Trại Côn Sơn, Mạc Thiện Ny ngồi trên bậc thang cao nhất của cửa gỗ, trong tay cầm điện thoại di động, đôi mắt đẹp nhìn về hướng cửa chính, vẻ mặt buồn bực, thì thầm trong miệng điều gì đó...
- Dương Thần đáng chết, Dương Thần thối, không biết gọi điện thoại cho tôi, nói sẽ mau trở lại, mà bây giờ vẫn chưa trở về, anh nghĩ muốn làm tôi sốt ruột đến chết có thể lại đi tìm người tình khác đúng hay không? Dương Thần đáng chết, Dương Thần thối... Anh sao còn chưa trở về... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ... Cho anh ba mươi giây, tôi đếm tới một thì anh liền xuất hiện trước mặt tôi... ba... hai... Thôi đi, anh khẳng định muốn theo tôi tranh hơn thua, tôi trách anh cũng sẽ cố tình không cho vào cửa....
Mã Quế Phương bưng một nồi cơm trắng từ phòng bếp đi ra, trên bàn đã bày ba đĩa thức ăn đơn giản của nhà nông, nhìn thấy con gái ngồi ở cửa nhắc đến một người, không kìm nổi cười nói;
- Con gái, con như vậy cằn nhằn thầt thần cái gì, con rể Dương không phải đã nói với con sao, chúng ta ăn cơm trước đi.
- Mẹ.
Mạc Thiện Ny đứng dậy, vẻ mặt sốt ruột nói:
- Người làm sao mà nói nghẹ nhàng như vậy, sự việc lần này rõ ràng rất kỳ quái, người sao mà giống như một chút cũng không lo lắng cho Dương Thần?
- Chậc chậc chậc.
Mã Quế Pương cười tủm tỉm nói:
- Nhìn khuê nữ của tôi, nuôi mười mấy năm qua, vì một người đàn ông mà nói mẹ như vậy đấy.
- Không phải ý này... con nói....
- Được rồi.
Mã Quế Pương cười nói:
- Con lo, mẹ cũng lo, nhưng nhiều năm qua như vậy, mẹ hiểu được một đạo lý, mọi chuyện trên đời này, con lo là vô dụng, việc hiện tại chúng ta có thể làm, chỉ là ở nhà chờ đợi thôi.
Mạc Thiện Ny biết đạo lý này, nhưng trong lòng lại không yên được, chầm chậm đến cạnh bàn ngồi xuống, nhận bát cơm Mã Quế Phương đưa, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn.
Mã Quế Phương dở khóc dở cười:
- Con gái, dùng bữa sao lại ăn nguyên cơm trắng mà không ăn thức ăn?
- Mẹ...
Mạc Thiện Ny buông bát, ngẩng đầu nói:
- Con không ăn cơm, con đi ra đầu thôn chờ Dương Thần.
- Con đứa nhỏ này sao lại bướng như vậy, cứ theo lời con nói, con đợi cũng tốt, lo cũng tốt, kết quả đều như nhau.
Mã Quế Phương thương yêu khuyên bảo.
Mạc Thiện Ny lắc đầu:
- Không giống nhau, con hy vọng Dương Thần trở về đây, người thứ nhất nhìn thấy là con, nhìn thấy con đang đợi anh ấy, nhìn thấy con lo lắng cho anh ấy, một mình anh ấy lúc gặp nguy hiểm ở bên ngoài, nghĩ tới vẫn có người đứng phía sau chờ anh ấy, so với thấy con đang ngồi yên ổn ăn cơm trong này anh ấy sẽ vui vẻ hơn.
Mã quế Phương sửng sốt, thấy Mạc Thiện Ny đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
- Con bé ngốc này....
Mã Quế Phương im lặng trong tâm thở dài.
Lúc Mạc Thiện Ny muốn mở cửa chính, cửa chính không khóa liền bị đẩy ra.
Dương Thần mặt mỉm cười, một tay chào:
- Tiểu Thiện Thiện không cần ra cửa thôn, đường rất xa.
Nhìn thấy gương mặt mình vẫn nhớ, vẫn tưởng niệm trước mặt mình, Mạc Thiến Ny có chút xấu hổ, nóng lòng muốn đi lên tát vào cái bàn tay.
Nhưng tay muốn duỗi ra đánh Dương Thần, sắp chạm đến Dương Thần, ngược lại là ôm lấy cổ Dương Thần, cả thân hình mềm mại nhẹ nhàng của Mạc Thiện Ny gắt gao dựa vào Dương Thần, đầu dựa vào ngực Dương Thần, không khí ngưng đọng không tiếng động.
Dương Thần giơ tay ôm lấy vòng eo Mạc Thiện Ny, cảm xúc trào lên khiến hắn ôm thật chặt hưởng thụ, ngón tay cách lớp vải, vuốt ve lưng Mạc Thiện Ny, vỗ nhẹ, cười nói:
- Được rồi, mẹ vợ còn đang nhìn, anh không phải đã trở lại sao, nếu khóc nữa như là anh đang ức hiếp em.
Mạc Thiện Ny ngẩng đầu, buông cổ Dương Thần ra, hai mắt hồng hồng ngập nước mắt:
- Anh chính là ức hiếp em, chẳng nói chẳng rằng, để lại mảnh giấy rồi đi, di động không liên lạc được, anh là muốn cho em lo chết, anh cố tình ức hiếp em.
- Tình hình có chút phức tạp,nhưng tôi tuyệt đối không cố tình để em lo lắng.
Dương Thần cười khổ nói.
- Em mặc kệ, anh phải đền bù cho em.
Mạc Thiện Ny tức giận nói.
- Đền bù? Đền bù như thế nào?
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny thở gấp, đột nhiên sát lại gần, hai cánh hoa đỏ tươi của đôi môi anh đào liền hôn lên môi Dương Thần.
Đối mặt với giai nhân bỗng nhiên nhiệt tình như vậy, Dương Thần hơi sửng sốt, liền hưởng thụ đáp lại.
Thời gian nửa ngày, nói dài cũng không dài lắm, ngắn cũng không ngắn lắm, trong lòng Mạc Thiện Ny vẫn nhớ Dương Thần, trạng thái tinh thần buộc chặt, quả thật khổ sở.
Cô sợ Dương Thần nếu chẳng may gặp chuyện gì, tình cảm của cô chưa được bày tỏ, sẽ bị bóp chết trong nôi.
Cho nên Dương Thần cuối cùng bình an về đến nhà, lại lần nữa được ngửi mùi vị quen thuộc này, Mạc Thiện Ny tràn đầy nhiệt tình, mãnh liệt bộc phát.
Trong cái hôn triền miên, trước đây Mạc Thiện Ny chưa từng điên cuồng mà quấn quýt si mê, dường như muốn đem nỗi nhớ như cuồng phong bão táp qua cái hôn này bày tỏ với Dương Thần.
Đứng cách đó không xa, Mã Quế Phương nhìn hai người trẻ tuổi đang hôn nhau, vẻ mặt phức tạp, con gái ngay trước mặt mình, ôm hôn một người đàn ông, chuyện này đối với người mẹ như bà, cảm thấy vui mừng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng.
Khi Mạc Thiện Ny hôn gần như kiệt sức mệt mỏi, thân thể động tình mà tỏa nhiệt,lúc chân mềm nhũn không đứng vững, hai người rốt cuộc tách ra.
Dương Thần nhìn người phụ nữ anh khí như hoa đào, trong con ngươi trong suốt của cô là thâm tình khiến người đàn ông như muốn tan chảy ra.
Nghĩ đến vừa rồi ngoài cửa nghe được ý tưởng đáng yêu của Mạc Thiện Ny, Dương Thần không kìm lòng được hôn lên cái trán trơn bóng của Mạc Thiện Ny, lúc này người phụ nữ xinh đẹp như thần tiên.
Dương Thần vỗ về mái tóc Mạc Thiện Ny, ngửi trên người cô vì động tình mà phát ra mùi thơm cơ thể nồng đậm, cười hỏi han:
- Mạc Thiện Ny, em bao giờ trở nên đẹp như vậy, là từ cuối tuần, ngày hôm qua hay là từ vừa nãy?
Con ngươi Mạc Thiện Ny sáng ngời thản nhiên cười:
- Cũng không phải, bắt đầu từ khi được anh yêu.
- Ôi chao.... Chua quá đi thôi, các người đã đủ chưa, ôm đã ôm, hôn đã hôn, nghĩ muốn chua chết mẹ sao?
Thật sự không nghe tiếp được nữa, Mã Quế Phương nghe đến đỏ cả mặt bèn lên tiếng.
Mạc Thiện Ny bây giờ nhớ tới còn đang đứng trước mặt mẹ, bật người buông Dương Thần ra, vội vàng chạy đến trước mặt Mã Quế Phương, ôm chặt lấy Mã Quế Phương:
- Mẹ.... Con cũng hôn người một cái, như vậy là hợp lý nha.
- Ai, đừng...
Không đợi Mã Quế Phương ngăn cản, Mạc Thiện Ny hôn “chụt chụt” hai cái lên mặt bà.
- Đứa con nhỏ này...
Mã Quế Phương dở khóc dở cười, ca thán:
- Mẹ con cũng không phải người không hiểu chuyện, chẳng qua các người thân thiết ngay trước mặt mẹ, mẹ già rồi đâu có thể theo kịp ý tưởng các người trẻ tuổi.
Dương Thần đi vào trong phòng, nhìn bàn đầy đồ ăn, cười ha hả nói:
- Mẹ, ăn cơm thôi, hương vị môi hôn rất được nhưng tóm lại ăn không đủ no.
Nói xong còn hướng Mạc Thiện Ny nháy mắt mấy cái.
Mạc Thiện Ny hờn dỗi một tiếng:
- Khiến chúng ta lo lắng như thế, một lúc đã nghĩ tới ăn cơm, không cho ăn.
- Con gái, đừng náo loạn nữa, mau ăn thôi.
Mã Quế Phương nghe Dương Thần gọi mình là mẹ, rất vui vẻ:
- Con rể Dương, mau ngồi xuống, mẹ đi lấy cho con cái bát.
Ba người rất nhanh ngồi xuống, vui vẻ ăn xong cơm trưa.
Mã Quế Phương và Mạc Thiện Ny chưa hỏi nhiều Dương Thần đi làm gì, Dương Thần cũng chưa nói, như thể một loại phối hợp ăn ý, Dương Thần cảm thấy rất thoải mái.
Ăn được nửa bữa, Mạc Thiện Ny nhớ tới chuyện gì, hỏi Mã Quế Phương:
- Mẹ, chuyện chúng ta cùng đi Trung Hải mẹ nghĩ thế nào, không vấn đề gì chứ?
Mã Quế Phương dùng đũa gắp cho Dương Thần miếng thịt gà, cười nói:
- Con gái, mẹ không cùng các con đi Trung Hải, mẹ tạm thời còn chưa muốn đi.
- Vì sao ạ, là có chuyện khó xử sao?
Mạc Thiện Ny sốt ruột hỏi.
Mã Quế Phương lắc đầu nói:
- Mẹ tất nhiên muốn cùng các con ở một chỗ, cùng với bọn nhỏ, chung quy đó là chuyện vui nhưng nhất định không phải là bây giờ, các con đều có công việc, mẹ thì nhiều nhất chỉ có thể giúp các con quét dọn vệ sinh, làm đồ ăn. Mẹ ở Trung Hải không quen ai, như vậy sẽ rất buồn, ở nơi này tốt xấu còn có bà con làng xóm, có thể tâm sự nói chuyện cùng nhau.
- Nhưng mẹ tuổi đã cao, cũng không thể mãi như vậy.
Mạc Thiện Ny biết mẹ mình nói thật, ở trong thành phố lớn, không có việc làm, Mã Quế Phương sẽ cô đơn.
- Cho nên các con phải cố lên.
Mặt Mã Quế Phương mang ý nghĩa sâu xa nói:
- Nếu có một đứa nhỏ, có thể để ta trông, ta sẽ không cảm thấy nhàm chán, đến lúc đó, ở đâu cũng giống nhau phải không?
Đứa nhỏ?
Mạc Thiện Ny lập tức hiểu ý của mẹ, ngượng ngùng liếc nhìn Dương Thần, nhưng thấy Dương Thần tiếp tục và cơm, ra vẻ căn bản không nghe thấy, không khỏi hướng hắn liếc mắt một cái.
- Con rể Dương, con ăn từ từ, khẻo nghẹn, uống canh đi.
Mã Quế Phương nói.
Dương Thần vừa nhai nuốt thức ăn vừa nói:
- Mẹ, đồ ăn người làm so với trong khách sạn hương vị ngon hơn nhiều.
- Ừ, đồ ăn trên núi tuy đơn giản nhưng tự nhiên.
Mã Quế Phương vừa lòng nói.
Mạc Thiến Ny nhìn thấy hình ảnh mẹ mình và Dương Thần hòa hợp, trong lòng tất nhiên vui mừng, nhưng đồng thời lại nhớ đến tình cảnh thật sự của mình chỉ là người thứ ba, không khỏi trong lòng trĩu nặng đứng lên.
Đúng lúc này một bàn tay ấm áp dưới bàn chạm vào đùi Mạc Thiện Ny, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Mạc Thiện Ny vừa ngẩng đầu đối diện Dương Thần, ánh mắt khiến cô yên tâm.
Đúng vậy.... Hắn lợi hại như vậy, khẳng định có cách, bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, đã từng kề cận cái chết, sao còn có thể vì chuyện như vậy mà tách ra?
Nghĩ đến đây Mạc Thiện Ny lại yên tâm hơn.
Vì thời gian xin phép Trung Hải bên kia không dài, cho nên sau khi ở trại Côn Sơn một đêm, sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị hành lý nói lời từ biệt với Mã Quế Phương.
Trên đường Dương Thần giải thích một chút chuyện của Diệp Tử, không nói tỉ mỉ, chỉ để Mạc Thiện Ny sơ sơ hiểu một chút tình hình,
Mạc Thiện Ny cũng không hỏi nhiều, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng hiểu được không có vấn đề gì, nên an tâm.