Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 137-2

Nhưng Giao tiên không chút nào tỏ ý sẽ giúp tôi, cuộn thành một đoàn ở bên, nói: “Ngăn bọn họ làm gì, cứ để cho bọn họ vào đi thôi. Người vốn là tinh hoa của trời đất, là thứ hoàn mỹ nhất trời đất tạo thành, người đi vào có thể bồi bổ yêu hồ, để cho yêu khí của yêu hồ càng lớn, bọn họ đi vào là tốt.”


“Nếu như vậy ông thức tỉnh tôi làm gì?” Tôi không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt này Giao tiên lại làm trái ý tôi, chỉ có thể sử dụng hết sức bình sinh ngăn cản Đào Nghị, nghiến răng nói.


“Cô là người trợ tiên của tôi, dĩ nhiên không giống với bọn họ.” Giao tiên nói như chuyện đương nhiên.


Tôi không thể làm gì nó, chỉ có thể năn nỉ nó một phen nhưng cũng không có hiệu quả, cuối cùng tôi đành phải uy hϊế͙p͙ nó, nói nếu như nó thấy chết mà không cứu thì tôi cũng theo bọn họ cùng nhau nhảy vào bồi bổ yêu hồ.


Giao tiên căn bản không tin lời tôi nói, nhưng nó nhìn thấy tôi có dáng vẻ kiểu gì cũng phải cứu những người này, phồng tai thở phì phò mắng tôi, sau đó cái đuôi lớn quét qua một cái hất bay Đào Nghị cùng Phong thiên xa mười mấy thước, đập vào trên cây ngã xuống.


Lực va chạm quá mạnh, sau khi hai người ngã xuống đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.
Tinh thần tôi căng thẳng, hỏi Giao tiên: “Ông làm gì vậy?”
“Đánh thức bọn họ. Không đau kịch liệt sao bọn họ có thể tỉnh lại? Không phải ai ta cũng cũng dùng yêu lực để cứu.” Giao tiên hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.


Cũng may nó không lừa tôi, lời của nó vừa dứt đã thấy Phong Thiên hít sâu một hơi, mặt đầy thống khổ tỉnh lại, nằm trên mặt đất thật lâu mới từ từ đứng lên.
Sau khi Phong Thiên tỉnh lại, Đào Nghị cũng từ từ tỉnh lại.


Anh ta đau tới nghiến răng lại, có điều cũng may mắn, tình trạng so với Phong thiên còn tốt hơn nhiều.
Bọn họ sau khi tỉnh lại mặt vẫn đầy mê mang, nhìn tôi kỳ quái.
Thấy con rắn lớn bên cạnh tôi, Đào Nghị vừa mới tỉnh lại liền kêu lên một tiếng, từ từ ngả về sau, lại ngất đi.


Phong Thiên ngược lại không bất tỉnh, nhưng biểu tình của ông ta so với Đào Nghị không tốt hơn là mấy, mặt nhìn Giao tiên đầy khϊế͙p͙ sợ, con ngươi sắp rớt ra ngoài, lắp bắp nói: “Rắn… Xà vương?”
“Phải.”


Được Giao tiên đáp lại, ‘uỵch’ một tiếng, hai chân Phong Thiên trực tiếp quỳ xuống, dập đầu mấy cái.
Tôi cùng Giao tiên sửng sốt một chút, nhìn Phong Thiên không hiểu.


Ông ta dập đầu rất hăng hái, không có chút ý nào là muốn dừng lại. Cuối cùng vẫn là Giao tiên không nhịn được, đưa đuôi đỡ ông ta lên, hỏi ông ta dập đầu là ý gì.


“Cầu ngài thu tôi làm người trợ tiên của ngài, chỉ cần ngài nguyện ý cho tôi làm người trợ tiên của ngài thì muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần ngài sau này khi phi thăng hóa rồng có thể mang theo bần đạo.” Phong Thiên nói, cặp mắt tràn đầy nóng bỏng nồng nhiệt nhìn Giao tiên.


Giao tiên ngưng một lát, đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn Phong Thiên, lắc đầu một cái, nói: “Ngươi không xứng.”


Nói xong nó đảo đuôi rắn, thân thể cuộn lại di chuyển như một cơn lốc khiến núi rừng xung quanh kêu ầm ầm. Thân mình rắn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại như bình thường, trở lại trên cổ tay tôi.


Phong Thiên trợn mắt nhìn Giao tiên, thấy nó thu nhỏ lại chạy tới cổ tay tôi, ông ta lập tức xông lại cầm lấy tay tôi, hai mắt nhìn chăm chăm vào cổ tay.


Thấy dấu ấn Giao tiên trên cổ tay, gương mặt vẫn còn bừng bừng trông đợi vừa rồi nháy mắt biến thành một mảnh tro tàn, sững sờ buông tay tôi, lầm bầm nói: “Không thể nào, cái này không thể nào. Sao có thể chứ, tất cả cơ duyên tốt đều để một mình cô chiếm cứ, thật trái đạo trời, đây là trái đạo trời!”


Ông ta vừa nói, giống như không chịu nổi đả kích lớn, một đường lui về sau, cuối cùng thất hồn lạc phách ngã ngồi xuống đất, ánh mắt nhìn tôi hết sức phức tạp, giống như mọi giá trị đều bị lật đổ vậy.