Thêm ba ngày nữa trôi qua.
Trong ba ngày đó, nhà vua Sang Năm vẫn lạnh lung khi nói về ngày ra đi của con mèo và đắc chí khi lia mắt lên tờ lịch troe trường đang mỏng đi từng ngày, công chúa Dây Leo vẫn thấy lòng mình tan chảy ra khi nhìn về mặt kiên quyết của nhà vua và hoàng hậu Năm Ngoái vẫn lặng lẽ thở dài khi hết nhìn nhà vua lại nhìn công chúa mà không biết phải làm gì để hàn gắn sự rạn nứt giữa hai cha con.
Ở ngoài ban công, mèo Gấu vẫn đêm đêm tha những bịch cơm đi nuôi lũ chuột và âu sầu nghĩ đến những ngày chia tay sắp tới.
Đột nhiên, qua ngày thứ tư những người sống trong cung điện không còn nghe tiếng chuột rúc nữa.
Nhưng không vì vậy mà mọi người ngủ ngon.
Không rõ từ đâu, những tiếng quạ kêu rền rĩ xoáy vào tai mọi người như tiếng lưỡi cưa cắn vào ống nứa.
Suốt đêm tiếng quạ rờn rờn đến buốt óc kiến không có ai có thể chợp mắt.
Nhà vua Sang Năm phát khùng đến mức bật khỏi giường, cầm đèn pin bước ra ngoài hiên lia dọc các tầng cây, miệng không ngớt “xùy, xùy” để xua lũ quạ.
Ngày thứ năm lặp lại ngày thứ tư. Đến tối là quạ kêu. Cứ thế mà ra rả suốt đêm.
Sáng thức dậy, khuôn mặt nhà vua xọp đi, nom hốc hác như vừa trả qua một trận ốm nặng.
- Gì thế nhỉ? Sắp đến ngày tận thế chăng? – Ông cất giọng khan khan, nhìn hoàng hậu Năm Ngoái và công chúa Dây Leo bằng ánh mắt đỏ kè vì mất ngủ.
- Quạ đó, ba! – Công chúa nói.
- Thì là quạ! – Nhà vua thở hắt ra, vẻ cam chịu – Nhưng quạ ở đâu ra?
Hoàng hậu nhanh nhẹn tán thành, mục đích để xoa dịu nhà vua hơn là đưa ra cách giải thích:
- Ờ, mẹ nhớ năm ngoái đâu có chuyện kì lạ này.
Chỉ có mèo Gấu là biết quạ ở đâu ra!