Tôi dĩ nhiên biết tại sao ông ta lại biến thành như vậy. Lần trước khi tôi gặp ông ta Giao tiên không xuất hiện, cho nên ông ta không biết chuyện Giao tiên, lúc ấy chỉ vì trên người tôi có âm khí khiến ông ta vô cùng hâm mộ mới có tâm tư muốn thu tôi làm đệ tử, nói là thiên phú của tôi rất cao.
Hiện khi biết Giao tiên lại chọn tôi làm người trợ tiên, bất kỳ là lực cực âm hay là Giao tiên, ở trong giới huyền học này đều hết sức hiếm thấy, huống chi bây giờ Giao tiên còn biến thành xà vương, cách hóa rộng chỉ còn một bước xa, là chí tôn trong thiên hạ của tất cả các loài rắn, có thể trở thành người trợ tiên của nó, có rắn vương luôn bảo vệ ở bên người thì gọi là cấp bậc gì?
Cũng khó trách vừa rồi ông ta lại kích động cầu Giao tiên để cho ông ta làm người trợ tiên như vậy, có lẽ không chỉ Phong Thiên mà bất kỳ người trong giới huyền học thấy Giao tiên cũng sẽ kích động phát điên.
Thấy ông ta ưu tư không bình phục lại tôi cũng không để ý an ủi ông ta, mọi suy nghĩ đều chú ý tới thân thể đội trưởng Lý ở trong hồ.
Mặc dù suốt đường đi ông ta chưa bao giờ cho tôi một sắc mặt tốt nhưng ông ta là người chính trực, rất có chính nghĩa, cứ như vậy chết chìm trong hồ quả thực tôi không cam lòng, liền chạy đến bờ hồ thử vớt ông ta lên.
Nhưng tôi vừa đến gần bờ hồ thì Giao tiên đã gọi tôi lại, nghiêm lệnh cấm tôi tới gần hồ kia thêm nữa, nói hồ kia là một yêu hồ có yêu khí rất mạnh, tính mê muội đối với con người vô cùng lớn. Đừng nói là tôi, kể cả người có đạo hạnh cao thâm tới xác suất bị mê hoặc cũng vô cùng lớn, chỉ cần cơ thể con người tiếp xúc với nước trong hồ cũng sẽ bị yêu khí xâm nhập, bồi bổ yêu hồ, không ai có thể thoát khỏi.
Cũng khó trách Cản Thi phái lại chọn nơi này, bên ngoài có một yêu hồ bảo vệ, được thiên nhiên che chở như vậy người ngoài căn bản đừng mong vào được.
Tôi không khỏi cau mày, hỏi phương pháp đi qua hồ như nào, nó là yêu, hẳn có phương pháp mới đúng, huống chi ngày hôm trước người Cản Thi phái đúng là mang tôi đi xuyên qua yêu hồ.
Nghĩ tới đây tôi chợt nhớ tới cái cây kia, lập tức chạy tới tìm kiếm trên cây ven hồ.
Chưa kịp làm gì Giao tiên đã thở dài ngăn tôi lại, nói: “Đừng tìm kiếm vô ích, cho dù cô tìm được cây kia thì ban ngày cũng không qua được sông. Ở đây ban ngày yêu khí sôi sục, trừ yêu ra những thứ khác chỉ cần đi vào sẽ chết, hơn nữa sau khi chết hồn phách sẽ bị yêu khí giam cầm trong thi thể, trọn đời không được siêu sinh. Chỉ sau mười hai giờ khuya, âm khí lên cao ấp chế yêu khí, cùng yêu khí đặt tới điểm thăng bằng mới có thể đi qua hồ.”
“Không còn cách nào khác sao?” Tôi vii kêu lên, bây giờ Tô Mộc bị thương nặng, hồn phách không yên, không còn thời gian để trì hoãn nữa. Mặc dù nơi này âm khí rất nồng đậm nhưng đây dù sao cũng là địa giới của Cản Thi phái, không an toàn, nếu nhữ gã Tam trưởng lão xảo trá kia bắt được, đừng nói tới cứu Tô Mộc, ngay cả tôi cũng phải chết ở chỗ này.
Giao tiên thấy tôi vội vàng, ánh mắt ti hí như hại đậu đen nhìn tôi, toét miệng cười một tiếng, nói: “Nha đầu, phương pháp qua hồ cũng không phải là không có, nhưng ông nội giao tiên của ngươi không thể chịu khổ không công được, ta mang ngươi qua sống có lợi ích gì không?”
“Bất cứ thứ gì, chỉ cần tôi có thể cho tôi cũng đồng ý với ông!” Thấy chuyện có thể cứu vãn mắt tôi liền sáng lên, nói.
“Lão tử bây giờ đã là Giao tiên thất hạch, yêu lực ổn định rất nhiều, sau này có thể biến thành hình người trong thời gian dài. Chẳng qua lão tử như thế kia ngươi cũng biết, chờ sau này đi ra ngoài ngươi cho lão tử bắt con hồ ly tinh trắng kia, để lão tử nuốt là được. Khi lão tử gặp chuyện bị tiểu nha đầu nó đuổi như đuổi trẻ con, bây giờ lão tử cũng không thể để cô ta yên được.” Gia tiên nói.
“Ông nói tới Diệp Nhu?” Tôi hỏi, nghe nó nói tôi mới nhớ bên ngoài còn có con hồ ly tinh chờ.
“Phải, hồ tộc giỏi nhất biến hóa, cho nên chỉ một tiểu yêu nhị hạch cũng có thể biết thành cô gái đẹp lừa đối con người. Chờ lão tử ăn nó, hấp thu yêu hạch của nó thì lão tử cũng có thể biết thành một người đẹp trai, đến lúc đó đi ra ngoài tán tỉnh quỷ nữ, hẹn một đứa nuốt một đứa, không bao lâu lão tử có thể phi thăng hóa rồng…”
Thấy Giao tiền càng ngày càng đi xa, tôi không thể làm gì khác hơn là chen vào lời nó: “Chuyện đó sau khi ra ngoài hãy nói, trước tiên ông đem chúng tôi ra là được.”
- --