“Đau quá sâu nên đành quên. Tựa như...chuyện nước ấm cùng cái chén ngày xưa.” (vivi - không rõ nghĩa lắm. Cái này hình như là điển tích cổ của Trung Quốc, mình tra không được nên đành để nguyên xi. Ai biết là gì có lòng chỉ cho vivi nhé để mình chú thích lại.)
“Cô xác định!” Ôm chặt thắt lưng của cô kéo lại sát mình, trong mắt Diệp Dịch Lỗi ánh lên tia nguy hiểm. “Cô biết không, có những nỗi đau cả đời không quên được, càng lâu càng đau lại càng khắc cốt ghi tâm. Muốn quên chính là vọng tưởng. Lạc Băng Ngưng, tôi thách cô quên được tôi...”
Băng Ngưng không trả lời, cô muốn biết bản thân mình có thể quên hay không...
*********************
Cảnh sát kết luận vụ Lưu Duệ Hàng bị tai nạn là do cạnh tranh trong kinh doanh dẫn đến trả thù. Đối với kết luận này, Diệp Thiệu Kỳ không hề hài lòng chút nào, nhưng đến lão gia cũng đã chấp nhận kết quả này nên bà không còn gì hơn để nói. Có điều, trong lòng vẫn ngầm định sẽ điều tra cho ra nhẽ.
Hôm Lưu Duệ Hàng xuất viện, Diệp Triển Bằng đích thân đi đón, cùng đi tất nhiên có vợ chồng Diệp Thiệu Quân. Hiển nhiên, Diệp Thiệu Kỳ chả có chút cảm kích nào, suốt đường đi không thèm liếc nhìn Lâm Thanh Âm một cái, còn cố tình gần xa ám chỉ cùng châm chọc. Lâm Thanh Âm không hề phản bác cũng không tỏ thái độ tức giận hay trả đũa mà đôi khi còn hé ra nụ cười rộng lượng. Diệp Thiệu Kỳ sao có thể không biết bà ta đang diễn trò trước mặt cha mình, có điều tức giận trong lòng quá lớn không thể không biểu lộ. Lưu Duệ Hàng là bảo bối duy nhất của bà lại bị như thế, bảo sao cam lòng cho được.
Băng Ngưng sốt ruột đứng trong phòng khách. Thật ra, mấy ngày này hai mẹ con Lưu Duệ Hàng không ở nhà chính là khoảng thời gian dễ thở nhất đối với cô. Có điều, thời gian này nhanh chóng kết thúc, lo lắng hãi hùng lại quay về.
“Anh họ.” Băng Ngưng tiến lên hỏi han.
“A, tiểu Ngưng Nhi!” Lưu Duệ Hàng tuy phải ngồi xe lăn nhưng khí độ bất phàm không hề suy giảm. Hắn nâng bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô. “bùa cầu may?”
Băng Ngưng nhíu mày lùi về phía sau một chút. “Chúc mừng anh xuất viện. Đây là quà mừng em chuẩn bị cho anh.”
“À?” Lưu Duệ Hàng nhướn mày khiêu khích Diệp Dịch Lỗi rồi chống chân sau đứng lên. “Vẫn là chỉ có Băng Ngưng của chúng ta chu đáo.” Hắn tiến lại gần Băng Ngưng. “Chúng ta không gặp nhau đến một tháng rồi đấy. Anh nằm viện mà chẳng thấy em đến thăm lần nào, thật là khiến người anh họ này đau lòng.”
“Này Duệ Hàng.” Diệp Triển Bằng nhíu mi khi thấy cháu ngoại của mình không kiêng nể gì.
“Ông ngoại, cháu chỉ đang tâm sự với em họ Ngưng Nhi mà thôi, đã lâu không được gặp cô ấy nên có chút nhớ thương.”Hắn còn tiến tới ôm bả vai của cô. “Ôi chao...đừng nhúc nhích.” Thấy Băng Ngưng giãy giụa hắn than. “Anh đang bị thương nặng đấy.”
“Đúng vậy đó Ngưng Nhi, anh họ của cháu thường xuyên nhắc đến cháu đấy.” Diệp Thiệu Kỳ phụ họa.
“Thưa cô, dạo này cháu bận quá nên...” Cô bối rối cắn môi.
“Không sao cả.” Ngoài dự đoán của cô, Diệp Thiệu Kỳ không hề làm khó cô. “Cô biết cháu có nhiều việc, Duệ Hàng cũng biết nên không trách cháu.” Thái độ hòa ái thân thiện của bà khiến Băng Ngưng cảm thấy xa lạ lại càng bất an hơn, lo lắng liệu có phải bà có chủ ý gì khác không.
“Từ từ tâm sự với anh họ cháu đi.” Bà cười nhẹ, quay ra nói với người làm. “Mấy người thu xếp đưa thiếu gia lên tầng hai đi.”
Lầu hai? Mọi người kinh ngạc trước chủ ý của Diệp Thiệu Kỳ.
“Sao mọi người lại nhìn như thế? Hiện tại Duệ Hàng bị thương ở đùi, chẳng lẽ bắt nó mang vết thương nặng đó lết lên tận tầng ba.”
“Cha, thế này không tốt lắm.” Lâm Thanh Âm lo lắng nói với cha chồng.
“Làm theo lời Thiệu Kỳ đi.” Diệp Triển Bằng nói. “Lần này Duệ Hàng gặp nạn một phần vì công việc kinh doanh của công ty. Có việc gì bất tiện không hay mọi người đều bỏ qua cả đi.”
“Cháu cám ơn ông.” Lưu Duệ Hàng cười, tay vẫn nắm chặt bả vai của Băng Ngưng. “Tiểu Ngưng Nhi, từ nay về sau chúng ta là hàng xóm rồi. Em phải quan tâm đến anh nhiều hơn đấy, biết không?” Hắn cười đến lỗ mãng nhưng mắt vẫn không rời Diệp Dịch Lỗi.
Mọi người tản đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Bị Lưu Duệ Hàng ôm như vậy làm Băng Ngưng không thoải mái nhất là có Diệp Dịch Lỗi vẫn đang đứng ở đây. Nhớ tới cảnh cáo của hắn mà cô không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Bị khiêu khích trắng trợn như thế Diệp Dịch Lỗi cũng không ngốc mà thể hiện thái độ gì. Có điều, khuôn mặt khó chịu nhăn như bị của Băng Ngưng thật sự làm hắn hài lòng. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ bộ mặt nhăn nhó nhíu mày của cô bé này lại dễ nhìn như thế.
“Đúng vậy, anh họ bây giờ đã thành thương binh thân tàn rồi, làm em dâu đương nhiên có nghĩ vụ chăm sóc.” Diệp Dịch Lỗi cười. “Mấy người cẩn thận đưa thiếu gia lên đi, đừng có quăng ngã anh ấy. Nếu có gì sơ suất, đừng trách Diệp Gia tuyệt tình, rõ chưa?”
“Thân tàn?” Lưu Duệ Hàng cười đến lưu manh. “Tôi nói này, chỉ cần chỗ cần thiết nào đó công năng vẫn tốt thì không tính là thân tàn.” Hắn nói xong cố tình nhìn Băng Ngưng. “Em thấy đúng không, Ngưng Nhi.”
Băng Ngưng nhìn Lưu Duệ Hàng một lúc lâu mới hiểu ra ý tứ của hắn, hai má đột nhiên đỏ hồng. Cô bất giác giật lùi lại phía sau nhưng bị hắn giữ chặt.
“À, em hiểu rồi.” Lưu Duệ Hàng cười. “Anh quên mất Ngưng Nhi của chúng ta vẫn chỉ là cô bé con.” Hắn tiến sát tai của Băng Ngưng. “Vì sao luôn sợ anh. Em hẳn đã biết, nếu anh thực sự muốn em thì từ nhiều năm trước, em đã sớm trở thành người phụ nữ của anh rồi.” Tiếng nói của hắn rất thấp, chỉ có hai người nghe thấy.
Băng Ngưng ngước mắt nhìn người anh họ trước mặt. Hắn có ý gì? Cô nên cảm ơn vì hắn đã nương tay?
Nghe thấy hai người nói chuyện, mặc dù trong lòng rất không thoải mái nhưng Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì biểu hiện bình tĩnh.
“Thôi, anh mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi. Nếu có việc gì...còn phiền em một chút, Ngưng Nhi.” Hắn nhìn Diệp Dịch Lỗi, cố ý khích tướng mà thân mật gọi tên Băng Ngưng.
Trên vai thoát khỏi lực ôm của hắn, Băng Ngưng thở phào một tiếng, quay sang thấy nét mặt xanh mét của Diệp Dịch Lỗi không khỏi kinh hãi.
Tia sợ hãi vừa lóe lên trong mắt Băng Ngưng khiến hắn không thoải mái. "Chẳng lẽ mình khiến cô ấy sợ hãi đến vậy sao? Chẳng lẽ cô ấy thuận theo mình cũng vì... sợ sao?”
*******************
Diệp Thiệu Kỳ sắp xếp ổn thỏa phòng ngủ cho Lưu Duệ Hàng mới đi ra ngoài rồi đi thẳng đến khách sạn.
“Đến rồi!” Vừa vào trong phòng, Diệp Thiệu Kỳ quăng túi xách vào mặt người đàn ông. “Cưng à, sao thế?” Hắn cười lấy lòng.
“Đừng chạm vào tôi.” Diệp Thiệu Kỳ đánh vào tay của người đó đang sờ soạng khắp nơi trên người bà. “Chuyện tôi muốn anh điều tra không có kết qủa chưa tính, anh còn làm mọi chuyện rối tung lên, đến nay ngay cả tra chân tướng đều khó. Thế mà còn nói xem nó như con mình mà thương yêu.” Lời nói của bà có ba phần hờn dỗi, bảy phần tức giận. “Anh xéo đi cho tôi.”
“Tức giận thật sao.” Đường Sâm nắm vai bà. “Tai nạn lần này quả thật là trả thù do cạnh tranh trong kinh doanh. Em thử nghĩ xem, Lâm Thanh Âm đâu có ngu mà đi làm ra chuyện này trong thời điểm hiện tại.” Lão kiên nhẫn phân tích. “Đừng giận nữa được không? Bằng không anh giúp em hết giận.”
“Anh định làm gì?” Diệp Thiệu Kỳ dịu giọng, nhìn người đàn ông trước mặt. Nhiều năm như thế, bà đấu đá cùng vợ chồng Diệp Thiệu Quân không tránh khỏi mệt mỏi. Trước mặt người khác, bà không thể tỏ ra một chút yếu ớt, luôn kiên cường mạnh mẽ, cho đến khi gặp được người này, bà cảm thấy như tìm được chỗ dựa.
“À...làm gì ư? Tất nhiên là từ từ bồi thường cho em rồi.” Lão sốt sắng hôn môi. Lần trước gặp gỡ vội vàng ở quán café, lão không có cơ hội gần gũi bà. Sau đó, bà giành toàn bộ thời gian chăm sóc con trong bệnh viện nên càng không có cơ hội gặp gỡ.
Diệp Thiệu Kỳ nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn này. “Đường Sâm.” Bà khẽ gọi tên của lão.
“Anh đây.” Lão thở gấp. “Thiệu Kỳ, anh nhớ em muốn chết.” Nhiệt tình của lão cùng với chính bản thân mình khao khát khiến Diệp Thiệu Kỳ tạm quên không vui trong lòng để tận hưởng giây phút thoải mái lúc này...
Đường Sâm ra khỏi phòng tắm thì Diệp Thiệu Kỳ cũng vừa tỉnh lại. Lão cười cười, hôn lên mặt bà một cái. Diệp Thiệu Kỳ không cử động tiếp nhận nụ hôn của lão. Người đàn ông này thật sự vĩ đại trên mọi phương diện trừ một điểm không hoàn mĩ đó là chân thọt.
“Còn tức giận sao?” Đường Sâm hỏi.
“Đừng tưởng thế là xong việc.” Diệp Thiệu Kỳ trừng mắt nhìn lão.
“Anh cùng bà vợ trước không có con. Sau này chúng ta ở bên nhau thì Duệ Hàng sẽ trở thành con trai của anh. Cho nên em yên tâm, anh sẽ giúp đỡ thằng bé.” Đường Sâm cam đoan.
“Em muốn điều tra chuyện xảy ra với Lạc Gia năm đó. Thực sự không tra ra cái gì sao?”
“Năm đó Lạc Gia thật sự thê thảm, bị một trận lửa lớn thiêu sạch. Không phải không có khả năng, nhưng dù sao sự việc đã qua hơn mười năm, muốn tra ra sự tình quả thật có chút khó khăn.” Lão nhìn Diệp Thiệu Kỳ lại nhíu mày vội vàng làm lành. “Được rồi, được rồi, anh tiếp tục điều tra được chưa?”
“Tốt!” Diệp Thiệu Kỳ đứng dậy.
“Đi luôn sao? Đường Sâm giữ chặt bà. “Bao giờ lại đến?”
“Chờ em rảnh một chút.” Diệp Thiệu Kỳ suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Em quả thật xem anh như công cụ phát tiết nhỉ.” Đường Sâm mở miệng, lời nói mang theo chút oán giận.
“Sai rồi!” Diệp Thiệu Kỳ cười. “Em mới là công cụ của anh đó.” Bà bước lại gần hôn lên khuôn mặt của lão. “Ngoan nào.”
Đường Sâm vừa lòng gật đầu. “Em nói xem...chúng ta cô nam quả nữ sao lại phải gặp mặt như vụng trộm yêu đương thế này?”
“Bởi vì thế mới kích thích.” Diệp Thiệu Kỳ đi vào phòng tắm còn Đường Sâm nhàn nhã dựa vào đầu giường, không biết đang suy tính cái gì?
*****************
Cuối tuần, không có tiết học, Băng Ngưng đang lo lắng không biết nên đối mặt với Lưu Duệ Hàng thế nào, từ trên tầng đi xuống không ngờ nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi ngồi ở phòng khách.
“Anh Dịch Lỗi...” Hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Dịch Lỗi như vị cứu tinh.
“Hôm nay sao lại nhiệt tình thế?” Diệp Dịch Lỗi không ngẩng đầu chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua Băng Ngưng. “có việc gì?”
“Hôm nay anh không đến công ty sao?” Băng Ngưng thử thăm dò.
“Mong tôi không ở đây sao?” Diệp Dịch Lỗi trợn mắt cố tình hiểu sai ý tứ của Băng Ngưng. Tuy rằng bị hắn hiểu lầm có chút không thoải mái nhưng vẫn tốt hơn nhiều phải ở nhà một mình với Lưu Duệ Hàng.
Lưu Duệ Hàng dùng bữa sáng trong nhà ăn. Hắn thừa hiểu tâm trạng của Băng Ngưng nhưng không để tâm lắm có lẽ đã sớm thành thói quen. Đôi khi hắn tự hỏi không hiểu vì sao Băng Ngưng luôn sợ hãi cùng đề phòng hắn. Tuy có những lúc hắn đùa hơi thái quá nhưng cuối cùng cũng chưa làm điều gì vượt giới hạn. Cả buổi sáng, ba người ngồi an tĩnh ở mỗi góc phòng khách. Đây là sự kiện chưa có tiền lệ. Không khí bình lặng bị phá vỡ khi buổi chiều Kiều Kiều đột nhiên xông tới.
“Kiều Kiều, sao bạn lại tới đây?” Băng Ngưng tiến lên hỏi bạn. Nhưng cô bạn thân lại chẳng thèm để ý đến cô mà trực tiếp vọt đến trước mặt Diệp Dịch Lỗi, giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt hắn.
Chát...Không chỉ Diệp Dịch Lỗi mà ngay cả Lưu Duệ Hàng cũng sợ ngây cả người. Không ngờ có người dám động thủ đánh Diệp Dịch Lỗi.
“Diệp Dịch Lỗi, anh là đồ đàn ông thối.” Kiều Kiều chỉ thẳng vào mặt hắn quát to.
“Kiều Kiều!” Phả ứng đầu tiên của Băng Ngưng chính là ôm ngay lấy cô bạn đang bốc hỏa ngùn ngụt. Cô nàng này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao?
“Diệp Dịch Lỗi, anh có còn là đàn ông không? Ngưng Nhi vì anh mà ở trường chịu biết bao khổ sở, uất ức mà anh đến một câu nói tử tế cũng không có.”
Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn Kiều Kiều. “Tôi có phải đàn ông hay không cô hỏi cô ấy thì biết.” Hắn liếc mắt nhìn Băng Ngưng.
Ớ...Sắc mặt của Băng Ngưng thoáng chốc trắng bệch. Hắn sao có thể ngang nhiên nói những lời mờ ám này. Mà câu trả lời không đâu vào đâu này của hắn càng làm cơn giận của Kiều Kiều lớn hơn. Nếu không có Băng Ngưng ôm chặt, cô hẳn lại xông lến quyết “sống mái” một phen với Diệp Dịch Lỗi.
“Kiều Kiều, bình tĩnh lại. Hôm nay bạn làm sao thế?” Nếu Kiều Kiều dám đánh Diệp Dịch Lỗi cái nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Không biết Kiều Kiều nghe từ đâu chuyện Băng Ngưng bị hành hung trong toilet, ngay lập tức nhận định là do Diệp Dịch Lỗi nên mang một bụng lửa giận chạy đến đây.
“Lạc Băng Ngưng, bạn có chút tiền đồ nào không?” Kiều Kiều mắng to, rõ ràng thể hiện thái độ bất mãn với bạn thân. “Bạn việc gì phải sợ cái ngữ nhân tình nhân ngãi không biêt xấu hổ kia.”
“Kiều Kiều.” Băng Ngưng bịt miệng cô lại. “Đừng nói nữa.”
Bạn...ô...Kiều Kiều đương trong cơn tức giận ngùn ngụt, không kiêng nể gỡ bàn tay của Băng Ngưng ra tiếp tục phát hỏa. “Vì sao không cho mình nói.” Kiều Kiều trừng mắt với Diệp Dịch Lỗi. “Nếu không vì hắn ở bên ngoài lăng nhăng thất thường...”
“Kiều Kiều!” Băng Ngưng sợ hãi nhìn Diệp Dịch Lỗi biến sắc. Nhất là thấy hắn thổi thổi kính mắt, trên môi còn nở nụ cười làm Băng Ngưng càng bất an. Diệp Dịch Lỗi tuyệt đối không vì đối phương là nữ giới mà nương tay.
“Xin lỗi anh Dịch Lỗi, Kiều Kiều...không cố ý.” Cô đứng chắn trước mặt bạn thân.
“Ai nói tôi không cố ý. Tôi thật sự muốn nói thế đấy.” Kiều Kiều gào lên. “Tên họ Diệp kia, anh đừng ỷ vào Ngưng Nhi của tôi yêu anh mà tùy ý chà đạp cô ấy.”
Đáy mắt Diệp Dịch Lỗi sáng lên. “Vậy sao? Cô nói cô ấy yêu tôi?”
“Kiều Kiều, mình xin bạn đừng nói thêm gì nữa.” Băng Ngưng ngăn Kiều Kiều lại. Tính tình cô nàng này sao dễ xúc động thế chứ.
“Hắn là cái thá gì mà bạn phải sợ chứ.” Kiều Kiều giơ cao chân như muốn đá. “Mình mà là bạn mình đá hắn từ lâu rồi.” Kiều Kiều càng nói càng tức giận. Nghĩ đến hắn làm mấy chuyện vô lại với Băng Ngưng lại càng không khống chế được cơn tức, hùng hổ bước đến trước mặt Diệp Dịch Lỗi. Có điều, một chiêu không dùng được nhiều lần, lần này bàn tay của cô chưa kịp động đến Diệp Dịch Lỗi đã bị giữ lại.
“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng chạy tới, ôm lấy cánh tay của hắn. “Đừng làm đau bạn ấy, em xin anh.”
“Tôi không sợ anh nhá.” Kiều Kiều mặc dù trong bụng đã run như cầy sấy nhưng về ngoài vẫn tỏ ra khí thế chết cũng không từ. "Con người này...đáng sợ quá."
“Anh Dịch Lỗi, Kiều Kiều chỉ nhất thời xúc động, bạn ấy chắc chắn không cố ý. Anh buông bạn ấy ra đi.”
Nhìn hai khuôn mặt đối lập, một mang theo khí lạnh tàn nhẫn, một quật cường bừng bừng lửa giận đang trừng nhau, Băng Ngưng lo lắng đến độ luống cuống không biết làm sao. “Kiều Kiều, mau xin lỗi anh ấy đi. Nhanh lên!”
“Xin lỗi hắn? Nằm mơ.” Kiều Kiều ương ngạnh giương khuôn mặt nhỏ bé lên.
Lưu Duệ Hàng vẫn đứng một bên xem náo nhiệt, không ngừng thầm tán thưởng Kiều Kiều. "ha ha ha...thật là một cô bé đặc biệt. Diệp Dịch Lỗi cũng có ngày bị một cô nhóc giáo huấn một trận." Chống vào bàn đứng lên, hắn chống nạng đi đến. Nhìn Băng Ngưng khẩn trương như thế, vốn muốn chờ đến khi cô bé này mở miệng cầu xin giúp đỡ của hắn...nào ngờ, cô chẳng thèm để ý đến hắn.
“Anh Dịch Lỗi.” Nhìn khuôn mặt đáng thương lo lắng của cô, Diệp Dịch Lỗi hình như hơi mềm lòng.
“Em họ à, thôi bỏ qua đi.” Thấy Diệp Dịch Lỗi có ý bỏ qua, Lưu Duệ Hàng lựa lúc đề nghị luôn.
Băng Ngưng quay đầu nhìn Lưu Duệ Hàng thấy hắn đang nở nụ cười khiến cô càng lo lắng sự việc ngày càng nghiêm trọng. Tuy nhiên, Kiều Kiều lại có cái nhìn hoàn toàn khác về Lưu Duệ Hàng. Bắt đầu từ khi hắn cứu Băng Ngưng thời điểm trước lễ đính hôn vài tháng, hắn đã tiến vào lòng cô.
“Kiều Kiều, hôm này tôi nể tình Băng Ngưng nên không so đo với cô.” Diệp Dịch Lỗi chậm rãi buông tay. Băng Ngưng vội vàng kéo bạn thân về phía sau mình.
Trước ánh mắt lạnh buốt của Diệp Dịch Lỗi, Kiều Kiều thực sự bị dọa sợ, cũng biết hôm nay mình có chút mất kiềm chế. Tuy nhiên, tâm trạng này bị mấy lời vừa rồi của hắn xua tan, thật chọc tức người mà.
“Diệp Dịch Lỗi, đừng cho là tôi sợ anh.” Kiều Kiều nghiêm mặt nói. “Về sau anh dám bắt nạt Băng Ngưng, tôi sẽ cho anh biết tay.”
Diệp Dịch Lỗi không mảy may ảnh hưởng trước lời uy hiếp của cô. Bộ dáng giậm dọa của cô quả thật không vừa mắt chút nào có điều hắn vẫn vì Ngưng Nhi mà không thèm truy cứu.
“Kiều Kiều, bạn về đi. Mình tiễn bạn.” Lấy được câu bỏ qua của Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng nào dám để cô nàng nóng tính này lưu lại, vội vội vàng vàng lôi kéo đi ra cửa.
“Anh đi cùng các em.” Lưu Duệ Hàng lướt mắt qua Diệp DỊch Lỗi rồi đề nghị.
“Chào anh ạ, em là bạn của Băng Ngưng.” Thái độ của Kiều Kiều thay đổi một trăm tám mươi độ đối với Lưu Duệ Hàng.
“Anh nhớ rõ mà.” Lưu Duệ Hàng nở nụ cười. Đó là nụ cười Băng Ngưng chưa từng thấy qua trong mười mấy năm ở Diệp Gia. Đột nhiên, cô có chút lo lắng.
“Em có thể nhờ anh chăm sóc cho Băng Ngưng không?” Kiều Kiều chờ mong nhìn Lưu Duệ Hàng. “Bạn ấy quá hiền lành, quá lương thiện nên có bị bắt nạt cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.”
“Em yên tâm, anh nhất định chăm sóc thật tốt cho Băng Ngưng.” Lưu Duệ Hàng đáp ứng ngay, còn như vô tình nhìn lướt qua Băng Ngưng.
“Cám ơn anh.” Kiều Kiều cười tươi như hoa. Sau đó, quay đầu trừng mắt với Diệp Dịch Lỗi. “Đừng để tôi biết anh lại giở trò với Ngưng Nhi, nếu không tôi nhất định không tha cho anh.”
“Bà cô của tôi, coi như mình cầu xin bạn. Đi thôi!” Chóp mũi đổ mồ hôi hột. Băng Ngưng nghĩ thầm. "Bình thường chỉ có Diệp Dịch Lỗi uy hiếp người khác chứ anh ấy làm sao để người khác uy hiếp mình." Băng Ngưng dắt Kiều Kiều ra ngoài, không ngờ Lưu Duệ Hàng cũng đi theo.
“Để anh gọi người đưa em về.” Hắn bày ra nụ cười mê người.
“Không cần, không cần đâu ạ.” Kiều Kiều ngượng ngùng lắc đầu. "Thật là xấu mố muốn chết. Nếu sớm biết Lưu Duệ Hàng ở đây cô sẽ không đến, lại còn bày ra bộ dáng hung dữ nữa. Họ Diệp kia, đều là anh làm hại."
Nhìn hai má đỏ ửng của Kiều Kiều cùng thái độ dịu dàng khác thường của Lưu Duệ Hàng, Băng Ngưng không khỏi bất an.
“Bạn về nhé Kiều Kiều. Về sau đừng vô cớ chạy đến đây làm loạn nữa, biết không?”
Kiều Kiều nhìn Băng Ngưng hơi bất mãn, con nhỏ này có ý gì. “Được rồi, em đi xe buýt về cũng được. Anh...ài...”
“Em có thể gọi tên của anh, hoặc gọi anh giống Băng Ngưng.”
“Được ạ. Tạm biệt.” Kiều Kiều đỏ mặt bỏ chạy thục mạng. Lúc này Băng Ngưng mới quay sang nhìn Lưu Duệ Hàng đang đứng bên cạnh.
“Anh họ!” Băng Ngưng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn hắn như vậy. “Em ở Diệp Gia nhiều năm bị chà đạp không thể phản kháng nên đành chấp nhận. Nhưng Kiều Kiều thì khác...cô ấy là người bạn quan trọng nhất của em. Em sẽ không để bất kỳ ai tổn thương cô ấy.”
“Ồ...” Lưu Duệ Hàng nhíu mày. “Em huy hiếp anh đấy à?”
“Không phải là uy hiếp, coi như...thỉnh cầu. Xin anh đừng động đến cô ấy.”
Lưu Duệ Hàng không vui trước thái độ của cô. Với điều kiện của mình, hắn muốn dạng con gái gì không có. “Anh đồng ý với em sẽ không trêu chọc cô ấy. Nhưng nếu cô ấy chủ động chạy đến trước cửa, anh có thể không từ chối.”
“Em sẽ khuyên cô ấy.” Băng Ngưng bỏ lại một câu rồi xoay người đi vào trong nhà. Chuyện này chưa xong, bên trong còn có Diệp Dịch Lỗi. Hắn tự dưng bị đánh, thật không biết...sau này sẽ phát sinh việc gì. Thấp thỏm đi vào, quả thật thấy sắc mặt xám ngoét của hắn cùng ánh mắt đang lườm cô.