Bị Vân Miểu sư thái giảng giải khó lường như quỷ thần, tiểu đạo cô Tuệ Lâm đã mơ hồ không rõ, giống như tưởng thật, nghi ngờ liếc mắt nhìn Dương Thần, sau đó liền cúi đầu không nói gì.
Lâm Chí Quốc lúc này cuối cùng lại mở miệng, dường như cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi:
- Vân Nhi, bà nói đúng, dù là làm một người chồng, hay làm trưởng bối, ta đều mắc nợ các cháu, nhất là Tuệ Lâm và Nhược Khê, tôi chưa làm một ông nội tốt, thậm chí, trước đây ta còn chưa ôm các cháu, vẫn vì bận rộn công việc làm cái cớ cho bản thân, tuy nhiên bây giờ, ta so với tiểu tử thối này cũng không bằng.
Nói xong Lâm Chí Quốc nhìn về phía Dương Thần nói:
- Ngươi cũng không phải kiêu căng, ngươi tuy rằng so với ta có nhiều điểm tốt hơn, nhưng ngươi đừng cho rằng ta không biết, tiểu tử ngươi ngoại trừ kết hôn cùng Nhược Khê, còn có ít nhất ba người tình trở lên, đều quan hệ rất chặt chẽ, ngươi cho là có thể giấu giếm chúng ta sao?
Dương Thần thẳng thắn nói:
- Tôi không định giấu giếm, tóm lại tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ ai trong bọn họ.
- Cái gì?
Vân Miểu sư thái vừa mới biết được, nhíu mày nói:
- Lời nói này của ngươi có ý gì, ngươi muốn là Hoàng đế sao? Người Hoa chúng ta chỉ thực hiện chế độ một vợ một chồng, ngươi như vậy là không chung thủy với vợ con.
Tuệ Lâm nghe xong, khuôn mặt vừa mới đỏ ửng lập tức ảm đạm xuống, hốc mắt nổi lên một tầng nước, buồn bã bĩu môi.
Giọng điệu Dương Thần bất đắc dĩ:
- Sư thái, ngay từ đầu tôi đã không định giấu diếm mọi chuyện, là người không để cho tôi cơ hội nói, tôi thật sự là không thể tuân thủ nghiêm ngặc trách nhiệm của một người đàn ông, tuy nhiên tôi sẽ thành thực với vợ con, chỉ là Nhược Khê chưa bao giờ hỏi tôi chuyện này, tôi không thể không có lý do gì mà đi nói toàn bộ cho cô ấy, không biết chuyện, ngược lại tất nhiên có thể thêm hòa hợp, đây cũng là nguyên nhân tôi không hy vọng sư thái để Tuệ Lâm vẩn đục, kỳ thật tôi so với chồng người cũng không tốt hơn bao nhiêu...
- Tiểu tử ngươi dám lấy ta ra nói đùa sao?
Ánh mắt Lâm Chí Quốc sắc bén trừng Dương Thần.
Vân Miểu sư thái hừ lạnh một tiếng:
- Hắn nói được như vậy, ít nhất hắn có gan thừa nhận chính mình, ông năm đó chỉ biết lén lút lừa gạt.
- Vân Nhi, chuyện này không phải chỉ là hắn không tôn trọng trưởng bối, huống chi việc này liên quan đến hạnh phúc hai cháu gái của ta, ta sao có thể dễ dàng mặc kệ tiểu tử này.
Lâm Chí Quốc nói.
Vân Miểu khinh thường nói:
- Chỉ có Tuệ Lâm là cháu gái của ta, Lâm Nhược Khê kia chỉ là của ông, những người khác của Lâm gia sẽ không nhận cô ta, ta chỉ quan tâm đại sự cả đời của Tuệ Lâm, những cái khác ta mặc kệ.
- Bà sao lại trở lên không lý lẽ như thế, bà trước đây không như thế.
- Đều do bị tên khốn khiếp là ông làm hại.
Nhìn thấy người đàn ông và phụ nữ không còn ít tuổi trước mặt các cháu bắt đầu ầm ĩ, Dương Thần xem như hiểu chuyện vợ chồng đánh nhau là như thế nào, nghĩ đến chuyện của mình và Nhược Khê thấy rùng mình, coi như là việc nhỏ nhặt không đáng kể.
Tuy nhiên, hai người một là sư muội sư phụ của mình, một là ông nội của bà xã, bản thân tốt nhất ngại phiền phức liền kiếm cớ rút lui.
- Bà nội ông nội đừng ầm ĩ nữa.
Lúc này Tuệ Lâm rốt cuộc không thể đứng nhìn được nữa, vội lôi kéo Vân Miểu sư thái khuyên can:
- Hai người ầm ĩ như vậy, chuyện gì cũng không giải quyết được, chuyện của chính con thì con tự quyết định, hai người còn như vậy, con liền... con liền.... Con sẽ không để ý đến hai người.
Nói xong Tuệ Lâm thở hổn hển, định vung tay bước đi, lau nước mắt đang chảy ra.
- Ai... Tuệ Lâm, Tuệ Lâm hãy quay lại.
Vân Miểu sư thái và Lâm Chí Quốc hô lên, nhưng Tuệ Lâm bỏ chạy không quay đầu lại.
Lần này ánh mắt hai người già lại nhìn đến Dương Thần, giống như hận không thể tách đôi Dương Thần.
- Ngươi chờ đấy, Dương Thần, ta sẽ thay sư huynh giáo dục tốt đệ tử không hiểu chuyện nhà ngươi,ta tuyệt đối không để chồng Tuệ Lâm có ba vợ bốn nàng hầu ở bên ngoài.
Vân Miểu sư thái nói xong, đi ra khỏi lều quân, nghĩ phải đi tìm Tuệ Lâm.
Dương Thần buồn bực, bản thân còn chưa nói muốn cùng Tuệ Lâm kết hôn, bà làm sao bắt hắn bỏ hẳn những người phụ nữ bên ngoài? Hơn nữa, Tống Thiên Hành tuy rằng truyền thụ cho mình một môn nội công lợi hại, nhưng cũng không quản được mình huống chi sư muội của ông?
Lâm Chí Quốc hít sâu mọt hơi, nhìn chằm chằm Dương Thần nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta biết ngươi tính tình ngay thẳng, nếu thật sự đưa Tuệ Lâm vào tay ngươi, hai cháu gái ta đều khổ. Chuyện lần này do chúng ta sơ sẩy, phát hiện không đúng lúc Đoạn Nhẫn làm phản, cũng nhờ ngươi mới biến nguy thành an, nhưng đối với ngươi mà nói cũng coi như là chuyện tốt, cấp trên đã nhận thức tốt hành động của ngươi, về sau sẽ không chủ động can thiệp vào cuộc sống cá nhân của ngươi.
Dương Thần cười cười:
- Chuyện này không ảnh hưởng tới tôi.
- Nhưng người bên cạnh ngươi sẽ bị ảnh hưởng, dù ngươi lợi hại thế nào cũng không có khả năng cũng bảo vệ tất cả những người phụ nữ của ngươi, phải không?
Lâm Chí Quốc hỏi lại.
Dương Thần cười lạnh:
- Các người tốt nhất không nên có ý tưởng khác, tôi thật sự không thể đồng thời bảo vệ tất cả, nhưng tôi có thể giết sạch các người, nếu các người muốn ô dù của Viêm Hoàng Thiết Lữ ở Hoa Hạ giống như Zero năm đó hoàn toàn biến mất, các người có thể thử xem.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Ánh mắt Lâm Chí Quốc chợt lóe lên, một ý chí kiên cường bạo phát.
Dương Thần dường như không chút để ý:
- Đây cũng không phải uy hiếp, chỉ là một tín hiệu hữu hảo, các người chỉ cần không gây chuyện, tôi cũng sẽ không tìm phiền toái, cấp trên của ông hẳn rất rõ ràng, có “Chư Thần Minh Ước” trói buộc, các người không phạm vào tôi, tôi cũng không thể chạm đến các người.
Vẻ mặt Lâm Chí Quốc biến hóa, gật đầu nói:
- Máy bay trực thăng cho ngươi đã chuẩn bị tốt, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.
- Cảm ơn.
- Chờ một chút.
Dương Thần đang đi liền quay người lại:
- Chuyện gì?
- Nếu có thể....
Mặt Lâm Chí Quốc mang vài phần thê lương nói:
- Nếu có thể, ngươi giúp ta khuyên Nhược Khê một chút, chỉ cần nó đồng ý, ta có thể mạnh mẽ khiến nó nhận tổ tông, trở lại Lâm gia, mà không phải như một người bình thường trôi dạt bên ngoài.
Dương Thần khẽ cười nói:
- Tôi dần hiểu được bà xã của tôi vì sao không thích ông, không phải chỉ nhận lại tổ tiên là đủ, mà là trong cuộc sống của cô ấy phải có sự tồn tại chân thật của trưởng bối, bây giờ cô ấy không chỉ một mình, tôi chính là người thân của cô ấy.
Nói xong Dương Thần bước ra khỏi lều quân.
Lâm Chí Quốc nhìn Dương Thần rời đi, trên mặt ngạc nhiên, thật lâu sau mới thở dài một tiếng,nói:
- Áo xám hắn nói đúng sao?
Áo xám trầm mặc luôn im lặng đứng ở góc nói:
- Tôi cảm thấy có vài phần lý lẽ.
- Nhưng Nhược Khê căn bản không cho tôi tiếp cận nó, tôi làm sao có thể giống như trưởng bối?
Lâm Chí Quốc trầm giọng nói.
- Ông chủ, từ lúc tiểu thư Nhược Khê sinh ra, đã hơn hai mươi năm, những lúc hai người gặp nhau, ta nghĩ không được tiếng đồng hồ, tiểu thư Nhược Khê cẳn bản không có thời gian, tự hỏi ông chủ liệu có thật tâm với cô ấy không?
Áo xám nói.
Lâm Chí Quốc nghe xong lâm vào trầm tư.
Đi ra ngoài lều vải, đã không thấy bóng dáng Tuệ Lâm và Vân Miểu sư thái, không ít người trong Viêm Hoàng Thiết Lữ đứng bên cạnh máy bay trực thăng, Hỏa Pháo vừa bị trọng thương cũng ngồi trên cáng nhìn Dương Thần cười.
- Chúng ta tới tiễn ngươi, cảm ơn ngươi đã trợ giúp đất nước.
Hải Khiếu nghiễm nghiên đảm nhiệm tổ trưởng, hướng về phía Dương Thần giơ tay nói.
Dương Thần bắt tay y:
- Sau này không nên làm việc ngốc như hạ độc uy hiếp là tốt rồi.
- Đó là âm mưu của Đoạn Nhẫn, sau này không có Đoạn Nhẫn thứ hai.
Đại Cước nghiêm mặt nói.
- Hy vọng thế.
Dương Thần cười nói.
Diệp Tử tiến lại gần, vài phần ngượng ngùng, nói:
- Dương đại ca, thay em gửi lời xin lỗi đến chị Mạc và thím Mã, em sau này sẽ tìm cơ hội gặp chị Mạc nói xin lỗi, làm phiền anh.
Nói xong, Diệp Tử đột nhiên dướn người, dang hai tay ôm Dương Thần một lát, sau đó nhanh chóng buông ra lui xuống.
Mọi người cười to sang sảng một trận, khiến mặt Diệp Tử đỏ bừng.
Dương Thần cùng từng người từ biệt, rồi nhanh chóng ngồi lên máy bay trở về trại Côn Sơn.
Dù sao Mạc Thiện Ny phỏng chừng đã lo lắng lắm rồi.
Chỉ có điều Dương Thần không nghĩ đến, ngoại trừ người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, còn có một người đứng ở một góc bí mật, nhìn theo hắn rời khỏi doanh trại, trong mắt biểu lộ không chút quyến luyến...