Người đó đến gần, mới nhìn rõ, là người đàn ông mặc bộ võ phục buộc lưng cổ xưa màu vàng, mái tóc dài cột ở sau ót, đeo mặt nạ bằng kim loại. Ánh sáng mặt nạ đó đen nhánh, giống như đã sơn một lớp da thiết đen ở trên mặt, vô cùng xấu xí, nhưng đã che đậy rất tốt gương mặt của y.
Phía sau người đàn ông, đeo một bao tải lớn, theo hình dạng, có thể nhìn ra là bên trong chứa một con người!
Tu vi Minh thủy kỳ, quả thật không tầm thường…
Dương Thần liếc cái đã có thể nhận ra tu vi của người đàn ông này.
Càng khiến cho Dương Thần cảm thấy bất ngờ là, người trong bao tải đó, không ngờ cũng có tu vi Tiên Thiên đại viên mãn.
- Tốt, quả nhiên là sốt ruột con gái yêu.
Người mặt thiết nhìn qua Dương Thần, dùng giọng nói thô ráp lạnh lùng cười nói:
- Ngươi chính là Dương Thần nhỉ, có mang đến không?
Dương Thần thì thầm trong lòng, sao mình cứ suốt ngày đụng những tên đeo mặt nạ, Arnhem đụng người che mặt, sau này lại đụng người mặt sắt mặc áo bào đen, lần này lại đụng với người mặt sắt đen mặc áo bào vàng.
- Là tôi, tôi đã mang đến rồi. Người trong bao tải, là Vương Thư?
- Không sai, nếu ngươi muốn xem, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy, nhưng ngươi cũng phải lấy công pháp ra.
Dương Thần lấy phần công pháp viết xong đó ra, quơ quơ lên.
Người mặt sắt đó cũng không yêu cầu đem qua cho y nhìn kỹ, dường như rất tự tin, run bao tải, người con gái dáng người lả lướt liền rơi ra, rớt thẳng xuống mặt đất.
Người con gái mặc áo tay dài màu trắng, quần bó bảy phân màu sáng, mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt trái xoan cực giống Đường Lộ Di, trang điểm nhẹ giữa lông mày, tuy rằng mặt mũi tèm nhem, nhưng có thể nhìn ra được, là một mỹ nhân đẹp tự nhiên hiếm có.
Trang phục khá đương đại, thật ra cũng có thể hiểu được, dù sao người trong Huyễn cảnh đều biến đổi theo thời đại, không phải ai cũng thích cổ trang.
Chỉ có điều, người con gái này đang trong trạng thái hôn mê, như là đã gặp việc gì rất đau đớn, mặc dù đang hôn mê, cũng nhíu chặt mày liễu, cuộn tròn thân người.
- Cô ta đã bị Thất tâm cổ độc của ta, loại sâu độc này liên kết với cơ thể người thi thuật, ta muốn cô ta chết, thì cô ta chết bất cứ lúc nào, nhưng một khi ta không may chết đi, sâu độc trong cơ thể cô ta cũng cảm nhận được cái chết của sâu mẹ trong người ta, sẽ nổ tung trong tim cô ta, cô ta cũng sẽ phải chết.
- Hơn nữa, ngươi cũng không cần suy nghĩ dùng cách gì để lấy Thất tâm cổ trùng trong người cô ta ra, bởi vì cách lấy loại sâu độc này ra chỉ có 2 cách, một là ta dùng sâu mẹ triệu tập chúng ra, hai là sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, tự nhiên chết.
- Hiện tại đã ba mươi ngày, còn không đến hai mươi ngày, cô sẽ bình yên vô sự.
Người mặt sắt khặc khặc cười lạnh nói.
- Cổ độc quá thâm độc.
Thái Ngưng lạnh giọng trách cứ.
- Cô ấy bây giờ đang hôn mê, đau khổ như thế, chúng tôi sao có thể tin lời ngươi chứ.
- Hì hì, bé con, ta không kêu các ngươi nhất định phải tin ta, hôm nay ta đến, không phải tranh cãi với các ngươi, cũng không phải đến so chiêu, tử chiến với ngươi, ta chỉ dùng Vương Thư này, để đổi lấy đồ trên người các ngươi.
Người mặt sắc tự tin nói.
Đường Lộ Di đứng bên từ khi nhìn thấy Vương Thư, thì con mắt đã đỏ ngầu, nước mắt rưng rưng.
- Ngưng Nhi… cái đó… đứa bé đó, có phải có nhiều điểm rất giống sư phụ không?
Đường Lộ Di nhất thời tâm trí rối bời, kéo Thái Ngưng, kìm không nổi hỏi một câu rất khờ.
Giống hay không, thật ra bản thân Đường Lộ Di rõ ràng nhất.
- Dạ…
Thái Ngưng không thể phủ nhận nói:
- Quả thật, khuôn mặt và cái mũi, cái miệng, đều rất giống sư phụ.
Đường Lộ Di sau khi xác nhận, cảm xúc dâng trào, không kìm lòng nổi muốn chạy đến gần hơn để nhìn.
Nhưng, không đợi bà chạy đến, người mặt sắc đối diện liền vung lên, một đạo chân nguyên đưa bà trở về dễ như trở bàn tay!
Thái Ngưng đỡ lấy Đường Lộ Di, trợn mắt nhìn người mặt sắt:
- Ngươi làm gì động tay với sư phụ ta! Chẳng lẽ bà không thể đến gần nhìn kỹ sao!?
- Hứ, muốn nhìn thì nhìn như vậy, đừng được đằng chân lân đằng đầu, ta còn chưa kêu đem đồ cho ta nhìn, các ngươi gấp gáp gì chứ.
Đường Lộ Di lại không tức giận, có lẽ, căn bản bà không dám tức giận, sợ bởi vì mình, mà hại Vương Thư nằm trên đất phải chịu đau khổ.
Đường Lộ Di xoay người nhìn về phía Dương Thần, đôi mắt tha thiết cầu khẩn nói:
- Dương thiếu gia, xin cậu hãy cứu đứa trẻ đó.
Dương Thần biết, lúc này Đường Lộ Di đã xem cô bé đó là con gái của mình, quả thực, cô bé này có quá nhiều điểm giống bà.
Đường Lộ Di đã mất con gái gần 20 năm, đột nhiên mất mà có lại một cô gái giống như thế, khó tránh sẽ không khống chế nổi tình mẹ mạnh liệt của mình.
- Con đã đến đây rồi, nhất định sẽ cứu cô ấy.
Dương Thần giơ cao công pháp lên, nói với người mặt sắt:
- Công pháp ở ngay đây, ta có thể cam đoan, đây là thật, trao đổi với ngươi thế nào.
- Hì hì, được! Thẳng thắn.
Người mặt sắt thoải mái nói:
- Ta cũng không sợ ngươi giở chiêu lừa gạt, tu vi của ngươi mà ta biết hẳn không tầm thường, nhưng bây giờ ta không nhìn thấy bất cứ tu vi nào trên người ngươi, có lẽ ngươi đã dùng thủ đoạn gì che giấu rồi.
- Tuy nhiên không sao, ta mang theo suy nghĩ chết chắc đến, cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài, mang theo Vương Thư cùng chết. Ngươi qua đây đi, giao công pháp cho ta, sau đó ngươi mang Vương Thư đi.
Dương Thần híp híp mắt, xem ra tên này hiểu mình không ít, hẳn là sớm có mưu tính từ trước, chỉ là không biết đây là người của gia tộc ẩn thế nào trong Huyễn cảnh, hay là người của Hồng Mông?
Địch trong tối ta ngoài sáng, Dương Thần cảm thấy vài phần bất lực, nhưng chỉ còn cách đi qua.
Đến trước mặt người mặt sắt, Dương Thần cảm thấy mình có vô số cách trong thời gian ngắn giết chết y, nhưng chẳng may Vương Thư cũng chết, bản thân sẽ không cách nào giải thích với Thái Ngưng, đành phải từ bỏ.
Sau khi đem tờ công pháp cho người mặt sắt, Dương Thần liền bồng Vương Thư đang nằm dưới đất lên, quay người đi về.
Vừa đi, Dương Thần vừa dùng thần thức dò xét vị trí trái tim của Vương Thư.
Quả nhiên, có một con sâu độc xấu xí sặc sỡ, đang chiếm cứ trái tim!
Dương Thần nghiến răng nghiến lợi, quả là có hạ độc, tiếc là không kịp hỏi Tiêu Chỉ Tình sự việc Thất tâm cổ, không thể mạo hiểm.
Người mặt sắt mở giấy Tuyên Thành ra xem, cười ha ha:
- Tốt, xem ra đích thật là đồ thiệt, Vương Thư giao cho các ngươi, ta đi đây, một tiếng sau, Vương Thư sẽ tỉnh lại.
- Khoảng 20 ngày sau, không khác gì với người thường, nhưng không cần nghĩ đến việc động Thất tâm cổ đó, bản thân Vương Thư cũng có tu vi Tiên Thiên đại viên mãn, cô ta hiểu rất rõ uy lực của cổ độc này, các người nếu dùng cách gì lấy ra… ta cũng không quan tâm sống chết của cô ta.
Xong, người mặt sắt nhún người nhảy lên, bay thẳng đến chân trời, không thấy bóng dáng.
Dương Thần cũng không đuổi theo, thong dong giao Vương Thư cho Đường Lộ Di ôm.
- Trong cơ thể cô ấy đích thật có sâu độc, lát nữa con sẽ hỏi Tình Nhi nhà con, xem rốt cuộc sâu độc là gì.
Đường Lộ Di nào lo được những thứ đó, ôm Vương Thư liền khóc nức nở, nhẹ nhàng gọi “Thư Nhi”, buồn vui lẫn lộn.
Thái Ngưng ở bên nhìn mà đau xót vô cùng, cũng lau nước mắt theo.
Dương Thần đợi hai người đàn bà bình tĩnh trở lại, dẫn theo Vương Thư trở về Đường gia bảo, trong nhà trúc của Đường Lộ Di.
Trước tiên, Dương Thần gọi điện thoại hỏi Tiêu Chỉ Tình, kết quả biết được, Thất Tâm Cổ đích thật là một loại sâu độc hiểm ác, bình thường phải là tu vi hơn kém rất lớn, mới có cơ hội có được, bởi vì đây là một loại sâu độc cần có thể khống chế đối phương mới bỏ được.
Cách giải quyết, cũng không khác gì người mặt sắt nói, chỉ có thể đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày trôi qua.
Sau gần một giờ trôi qua, cuối cùng Vương Thư đã tỉnh lại, khi nhìn thấy Đường Lộ Di ở bên chăm sóc, trong mắt cô gái tràn đầy nghi hoặc.
Đường Lộ Di lại lấy ra miếng ngọc bội Côn Luân hoa lê, run rẩy nói:
- Con… đây… đây là miếng ngọc bội của con phải không? Có phải con tên là Vương Thư không?
- Đây… đây là chỗ nào? Vị phu nhân này… sao bà lại có ngọc bội của tôi?
Vương Thư thì thào hỏi.
Đường Lộ Di khó khăn kiềm chế bản thân, ôm chầm lấy con gái:
- Thư Nhi, ta là mẹ của con đó!
- Mẹ?
Vương Thư vô cùng nghi hoặc, người cứng ngắc, không biết làm sao, nhìn xung quanh bài trí của phòng trúc, giống như là đã mơ một giấc mơ vậy. Khi nhìn thấy Dương Thần và Thái Ngưng đứng phía sau, Vương Thư càng thấy kỳ lạ, đầu óc mu mờ, không biết hỏi từ đâu.
Dương Thần kéo Thái Ngưng, ra hiệu, để cho hai mẹ con có thời gian quen biết nhau, rõ ràng, Thái Ngưng cũng ngoan ngoãn đồng ý.
Đi ra khỏi phòng, Thái Ngưng dường như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Xem ra, cô bé này thật sự là con gái sư phụ em, ông xã, lần này đều nhờ có anh.
- Ai bảo bà ấy là sư phụ của Ngưng Nhi nhà anh chứ.
Dương Thần lắc đầu cười.
- Ừm, nhưng mà anh được đó, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể viết ra quyển công pháp để gạt người ta.
Thái Ngưng mỉm cười nói:
- Xém chút nữa em cũng bị anh lừa rồi.