ba phát bệnh, mẹ tôi vì muốn thuận tiện đẩy ông ấy ra ngoài hít thở không khí nên tạm thời chuyển sang phòng ở lầu một. Lúc tôi còn nhỏ hầu như rất ít tiếp xúc với căn phòng đó, sau đó thì mẹ tôi đưa tôi đến Thanh Thành, tôi sống ở Thanh Thanh đến tuổi thiếu niên thì mới một mình trở về phủ Công tước. Vì thế, theo như suy đoán, cỏ độc đó không gây tổn hại nghiêm trọng cho tôi như ba tôi. Nhưng độc tính nhất định vẫn ảnh hưởng đến cơ thể nên tôi không thể bảo đảm 100%, tôi tin rằng trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì?

Lý Tư Không thở dài nói: “Ông đây không quan tâm, tóm lại là cậu không được chết. Nếu cậu dám chết, ông đây nhất định sẽ làm được!” Anh ta tức giận đùng đùng nghiến răng: “Tên khốn khiếp đó sao lại độc ác hãm hại gia đình cậu như vậy? Rõ ràng các đời Công tước Edward đã cống hiến rất nhiều cho Gaddles, để ông đây biết là ai, ông đây nhất định sẽ xé xác hắn.”

Nói được một nửa, cửa phòng trên lầu đột nhiên mở ra, Cung Ngũ thò đầu ra ngoài nhìn, mặt khinh bỉ nói: “Anh Lý, anh có thể nói nhỏ tiếng một chút không? Cứ vo ve vù vù, phiền chết đi được!”

Lý Tư Không căng thẳng nhìn Công tước đại nhân, Công tước đại nhân lập tức nở nụ cười với Cung Ngũ: “Làm phiền em rồi sao? Anh cũng bị cậu ta làm cho nhức đầu. Anh sẽ bảo cậu ta nhỏ tiếng lại, Tiểu Ngũ tiếp tục làm việc của mình đi”

Cung Ngũ gật đầu, trừng mắt nhìn Lý Tư Không một cái, đắc ý đóng cửa lại.

Lý Tư Không nhíu mày, “Bảo, cô ta có nghe thấy không?”

Công tước đại nhân lắc đầu: “Trừ phi dưới lầu nói chuyện rất chói tai, bằng không thì trên lầu chỉ nghe thấy giọng nói chứ không nghe rõ được nội dung, đừng lo lắng”

Lý Tư Không gật đầu: “Biết thì cũng không sợ. Tóm lại, sớm muộn gì cô ta cũng phải biết, cho cô ta biết sớm một chút để tránh cô ta nói câu lừa dối, đến lúc đó sẽ trách ngược lại cậu”

Sau khi nghe thấy lời này, Công tước đại nhân trầm ngâm một hồi, mở miệng: “Lời cậu nói hình như cũng rất có

Nhưng anh làm sao mở miệng đây? Giấu giếm càng lâu, có lẽ sẽ tổn thương cô càng nhiều. Đến cả Hòa Húc và Layla cũng không nắm chắc được, anh càng không biết mình có thể sống được bao lâu, Tiểu Ngũ vẫn còn rất trẻ mà!