Mèo Gấu quay về chỗ nằm quen thuộc của mình.
Hình ảnh Tí Hon và Út Hoa cặp kè bên nhau khiến chú ghen tị một cách vô cớ.
Chú lại nghĩ đến nàng mèo tam thể của chú. Mình đã xa nàng bao lâu rồi nhỉ? Chú không thể nhớ chính xác, nhưng chú nghĩ chắc là lâu lắm. Cây sứ trên ban công nhà đối diện đã rụng lá bao nhiêu lâu rồi còn gì.
Chú nằm xuống, thấy rằng trời đã vào đêm.
Những câu thơ lại cựa quậy trong đầu chú.
Như có ai đó vừa đánh lên một que diêm trong ký ức, nỗi buồn trong lòng chú lại được thắp lên và bài thơ dang dở giống như ngọn nến cố cháy hết phần còn lại:
Chia tay nào sẽ tới
Sau những ngày bên nhau
Dòng sông bảo: – Đừng sợ
Ta sẽ đợi người về.
Giọt nước mắt nào rơi
Sau nhưng điều phiền muộn?
Chim vàng anh bảo: – Đừng sợ
Ta sẽ nhặt những hạt cườm long lanh trên đôi má kia
Tha vào trong truyện cổ.
Chú lại nhớ đến con chim vàng anh ban chiều. Con chim đã đi vào trong thơ chú một cách tự nhiên. Để xoa dịu nỗi đau, và để bang bó vết thương trong lòng chú.
À, còn vết thương của con chim, tối nay bọn chuột nhắt có sẽ băng bó lại cho nó không?