Dương Thần gật đầu liên tục, ra hiệu Thái Ngưng nói tiếp.
Thái Ngưng cười yếu ớt nói:
- Công pháp của gia tộc ẩn thế, chưa chắc kém hơn, nhưng tổ tiên bọn họ có thể đạt được Cửu thiên thần lôi kiếp, bọn họ lại không thể, chỉ có thể nói là nguyên nhân ở bản thân họ. Thiên phú cũng tốt, tâm tính cũng tốt, căn cốt cũng tốt, bọn họ không thể xuất hiện tu sĩ của Cửu thiên thần lôi công, cũng không phải cái tất yếu gì, mà là sự ngẫu nhiên đáng buồn.
- Cho nên nói, cho dù giao cho bọn chúng, bọn chúng cũng chưa chắc có thể tu luyện ra thứ gì, thậm chí còn cảm thấy, môn công pháp này không bằng công pháp tổ truyền của bọn chúng.
- Không tồi.
Dương Thần không quên tán dương:
- Ngưng Nhi em quả nhiên thông minh, nhưng tất nhiên là môn công pháp không tầm thường, theo như anh thấy, so với một vài công pháp cao thâm khác, càng tối nghĩa khó hiểu.
- Nhưng thiên đạo đối với mỗi người mà nói, là không thay đổi, công pháp chỉ là con đường khác nhau, trăm sông đổ về một biển, nếu như bọn họ thật sự có thể từ đó ngộ ra một ít, cũng là bản lĩnh của bọn họ.
Dương Thần từ từ thở dài nói:
- Nói thật, anh rất hướng tới, cái thời đại các tiên nhân thượng cổ ở, tất nhiên là niên đại tranh kỳ đấu diễm, thiên tài xuất hiện, bởi vì tu sĩ thời đó, càng thuần túy đi thể ngộ thiên đạo, không bị quá nhiều thứ của thế tục vướng chân.
- Từ chỗ bọn họ nguyện ý bắt tay phong ấn hỗn độn, sáng tạo đại trận thượng cổ, có thể nhìn ra, tu sĩ thời đó, không giống với bây giờ, tranh giành cấu xé lẫn nhau, phân chia bang phái, nhất định bọn họ đều vì thành tựu chính thống đạo Nho mà thành khẩn giao lưu với nhau.
- Trong sáng vô tư như thế, mới là kẻ mạnh chân chính, bọn bọ có “trái tim của cường nhân” vững tin vào con đường của chính mình, không ngại sự bắt chước của kẻ khác, không ngại thành bại của kẻ khác, không tin ngoại vật, chỉ tin chính mình.
- Bây giờ trong Huyền cảnh, cho dù những tu sĩ đó có công pháp giống như vậy, tâm cảnh cũng quá khác nhau, vì tư lợi, luôn muốn mình có thể vô địch thiên hạ, đạp vỡ hư không, nhưng lại không từ thủ đoạn loại trừ các tu sĩ khác, đương nhiên bọn họ khó có người đạt được độ cao của tổ tiên.
- Nếu anh không phải đã trải qua vô số kiếp nạn sinh tử, nếm qua sự lạnh ấm của thế gian, cũng sẽ không liên tục đột phá trong vài năm ngắn ngủi… Có lẽ là do anh kiên trì, là phần thưởng ông trời cho anh.
Thái Ngưng che miệng cười khẽ,
- Nói như vậy, ông xã giống như đã trở thành… “cao thủ cô đơn” rồi, cảm thấy thế giới hiện nay, không ai có thể sánh ngang với anh.
- Ha ha, anh không nói như vậy, tuy rằng đường của anh, khiến anh đoạn tuyệt hồng trần, nhưng chưa chắc đường của những người khác, cũng giống như anh. Cho nên, không dám đảm bảo có một vài cao thủ ẩn náu, chỉ có điều anh không biết mà thôi.
- Hơn nữa, dù sao anh cũng chưa đột phá Thượng thanh thần lôi kiếp, về thực lực, so với những tu sĩ Nhược thủy kỳ, chỉ sợ cũng không dẫn trước bao nhiêu, thậm chí tu vi cũng không tinh thâm như bọn họ, muốn trở thành Độc Cô Cầu Bại, còn kém xa lắm.
Thái Ngưng lúc này cuối cùng đã không vì chuyện công pháp truyền ra ngoài mà lo lắng nữa, cảm thấy người đàn ông lúc này đang đầy tự tin, so với trước đây càng thêm hấp dẫn.
- Lần này anh trở về, cũng nói chuyện với các chị em, có thể cũng có ích với mọi người.
- Tu hành chung quy vẫn là xem chính mình, nói nhiều vô ích, không nhất thiết phải nghe anh, cảm ngộ của anh không nhất định là duy nhất.
Dương Thần nhắc nhở.
Thái Ngưng cười nói:
- Anh yên tâm đi, em biết phải làm gì. Nhưng như những lời anh nói, con đường tu luyện phải có giao lưu, mới có thể xúc tiến sự tiến bộ của mọi người.
Dương Thần nhắc nhở:
- Anh nói những lời này, không phải để các em không dùng đan dược do anh luyện chế, mấy thứ này, có thể có tác dụng cũng không cần nhất thiết phải bài xích, thuận theo tự nhiên mới đạt được hiệu quả lớn nhất.
- Dạ, đã hiểu, anh cứ dặn đi dặn lại, như lão bà bà tụng kinh vậy, không còn chút khí phách của “cao thủ cô đơn” rồi. "lấy t ruyện từ : t ung h oanh .com"
Thái Ngưng trêu chọc.
Sắc mặt Dương Thần quẫn bách, giả vờ giận nói:
- Được thôi, chồng của em ở đây lên lớp cho em, em cũng dám trêu ghẹo anh? Để anh trị em…
Dương Thần vồ lấy Thái Ngưng, cười ha hả nói:
- Tu luyện quan trọng, nhưng thú vui cuộc sống cũng không thể thiếu, Ngưng Nhi, hay là chúng ta làm một trận dã chiến ở trong rừng trúc nơi em sinh sống từ nhỏ thế nào hả?
- Anh… Không phải anh còn phải đi giải quyết việc của Mông gia sao… a… đừng…
Thái Ngưng phát hiện một bàn tay của Dương Thần đã chạm vào ngực mình, không ngừng nũng nịu kêu.
Dương Thần lúc này mới khẽ giật mình, nhìn thời gian quả là gần đến giờ, khoan thai rút bàn tay đã thơm ngào ngạt chỉ chỉ miệng,
- Vậy lần này tha cho em, trước khi đi hôn một cái!
Thái Ngưng cáu liếc hắn một cái, nhưng vẫn hôn lên môi hắn cái “chụt”.
Dương Thần cụt hứng, thở dài, bảo Thái Ngưng nói với Đường Lộ Di một tiếng, liền phi thân rời đi.
Thái Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cũng may nhớ ra Dương Thần còn có việc, nếu ở trong rừng trúc làm việc đó thiệt, bản tính của cô vẫn không thể chấp nhận được.
Nhưng nghĩ đến lúc nãy Dương Thần vừa nói một đống khó hiểu, cuối cùng lại làm nũng đòi cái hôn tạm biệt, Thái Ngưng không nhịn được cười giễu cợt, dù tu vi cao thâm thế nào, bản tính của người đàn ông này vẫn rất khó dời. Nhưng chính vì sinh động như vậy, người đàn ông chân thật, mới khiến cô thích Dương Thần.
Trong nháy mắt đã ngàn dặm.
Sau khi Dương Thần rời Đường gia bảo, thẳng đến khu nghỉ dưỡng ngoài Bắc Hoàn thành phố Hán Trung tên là Quỳnh Nguyệt sơn trang.
Ở giữa sườn núi, khách sạn phong cách châu Âu mọc lên san sát như rừng, có vài chỗ suối nước nóng lộ thiên đều ở xung quanh, từ nơi ấy, có thể nhìn thấy cảnh quan thành phố ở dưới, vừa sập tối, thì đèn đuốc mê say, khói mây lượn lờ, dường như tiên cảnh dưới trần gian.
Khách sạn này là một trong những sản nghiệp của bang Hoa Nam, đương nhiên điều kiện thiết bị đều cực tốt, thường ngày tiếp đón những phú thương chính khách ở khắp nơi, cũng sẽ không lưu lại bất cứ kỷ lục nào có thể kiểm chứng, điều này khiến cho rất nhiều cán bộ sẵn sàng đến đây hưởng thụ.
Nhưng hôm nay, khách sạn không kinh doanh như thường ngày, rất nhiều tinh nhuệ của bang Hoa Nam đóng ở các phương hướng, vì cuộc gặp gỡ nội bộ của bang Hoa Nam.
Dương Thần vừa đến bầu trời của khách sạn, khóe miệng liền hiện lên nụ cười tà.
Trong khách sạn này, ngoại trừ một luồng uy áp Hóa Thần Kỳ quen thuộc, đến từ nhà trưởng lão Mông Kỳ, lại có thêm hai luồng uy áp của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, là Nghiệp hỏa và Quỳ thủy kỳ.
Nội tình của Mông gia quả không tầm thường, tu sĩ của Độ kiếp kỳ đến nay đã xuất hiện 5 người, chỉ sợ ở Hồng Mông đều có thể làm Huyền Giai trở lên, thậm chí tu sĩ của Địa Giai.
Cùng lúc đó, trung tâm khách sạn, tiệc rượu ở nơi lộ thiên, đang bài trí với không khí kỳ dị.
Xung quanh vây quanh một bàn người, đều là Mông gia chính thống như Mông Khai Nguyên, Mông Khuyết v.v, và một vài người phụ trách đường khẩu trọng yếu của Mông gia.
Tuy nhiên, chỗ ngồi cao nhất, lại là một nam một nữ, trưởng lão trong gia tộc họ Mông mặc áo bào kim tuyến đen, cùng với hộ đường trưởng lão Mông Kỳ.
Mông Kỳ nâng chén lên, nói với hai vị trưởng lão một nam một nữ đó:
- Lần này mời hai vị trưởng lão Hàn U, Ngô Mai Nguyệt xuất sơn, quấy rầy thanh tu của hai vị trưởng lão, thật sự xấu hổ, Mông Kỳ tự phạt một ly.
Vị trưởng lão tóc mai hoa râm tên Hàn U, cũng đã có tuổi, cười ha hả nói:
- Mông Kỳ trưởng lão không cần như thế, vợ chồng chúng tôi thân là trưởng lão khác họ của Mông gia, mấy chục năm nay đều chịu sự chiếu cố của chủ nhà Mông gia, mới có tu vi như ngày hôm nay, lần này thay Mông gia trảm trừ thằng nhóc vô liêm sỉ dám ăn cắp linh bảo của Mông gia, quả thật là vinh hạnh của vợ chồng tôi!
- Đúng là như thế, Mông Kỳ trưởng lão khách khí như vậy, là không xem trọng vợ chồng chúng tôi.
Phu nhân xinh đẹp Ngô Mai Nguyệt khoảng 40 tuổi bên cạnh cười dịu dàng nói.
Tuy rằng tu vi của hai người họ đều cao hơn Mông Kỳ, nhưng dù sao cũng là khác họ, nói trắng ra, là một vài thuộc hạ trung thành của Mông gia, hoặc là hậu duệ của thuộc hạ, từ khi sinh ra đã dốc sức vì Mông gia.
Trước đây Mông Khoát và ba vị trưởng lão chính thống hễ xuất sơn, lại có kết cục không biết tung tích ở đâu, trong gia tộc họ Mông sợ lại xảy ra tình huống như vậy, phái hai vị trưởng lão khác họ đến, cho dù mất tích, cũng sẽ không hảnh hưởng quá lớn đến bổn tông Mông gia.
Đám người Mông Khai Nguyên cũng mời rượu vợ chồng Hàn U, Ngô Mai Nguyệt, nhưng đối đãi với Mông Khai Nguyên đám người này, hai vị trưởng lão có vẻ tương đối bình thản, dù sao theo hai người họ, vai vế của những người này thật sự quá nhỏ, cho dù là người của chủ nhà Mông gia, cũng không có bao nhiêu phân lượng.
- Nguyệt Nhi, Dương Thần này sao còn chưa tới, không phải con cho người ở phía sau khách sạn tiếp ứng hắn sao, sao còn chưa thấy ai dẫn hắn vào.
Lúc này Mông Khai Nguyên hỏi Mông Nguyệt im lặng bên cạnh.
Trong kế hoạch của Mông Nguyệt, tuyên bố với Dương Thần, là giả vờ âm thầm bố trí nhân viên, dẫn Dương Thần vào trung tâm khách sạn này, sau đó bố trí một đám thân tín của mình, cho Dương Thần đủ thời gian giết chết đám người Mông Khai Nguyên.
Cuối cùng, dùng bom phá hủy khách sạn này, đối với công bố ngoại giới chỉ cần đẩy trách nhiệm cho một số người có quan hệ địch thủ, chẳng hạn như một số bang hội thế lực không tầm thường ở tỉnh khác, Mông Nguyệt chịu chút thương nhẹ là có thể thoát khỏi hiềm nghi.
Nhưng trên thực tế, đám người Mông Khai Nguyên có ba vị trưởng lão ở đây, cho rằng hoàn toàn có thể lật lại dùng chiêu bắt rùa trong hũ bắt Dương Thần, đoạt lại linh bảo, cũng không cần thiết thu xếp nữa.
Dương Thần chủ động tìm đến, cho dù sự việc đến tai thủ trưởng số 1, cũng giống như Dương Thần đến gây phiền phức.
Mông Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, theo thời gian mà nói, Dương Thần phải đến rồi.
- Ông nội… có thể là…
Ầm ầm!
Một trận nổ lớn, khiến lỗ tai của tất cả mọi người đều bị bừng tỉnh, chỉ nhìn thấy một mảng lớn gạch đá của tòa nhà, từ góc đông bắc giữa không trung rơi lả tả bay đến!
Mọi người đều kinh sợ, bao gồm ba vị trưởng lão của Mông gia, cũng đều sợ hãi nhìn về phía đông bắc kia.
Nơi đó vốn là một tòa tháp tròn phong cách Baroque vì mỹ quan, mà thiết kế, lúc này đã bị một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, đánh bay một tầng, bê tông kiên cố đã bị đánh bay giống như là bọt biển! Phần còn lại của tòa tháp, rơi xuống gần bữa tiệc lộ thiên khoảng hơn chục mét.
Mọi người định thần nhìn lại, một bóng người không biết từ lúc nào đã đứng ở trên đỉnh tháp không còn nguyên vẹn đó!