Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 137-1

Mà lúc này vảy đen trên người nó cũng rất lóng lánh, giống như màu đen của đá quý. Thay đổi bắt mắt nhất chính là đỉnh đầu của nó nho lên.
Trước kia đầu rắn chẳng qua là nhô ra một miếng thịt trơn bóng, nhìn qua có hình dáng hơi giống vương miện.


Bây giờ miếng thị đã nhô ra rất rõ ràng, lớn gần bằng cánh tay tôi vậy, hình dáng đã hoàn toàn biến thành hình vương miện, nhìn qua rất ngang ngược, phong độ vương giả đập vào mặt.
“Ông đã hóa rồng sao?” Tôi theo bản năng hỏi.


Mặc dù bộ dáng này không giống với hình dáng rồng vàng tôi trong truyền thống Trung Quốc tôi hay thấy, nhưng loài rồng cũng chưa ai thấy tận mắt, ai biết được rồng thật sự có hình dáng như vậy hay không.
Ngược lại thấy Giao tiên như này, tôi cảm thấy nó đã là rồng.


Nghe tôi hỏi như vậy Giao tiên rất vui vẻ, cái miệng há ra như chậu máu, cười hắc hắc hỏi tôi: “Thế nào? Có phải có một cổ long khí từ trên người ta tràn ngập ra, ngăn cản cũng không ngăn nổi?”


Tôi thành thật cảm thụ một chút, lắc đầu nói: “Không phải long khí, là có chút khí chất vương giả, giống như ông là hoàng đế vậy, thiên uy khó ngăn cản.”


Tôi nói rất thành kính, không phải là tôi đang nịnh hót nó mà tôi thật sự có cảm giác này từ trên người nó, cho dù tôi không biết nó đã xảy ra chuyện gì nhưng trong tình huống này người mù cũng có thể nhận ra nó đã thay đổi rất lớn.


“Lão tử mặc dù không trực tiếp hóa rồng nhưng rơi vào yêu hồ cũng coi như là trong họa có phúc. Cổ yêu khí từ thân thể lão tử trào ra ngăn cản cũng không ngăn nổi, nếu không phải thân thể của lão tử chịu không nổi thì lão tử còn chưa chịu đi lên, qua một ngày một đêm yêu hạch của lão tử đã có thêm một viên, bây giờ đã là xà yêu thất hạch, không đúng, là xà vương! Có vương miện chính là chứng cớ. Lúc này thực lực của lão tử đã vượt qua loài rắn mạnh nhân trên thế giới, trở thành xà vương mới, từ nay về sau tất cả rắn gặp lão tử sẽ phải quỳ, phải nghe hiệu lệnh của lão tử!”


Giao tiên nói đến đây, đuôi rắn khổng lồ còn cố ý sờ sờ vào vương miện trên đỉnh đầu, như là sợ không ai thấy.
Tôi lại gật đầu một cái, có điều nó vừa mới nhắc tới yêu hồ tôi mới nhận ra hồ kia có vấn đề, vừa rồi là tôi bị trúng tà của hồ đó.


Nghĩ tới đây tôi vội vàng nghiêng đầu nhìn, phát hiện mặt hồ xanh thẳm đang sủi bọt, giữa mặt hồ trong xanh kia có một người nằm, chính là đội trưởng Lý Quân. Ông ta nằm dạng hai chân hai tay trên mặt hồ, hai mắt nhắm nghiền, bên người quanh quẩn một làn khói xanh, hiển nhiên đã chết!


Tôi sợ hết hồn, lập tức gọi to đội trưởng Lý một tiếng, giờ phút nguy hiểm đó ngoại trừ tôi ra thì những người khác vẫn còn chìm đắm trong ảo cảnh, Đào Nghị đi theo sau lưng đội trưởng Lý, chân đã đến mép bờ hồ.


Mà trên mặt anh ta tràn đầy say mê, căn bản không nhìn thấy thi thể của đội trưởng Lý Quân ở trước mặt.
Tôi lập tức gọi to Đào Nghị một tiếng, thật nhanh chạy tới kéo anh ta lại, liều mạng lay thân thể anh ta, bạt tai để cho anh ta tỉnh lại.


Nhưng bất kể tôi gọi thế nào thì Đào Nghị vẫn đầy say mê nhìn mặt hồ, cơ thể vẫn thẳng bước hướng về phía hồ. Sức lực của tôi không lớn, rất nhanh đã bị anh ta hất tôi ra, chân đã giơ lên trên mặt hồ.
Tôi nóng nảy, gọi Giao tiên hỗ trợ đánh thức những người này.


Nó có thể thức tỉnh tôi thì tất nhiên cũng có thể thức tỉnh người khác.