Ngay đêm hôm đó, hai người ngồi trên máy bay, hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Trung Hải.
Theo lý thuyết, trải qua một chuyến “Kích thích” đi chung đường, Dương Thần nên cảm thấy tâm lực khá mệt mỏi. Nhưng lúc máy bay hạ cánh, Dương Thần lại thấy dư thừa sức lực.
Đã về nước được gần một năm vẫn ở lại Trung Hải. Tại đây đã xảy ra nhiều chuyện khắc sâu vào trí nhớ.
Hiện giờ, có thể nói nhà mình ở đây, thời điểm ở nước ngoài cũng không biết như thế nào, nhưng bỗng về đến nơi đây thì khó có thể không nhớ về gia đình nhỏ và những người ở đó.
Lúc đi đến bãi đỗ xe, Mạc thiện Ny lấy hành lý của mình trong tay Dương Thần, dưới ngọn đèn mờ tối, ánh mắt đau khổ nhìn Dương Thần,
- Không cho phép anh vừa về đến nhà là không để ý tới em. Phải luôn luôn nghĩ tới em.
- Bà cô của tôi ơi, là em sẽ không để ý tới anh, anh sao có thể lại không để ý đến em được? Hơn nữa, lúc anh ngủ nằm mơ lại không thể khống chế được, làm sao lúc nào cũng có thể nhớ em được!
Dương Thần cười nói.
- Anh sẽ không gạt em chứ?
Mạc Thiện Ny buồn bã hỏi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút:
- Nếu không em đừng về nữa, chúng ta đi thuê phòng đi, như vậy anh cam đoan cả đêm đều nhớ em, còn nhìn chằm chằm vào em. Hơn nữa, mẹ chúng ta đang sốt ruột chuyện con cái rồi.
- Đừng có mơ! Chờ anh thu phục chính cung nương nương, định danh phận rồi em mới sinh con cho anh, em không ngốc mà tặng cho anh trước đâu!
Nói xong, Mạc Thiện Ny thướt tha liếc đôi mắt quyến rũ nhìn Dương Thần, lắc lư cái mông, đi đến chiếc xe Audi màu đỏ của cô.
Dương Thần thầm nghĩ… người phụ nữ này quả thật không phải là người ngốc nghếch.. đành cười cười, xoay người đi về phía chiếc xe của mình.
Nửa giờ sau, Dương Thần lái chiếc xe BMW sau nhiều ngày không động đến, trở về biệt thự Long Cảnh Uyển, lúc này cũng đã gần mười hai giờ đêm., vì không có ý báo trước nên Dương Thần tưởng hai người phụ nữ trong nhà đã ngủ cả, không ngờ đèn lại sáng lên.
Dương Thần hơi tò mò dừng xe, vừa mới vào cửa, cửa đã tự mở ra từ bên trong.
- Tiểu thư, cuối cùng cô đã về rồi!
Đi ra chính là vú Vương đang mặc váy ngủ, nhưng vừa nhìn thấy, thì trước mắt rõ ràng là Dương Thần với khuôn mặt mệt mỏi, đang kéo vali.
- Cậu chủ? Cậu đã trở về rồi. Ôi tôi già rồi, mắt hoa hết rồi.
Vú Vương chau mày, vừa cười tủm tỉm nói, vừa tránh đường để cho Dương Thần vào cửa:
- Tại sao về mà không báo trước một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu chút đồ ăn, nhất định đã đói bụng rồi. Bữa tối trên máy bay không ngon. Cậu có muốn tôi đi nấu cho cậu một bát mỳ không?
- Không cần. Cháu không đói.
Dương Thần được vú Vương quan tâm cũng đã thành thói quen, hơi tò mò hỏi:
- Nhược Khê chưa về sao vú?
Cuộc sống của Lâm Nhược Khê rất quy củ, đặc biệt là thời gian làm việc. Gần như đi làm từ sáng sớm, tan tầm là trở về nhà, làm việc đến khoảng mười giờ là đi ngủ.
Cô không có bạn bè, nếu có thì cũng toàn là những người bận rộn, ngày thường ngoại trừ xem TV, đọc sách, căn bản không có hoạt động giải trí khác.
Cho nên đã trễ thế này Lâm Nhược Khê còn không về nhà, Dương Thần rất bất ngờ.
Vú Vương vừa buồn vừa lo, gật gật đầu:
- Đúng vậy. Tiểu thư ăn tối xong nhận được một cú điện thoại, nói là một người Singapore phía nhà đầu tư tới, tạm thời ghé qua Trung Hải một đêm muốn xem xét và tiến hành hợp tác làm ăn lớn với công ty một lần. Vốn tiểu thư muốn để người khác đi làm chuyện này, tiểu thư trước giờ chưa từng tham dự những việc xã giao này. Nhưng vừa vặn cậu và Mạc tiểu thư cùng nhau về quê, không ở Trung Hải, những nhân viên khác đều không thích hợp. Hơn nữa, sau khi tan tầm, không thể bỗng dưng gọi ai đi thay, cho nên tiểu thư chỉ có thể đi một mình. Nhưng đã muộn như thế này rồi, tại sao vẫn chưa thấy về.
Dương Thần nhíu nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đúng lắm, hỏi:
- Vú Vương, vú đã gọi điện thoại hỏi chưa?
- Không liên lạc được, chắc là bàn chuyện kinh doanh, tiểu thư tắt máy.
Vú Vương nói.
- Nhược Khê có nói đi đâu không?
Dương Thần hỏi.
Vú Vương cẩn thận nhớ lại:
- Chắc là Khách sạn Đế Vương. Tôi nhớ rõ lúc tiểu thư nghe điện thoại có nhắc qua, nhưng ở tầng mấy tôi cũng không biết.
Dương Thần gật gật đầu, bỏ hành lý xuống, xoay người định rời đi.
- Cậu chủ, cậu vừa mới về nhà đã định đi đâu?
Vú Vương sốt ruột hỏi.
Dương Thần cũng không quay đầu lại nói:
- Đi tìm Nhược Khê. Cháu lo cô ấy có chuyện gì rồi.
- Nhưng… Cậu tìm bằng cách nào?
Vú Vương lo lắng hỏi.
- Cháu có cách của cháu.
Dương Thần nói xong, chạy thẳng ra cửa.
Dương Thần không nghĩ chuyện kinh doanh này là bình thường, huống chi, Lâm Nhược Khê không phải là người đơn giản, nhìn bề ngoài cô ấy có vẻ trong sáng, lạnh lùng đơn giản, nhưng có lối suy nghĩ lại khá kín đáo, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tin lời người khác.
Có thể khiến Lâm Nhược Khê yên tâm mà đi ra ngoài bàn chuyện kinh doanh vào buổi tối chỉ có hai khả năng: thứ nhất, người đó tuyệt đối nghiêm túc, không phải nghi ngờ. Thứ hai, người đó ngụy trang quá giỏi, khiến Lâm Nhược Khê không nhận ra bộ mặt thật của người đó.
Hiển nhiên, loại người thứ hai khá khó, nhưng không phải là không có.
Một người phụ nữ thân phận đáng giá bạc tỷ, dung mạo lại hoàn mỹ như thế, hoàn toàn có lý do khiến người ta giở trò ngụy quân tử, bề ngoài tỏ ra cao quý.
Dương Thần chạy xe thật nhanh đến Khách sạn Đế Vương. Đây không phải là lần đầu tiên đến đây cho nên hắn đã khá quen đường.
Dương Thần đi đến cửa tòa nhà, hai gã bảo vệ lập tức xúm lại. Bởi vì tòa nhà này mở cửa hai tư giờ nên luôn luôn có bảo vệ.
Lúc này Dương Thần vừa mới từ nước ngoài trở về, tóc dầu bết lại, nhìn xộc xệch không chịu nổi, ăn mặc phong phanh với áo khoác màu xám, có chút vết bẩn, giày thì dính đầy bụi đất, trên mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn qua rất giống một lão nông dân.
Cho nên hai gã bảo vệ không do dự chặn Dương Thần lại. Dù sao thì Khách sạn Đế Vương không phải là nơi bình thường để nông dân có thể đi vào.
- Anh này, mời rời khỏi đây, trang phục không chỉnh tề, vệ sinh không phù hợp để vào trong tòa nhà.
Một gã bảo vệ mặt nghiêm nghị nói.
Dương Thần nhìn lên phía trên, hơn mười tầng buiding, muốn tìm Lâm Nhược Khê không khác gì mò kim đáy bể, huống hồ mình cũng không thông thuộc bên trong, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một biện pháp nhanh nhất…
Nghĩ đến đây, Dương Thần hỏi hai gã bảo vệ:
- Các anh có camera theo dõi không? Hoặc là hệ thống đăng ký xuất nhập? Cho tôi xem được không? Tôi muốn tìm người.
- Hy vọng anh không quấy rầy công việc của chúng tôi. Chúng tôi đã nói chuyện với anh hết sức khách khí rồi. Mời anh mau rời khỏi đây!
Bảo vệ có chút khó chịu, người này nghèo đến điên rồi, bộ dạng giống mình đang là lãnh đạo, còn tới tìm người nữa chứ!
Dương Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Vậy chỉ có thể xin lỗi, vốn có thể giải quyết nhã nhặn.
Nói xong, Dương Thần đột nhiên cất bước tiến lên, hai tay túm lấy cổ áo hai gã bảo vệ, nhấc lên. Hai gã bảo vệ cũng phải nặng tới một tăm năm mươi cân, đã bị Dương Thần ném vào phía trong đài phun nước trước không xa.
- Rầm rầm!
Tiếng bọt nước văng lên khắp nơi, hai gã bị ném xuống nước bắt đầu kêu to:
- Người đâu, người đâu mau tới đây! Có người muốn xông vào.
Từ bốn phía không ít nhân viên chăm sóc khách hàng và nhân viên an ninh vội vàng chạy ra, xông tới vây quanh Dương Thần.
Một nữ giám đốc điều hành bắt đầu gọi điện thoại báo cảnh sát.
Dương Thần cười thầm trong lòng, báo đi, báo cảnh sát càng tốt.
- Các vị! Tôi tới tìm vợ tôi! Nếu không ai muốn bị thương, vậy nhường đường chút đi. Nói cách khác, tuy tôi không giết người, nhưng sẽ bị thương nhẹ là điều khó tránh khỏi.
Dương Thần vừa nói, vừa hướng tới phía cầu thang, đương nhiên hắn không ngốc đến nỗi đi thang máy, người ta chỉ cần tắt nguồn điện là hắn sẽ bị kẹt trong đó.
Vài tên bảo vệ không chịu thỏa hiệp, người trước ngã xuống, người sau xông lên chặn Dương Thần lại.
Nhưng Dương Thần chỉ cần một tay, đã ném các nhân viên vào trong bồn nước ở đại sảnh, người làm việc và khách hàng trong tòa nhà đều sợ hãi không dám nhúc nhích.
Bảo vệ Khách sạn Đế Vương rất nhiều người phi thường, Dương Thần vừa đi, vừa xử lý những bảo vệ muốn đến dí côn điện. Mặc dù ngẫu nhiên bị điện giật một chút, nhưng cũng chỉ như bị ngứa, hồn nhiên không sợ.
Lúc đi đến cầu thang, Dương Thần nhìn xuống phòng làm việc tầng trệt, ngay tại lầu hai này sẽ đi lên lầu trên rất nhanh, bắt đầu tìm phòng điều khiển camera theo dõi.
Đi vào hành lang lầu hai, Dương Thần đảo mắt một cái nhìn thấy cánh cửa to nhất, chính là phòng theo dõi, vì thế hắn bước nhanh tới.
Tiếng động dưới lầu đã kinh động đến phần lớn khách hàng trong tòa nhà, nhân viên bảo vệ xúm tới lầu hai, ra sức ngăn cản Dương Thần.
Dương Thần mở cửa phòng theo dõi, nhưng bị khóa trái. Cửa này làm bằng kim loại, người bên ngoài khó mà phá được.
Sau khi Dương Thần giải quyết hai gã bảo vệ đang uống cà phê, căn cứ vào thời gian vú Vương cung cấp, tính được khoảng thời gian Lâm Nhược Khê tới tòa nhà, sau đó đem toàn bộ video điều chỉnh đến khoảng thời gian đó, quét toàn bộ hình ảnh nhanh như gió.
Ngoài cửa lớn, các nhân viên an ninh cũng không biết lấy chìa khóa dự phòng ở đâu ra, cuối cùng đã mở được cửa lớn ra. Sau đó một đám người tràn vào như thủy triều.
Vừa hay Dương Thần trong nháy mắt cũng đã chộp được hình ảnh Lâm Nhược Khê với bộ váy công sở màu đen, tiến vào cao ốc, trong lòng thấy rất vui, nhìn thấy một đám người xông lên, trong lòng vô cùng căm tức, dựa vào thính giác, quay đầu nhìn lại màn hình vừa xem, hai tay giải quyết mấy tên bảo vệ ở gần.
Chẳng may vài tên bảo vệ bị Dương Thần nặng tay làm cho bị thương nặng, những người bị gãy xương sườn, nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, cứ thế mà hù dọa những tên bảo vệ khác.
Lần này lần theo dấu vết đường đi của Lâm Nhược Khê, khoảng ba phút trôi qua, Dương Thần rốt cục cũng nắm được, Lâm Nhược Khê đi vào tầng thứ hai mươi bảy ăn uống, một người tên là Knight mời.
Đúng lúc này, dưới lầu vọng lên âm thanh của xe cảnh sát, Dương Thần biết ngay khi nhận được tin báo cảnh sát sẽ đến rất nhanh, không chờ đợi thêm nữa, hắn phất phất tay với đám bảo vệ bị hù cho sợ, mang theo cả điều khiển phòng theo dõi, đi thẳng vào cầu thang, chạy lên tầng thứ hai mươi bảy!