Dương Thần không kìm nổi cười một trận, giơ tay vỗ vào mông Thái Ngưng một cái,
- Nói gì chứ! Làm sao anh có thể lấy công pháp giả cho hắn, làm sao anh có thể lấy tính mạng con gái sư phụ em ra đùa?
Lúc này, nụ cười trên mặt Thái Ngưng cứng đờ, sau một hồi ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
- Cái gì!? Anh… anh cho thật sao!?
Thấy Dương Thần không giống đang đùa, Thái Ngưng lập tức lộ vẻ mặt khiếp sợ.
- Đừng khẩn trương như vậy, anh đâu phải thằng ngốc, thứ không thể đưa đương nhiên anh sẽ không đưa, nhưng mà, bọn chúng muốn lấy, anh cho bọn chúng cũng không sao.
Dương Thần ung dung cười nói.
- Cái gì mà không sao chứ! Đây là vốn liếng lớn nhất hiện nay anh có! Anh đem cho bọn chúng! Đến lúc đó bọn chúng lấy công pháp này để đối phó anh thì phải làm sao!?
- Dị sĩ tài ba trong Huyễn cảnh, chắc chắn có không ít thiên tài trẻ tuổi, chờ bọn họ nếu cũng có được môn công pháp này, anh thật sự tự tin có thể chống lại với đám người đó!?
Thái Ngưng cũng cảm thấy Dương Thần điên rồi.
Dương Thần giang hai tay ra, ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô, dịu dàng nói:
- Ngưng Nhi à, Ngưng Nhi ngốc của anh, đã bảo em đừng kích động rồi. Anh biết rằng em lo nghĩ cho anh, nhưng em phải tin tưởng anh, anh làm như vậy hiển nhiên là có nguyên nhân.
- Nguyên nhân gì, anh không nói rõ ràng, căn bản em không thể giải thích với các chị em khác! Đến lúc đó chẳng may vì chuyện này, khiến anh gặp phải nguy cơ gì to lớn, chẳng phải em trở thành tội nhân! Dù sao nếu không phải em xin anh đến gặp sư phụ, anh cũng sẽ không giao công pháp ra.
Thái Ngưng hai mắt đẫm lệ, cô cảm thấy mình đã cản trở Dương Thần, trước giờ cô đều cố gắng tránh điểm này, cho nên cố gắng tu luyện, nhưng thật không ngờ, lại xảy ra việc này.
Dương Thần thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, nói:
- Ngưng Nhi, em có từng nghĩ qua, tại sao tu sĩ thời kỳ thượng cổ, ý anh nói, trước cuộc chiến của các vị thần, những tu sĩ lúc ban đầu, lại có thể có được sức mạnh lớn như vậy không
- Ý anh là, thượng cổ tiên nhân của mấy trăm ngàn năm trước?
Thái Ngưng hỏi
- Không sai
- Đây… đây đương nhiên có liên quan với trái đất lúc đó, linh khí tràn đầy, tồn tại rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Dương Thần gật đầu,
- Còn gì nữa không?
- Còn có… Chính là công pháp của bọn họ chắc chắn rất lợi hại, không thì cũng sẽ không xuất hiện nhiều tiên nhân có thể độ Cửu thiên thần lôi kiếp như vậy.
Dương Thần khẽ mỉm cười, nói:
- Đây chính là mấu chốt vấn đề, em nghĩ coi, tại sao thời đại thượng cổ, lại có nhiều tu sĩ có thể thành công tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp, nhưng tới 20 mấy ngàn năm trước, lúc chư thần vừa đến trái đất, những tu sĩ đó lại chỉ có vài người có thể tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp chứ?
- Nhưng tại sao đến hiện giờ, tu sĩ mà hiện giờ anh chạm mặt nghe được, cũng chỉ có anh và sư phụ Tống Thiên Hành trong Vạn yêu giới là tiến vào Thái thanh thần lôi kiếp chứ?
Thái Ngưng sững sờ, nhíu đôi lông mày suy nghĩ nói:
- Đó chẳng phải là vì ông xã và sư phụ có được sao…
- Nhưng anh và sư phụ anh, cũng không phải người đầu tiên có được, Thục Sơn đã lưu truyền môn công pháp này rất nhiều đời, nghe đồn quyển công pháp này, là đến từ lĩnh ngộ của tiền bối Thục Sơn, vậy tại sao vị tiền bối sáng tạo công pháp, không nghe nói có thành tựu gì hết vậy.
Dương Thần hỏi.
Thái Ngưng suy đoán nói:
- Có phải là… bởi vì vấn đề cơ duyên, dù sao loại giác ngộ này, ngoài trừ tư chất tự nhiên ra, cũng phải xem cơ duyên…
Dương Thần lắc đầu, nói:
- Cho dù cứ phải nói, dùng “cơ duyên” để giải thích, cũng có quá nhiều điểm kỳ lạ. Những tiên nhân thượng cổ đó, chẳng lẽ cũng chỉ có thể dựa vào tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp? Chẳng lẽ toàn bộ bọn họ đều tu luyện cùng một môn công pháp? Theo anh chưa chắc như vậy.
- Bọn họ cũng có sự kế thừa của chính mình, nếu bọn họ muốn kế thừa, hiển nhiên sẽ lưu truyền toàn bộ những gì đã học, cần gì phải keo kiệt với hậu nhân của mình chứ. Mặc kệ cuối cùng bọn họ đều đã đi đâu, còn tồn tại trên đời này hoặc trong không gian vũ trụ này hay không, bọn họ đều không cần thiết phải giấu dốt.
- Ẩn thế gia tộc cũng tốt, người trong Hồng Mông cũng tốt, hay là các kế thừa trong môn phái Cổ võ, chẳng lẽ chính là truyền xuống những công pháp đó, đều không thể dẫn bọn họ tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp sao? Nghĩ như vậy, bụng dạ các tiên nhân thượng cổ cũng quá hẹp hồi đó.
Bị Dương Thần nói như vậy, Thái Ngưng cũng cảm thấy rất là khó hiểu, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Quả thực, Dương Thần trước khi bước vào Thái thanh thần lôi kiếp, kỳ thật cũng không có sự trợ giúp của nhiều kỳ trân dị bảo, độ linh khí dầy đặc trên trái đất, cũng không có trợ giúp đặc biệt gì.
Nói như vậy, thật ra thì bước vào Cửu thiên thần lôi kiếp, các điều kiện đó đều không quan trọng.
Mà những tiên nhân thượng cổ, hiển nhiên sẽ không luyện cùng một môn công pháp, muốn truyền, cũng sẽ không chỉ truyền một môn, bằng không 2 vạn năm trước cũng sẽ không còn nhiều tu sĩ có thể đạt đến cảnh giới Thái thanh thậm chí Thượng thanh thần lôi kiếp.
- Chẳng lẽ nói… Trên đời này công pháp có thể bước vào Cửu thiên thần lôi kiếp, thật ra không chỉ vậy?
Thái Ngưng rút ra một kết luận khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ, Dương Thần lại gật đầu tán thành,
- Đúng vậy, hôm qua lúc anh một mình cảm ngộ thiên đạo, hơi chút ngô ra, đột nhiên nghĩ đến một vài vấn đề trước đây chưa từng nghĩ đến.
- Tại sao, trên thế giới này, các tu sĩ độ kiếp phải phân tam dương, lục hợp, Cửu thiên 3 loại, là ai đặt ra? Nếu như nói đây là ý trời, vậacute; trời lại có ý đồ gì?
- Ba loại Thiên kiếp này, chẳng lẽ thật sự chỉ đại diện hùng mạnh và nhỏ yếu sao? Chẳng lẽ giữa chúng không có liên hệ nào khác?
Dương Thần hỏi liên tiếp, Thái Ngưng mở to đôi mắt, không khỏi ngây dại.
Câu hỏi của Dương Thần, đối với cô mà nói thực sự quá mức tưởng tượng, đây hoàn toàn là đứng trên một góc độ vô cùng cao, lối quan sát suy nghĩ khuôn mẫu.
Mặc dù nghe có vẻ đơn giản, nhưng là tu sĩ tư chất tự nhiên vốn cao, Thái Ngưng có những cảm ngộ huyền diệu khác.
Dường như trong khoảng thời gian ngắn, Thái Ngưng cảm thấy rất nhiều vấn đề nghĩ không thông, đều có vẻ bỗng nhiên thông suốt, chỉ là… lại khó có thể nói rõ.
Dương Thần lại chậm rãi nói:
- Ngưng Nhi, em có từng nghĩ qua, anh có thể khống chế các Thiên Hỏa như Ly Hỏa, Chân Hỏa, Nghiệp Hỏa, lại có thể khống chế các à hiểu rõ sự kỳ diệu của đất trời.
Dương Thần thong thả đi hai bước, cũng rơi vào trong suy tư của chính mình, khẽ thở dài nói:
- Anh bây giờ, cuối cùng cũng lại lý giải một cách sâu sắc rồi, lúc trước khi đối chiến với Nghiêm Bất Vấn, lời nói của ông già thần bí kia…
- Thiên địa hạo nhiên, vạn vật thông linh, sức mạnh thân tu thiên địa diễn sinh, lộ ra uy lực thiên địa… Mượn lực của thiên địa, nếu thân không vì thiên địa, hóa cho hoàn vũ. Sức mạnh không phải sức mạnh, thành chính là thế…
Dương thần lắc đầu miễn cưỡng cười,
- Đạo hạnh của anh còn quá nông cạn, vốn dĩ anh tưởng là, bản thân đã khống chế được sức mạnh trời đất, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh chỉ là mới vừa bước vào ngưỡng cửa, tồn tại tối cao của đỉnh núi kia, vẫn còn bị vô số tầng mây che phủ, căn bản vẫn không nhìn thấy…
- Lão già kia, nếu quả thật vẫn còn trên trái đất, vậy thực lực của ông ta, e rằng đã thực sự rất cao
Trong mắt Thái Ngưng cũng lộ ra thần thái hướng về, mỉm cười nói:
- Ông xã, em biết rồi, tại sao anh lại giao ra…
- Huh? Nghĩ thông rồi?
Dương Thần nhíu mày xoay người qua.
- Ùm.
Thái Ngưng dịu dàng nói:
- Bởi vì cao thủ thật sự, là bản thân dựa vào từng bước từng bước một, mới có thể đi đến đỉnh cao thật sự, công pháp, đan dược, những thứ này không phải chủ đạo, cũng giống như bản thân anh không ăn bao nhiêu linh dược, nhưng tu vi lại tinh tiến cực nhanh.
- Anh thông qua quy nạp tổng kết, truyền công pháp cho chúng em, tuy rằng mọi người đều luyện cùng một môn, nhưng “đạo” của mỗi người, đều không giống nhau, ví dụ, Jane vừa vào Hóa thần, còn em với Tường Vi, Tuệ Lâm cả ba cộng lại cũng không phải là đối thủ của cô ấy, điều này nói rõ căn nguyên vẫn còn ở bản thân chúng ta.