Đột nhiên xảy ra chuyện kia khiến Băng Ngưng bối rối không biết phải đối mặt với mẹ như thế nào…Người gọi điện thoại đó. ‘Không, không phải. Mẹ yêu cha như thế, sẽ không làm chuyện đó đâu. Ngưng Nhi, không được suy nghĩ lung tung.’
Vì scandal ảnh nóng khiến Điền Mộng Manh bị cưỡng chế tạm thôi học. Mấy kẻ tham gia hành hung, xé quần áo hôm đó đều đoán già đoán non việc này có liên quan đến Băng Ngưng bởi vì ngày đó cô kêu gào sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Những người nãy cũng vì thế mà ngày đêm bất an.
“Tiểu Ngưng Nhi!” Băng Ngưng đang đi thì đột nhiên một bó hoa hồng đỏ rực xuất hiện trước mặt.
Băng Ngưng ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Tư Thần với dáng điệu bất cần cười cợt quen thuộc.
“Vẫn giận anh sao?” Anh hỏi. “Anh gọi em mấy tiếng mà em không thèm để ý.” Anh làm ra bộ oán giận. Thật ra anh đã nghĩ nát óc cách bày tỏ xin lỗi với cô nhưng cuối cùng không nghĩ được gì, cách nào cũng không tốt. Chi bằng cứ để tự nhiên giống như trước rồi dần dần tìm cách bù đắp tổn thương anh gây ra.
“Cái này là?” Băng Ngưng nhìn đóa hoa trước mặt. Nói đến hoa…thật là thất bại thảm hại. Cô đã hai mươi tuổi đầu rồi mà đây là lần đầu tiên được tặng hoa.
“Theo đuổi em.” Dương Tư Thần không hề che giấu ý tứ của mình. “Thế nào, có đẹp không? Đây là do chính tay anh tỉ mỉ chọn lựa từng bông đó.”
Thật ra đối với Dương Tư Thần, Băng Ngưng cũng không thật sự nghĩ anh nghiêm túc nên ngay cả Kiều Kiều ở bên cạnh cổ vũ ủng hộ nhiệt tình cũng không khiến cô lo lắng nhiều. Hiện tại hình như bắt đầu nên lo lắng thì phải. “Dương Tư Thần…”
“Gọi anh là học trưởng đi.” Anh tự nhiên đề nghị giống như những việc không vui khó xử giữa họ chưa từng xảy ra.
“Cảm ơn anh đã cứu em hôm đó. Nếu không có anh, chỉ sợ em vẫn bị nhốt trong toilet không biết bao lâu.” Băng Ngưng lên tiếng.
“Hả?” Anh có chút mờ mịt, không phải hôm đó Diệp Dịch Lỗi đưa cô trở về sao? Tại sao bây giờ lại biến thành anh làm? “Ngưng Nhi, có phải em…” Không đợi anh nói nốt, cô đã xoay người tiếp tục bước đi.
“Ngưng Nhi à…thái độ lạnh lùng của em thật làm tổn thương tấm lòng ngưởi khác em biết không?” Bỏ qua luôn việc giải thích hiểu lầm là ai cứu cô, anh đuổi theo nắm lấy tay cô. “Em nghe anh nói một chút, nơi này đang rỉ máu.” Anh nói xong cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình. “Ái da…đau quá, đau chết mất.”
“Anh đừng làm thế.” Băng Ngưng rút tay về. “Học trưởng, anh biết em đã có vị hôn phu, chưa kể thanh danh của em ở bên ngoài không được tốt…”
“Thanh danh của em bên ngoài với anh không quan trọng. Anh chỉ biết anh rất thích em, muốn ở bên em.”
”Nhưng trong lòng em có người khác rồi.” Băng Ngưng trả lời kiên quyết. “Thật ra, cả anh và Kiều Kiều đều là bạn tốt của em. Em rất trân trọng tình bạn này.”
“Em nên hiểu rõ ràng, anh không thèm làm bạn tốt của em. Lạc Băng Ngưng, anh đã nói rồi, anh yêu em.”
“Anh chỉ nhất thời cảm động mà thôi, có lẽ vì cảm giác mới mẻ.” Băng Ngưng khẳng định. “Anh không buông tay được bởi vì em không đáp lại tình cảm của anh. Con trai vẫn thế phải không?”
Dương Tư Thần có chút tổn thương nhưng tuyệt không tức giận. “Em chưa chân chính cảm nhận sao biết anh không chân thành.” Anh không từ bỏ, càng tiến đến gần cô. Được rồi! Cũng không thể trách cô nghi ngờ tấm lòng của anh. Ngay cả anh em bạn bè thân thiết của anh cũng không hề tin anh sẽ thực sự động tâm với ai. “Anh biết bản thân mình vốn phong lưu ong bướm. Nhưng mọi người vẫn nói người nào càng phong lưu đa tình, một khi đã thật lòng yêu ai sẽ chung tình bậc nhất không phải sao?”
“Học trưởng, anh vẫn không hiểu. Chúng ta hoàn toàn không có khả năng, kể cả sau này em với anh Dịch Lỗi không thành…”
“Đủ rồi!” Dương Tư Thần cắt ngang lời cô. “Em không cần phải nhắc đi nhắc lại cái gì mà chúng ta không có khả năng này nọ. Ngưng Nhi, con người không thể biết sau này sẽ thế nào đâu.”
“Anh…”
“Em không thích anh là chuyện của em, anh theo đuổi em là việc của anh.” Anh nói xong bá đạo nhét hoa vào tay cô. “Anh sẽ không từ bỏ.” Anh dừng một chút nghĩ ngợi rồi nói tiếp. “Không cho trốn tránh anh. Nếu em làm thế anh sẽ đánh tới tận nhà em tìm người, biết chưa.”
“Này Dương Tư Thần…”
“Không tin em trốn thử xem. Đến lúc anh bị bức điên lên sẽ cuớp em về kết hôn đấy.”
Băng Ngưng thấy đau đầu. ‘Làm sao có người dai dẳng như vậy?’
“Băng Ngưng!” Uy hiếp xong, Dưong Tư Thần thu hồi thái độ bông đùa, thay vào đó là thật sự nghiêm túc. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy tấm lòng chân thành của anh. Anh thực sự có thể đem lại hạnh phúc cho em.”
Dương Tư Thần có ý với Băng Ngưng không còn là bí mật nhưng là công khai tuyên bố cùng theo đuổi vẫn tạo ra chút chấn động, trong đó vui vẻ nhất đương nhiên là Kiều Kiều, nãy giờ vẫn ríu rít nói tốt cho học trưởng. Nhìn bạn thân đang kích động huyên náo khiến cô không khỏi ấn ấn thái dương. Khó trách anh Dịch Lỗi không thích cô ấy.
“Sao thế, không thấy bạn nói gì.”
“Mình hơi nhức đầu.”
Đánh một cái vào đầu bạn, Kiều Kiều bĩu môi. “Bạn đang nói tại mình làm bạn đau đầu phải không?”
“Thật sự đau đầu.” Băng Ngưng nói thẳng. “Bạn cũng đừng khắp nơi huyên náo ồn ào nữa.” Cô nhíu mày lo lắng chuyện lần này đến tai Diệp Dịch Lỗi không biết hắn sẽ tức giận thành thế nào.
Diệp Gia,
Băng Ngưng về nhà thấy có khách đang ngồi, trong đó có một đôi vợ chồng trung niên. Cô nhận ra họ chính là cha mẹ của Điền Mộng Phỉ - Điền Tuấn Nam cùng Canh Nhã. Bên cạnh hai vợ chồng còn có một người đàn ông khác cùng …Điền Mộng Manh.
“A, Ngưng Nhi đã về rồi.” Thấy Băng Ngưng, Canh nhã hồ hởi chào đón như hai người đã thân quen lắm rồi. Thật ra, nhiều năm như vậy, số lần hai người gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Cháu chào bác trai, bác gái.” Băng Ngưng lễ phép chào hỏi.
“Đi thay quần áo đi đã, nhìn người con bám đầy bụi bặm bên ngoài kìa.” Lâm Thanh Âm sủng nịch xoa xoa chóp mũi cô, vờ ghét bỏ sẵng giọng.
Thấy không khí thật khác thường, Băng Ngưng không nói gì thêm, ngoan ngoãn về phòng đổi quần áo.
Điền Mộng Manh vẫn sốt ruột chờ Băng Ngưng về. Từ lúc bọn họ đến, sắc mặt của Lâm Thanh Âm rất lạnh lùng thậm chí khó chịu. Nhưng con nhỏ đáng ghét kia vừa về, bà liền thay đổi thay độ khác hẳn.
“Thanh Âm à, hai gia đình chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy. Bà xem…”
“Tuấn Nam, hôm nay hai người đến nhà chơi, tôi rất phấn khởi cũng vô cùng hoan nghênh. Nhưng về vấn đề kia, tôi không muốn tiếp tục đàm luận.”
“Thanh Âm, bà nể tình hai nhà chúng ta qua lại nhiều năm, giao tình rất tốt…chuyện này bỏ qua được không?”
“Thế thì lúc Điền tiểu thư giở trò với Băng Ngưng của chúng tôi có từng nghĩ qua giao tình giữa Điền Gia và Lôi Gia không?” Lâm Thanh Âm thể hiện thái độ lạnh nhạt, rõ ràng không chút nể tình khiến vợ chồng Điền Tuấn Nam sượng chín cả mặt.
Lúc Băng Ngưng đi xuống, cô cảm thấy không khí trong phòng khách thật xấu hổ ngượng ngập thông qua vẻ mặt khó coi của vợ chồng họ Điền. Băng Ngưng cẩn thận đi đến.
“Lạc tiểu thư!” Băng Ngưng vừa bước vào phòng khách, ngưởi đàn ông vốn vẫn ngồi trầm mặc nọ đột nhiên đứng dậy tiến lại gần cô.
“A!” Băng Ngưng giật mình thét lên, bất giác lùi lại hai bước. Tiếp theo, cô càng kinh ngạc thảng thốt hơn khi chứng kiến ông ta quỳ phịch xuống trước mặt cô.
“Cha ơi, cha làm gì thế?” Điền Mộng Manh hô lên. “Cha mau đứng dậy đi.”
“Con câm miệng cho ta.” Điền Quân – tên người đàn ông đó, cha của Điền Mộng Manh, giận giữ quát lên. “Lạc tiểu thư.” Ông xoay lại nhìn Băng Ngưng. “Xin lỗi cháu…thực xin lỗi.”
“Ngài làm gì vậy ạ. Xin ngài đứng lên.” Băng Ngưng mất một lúc mới phản ứng kịp. “Có chuyện gì mời ngài đứng lên rồi từ từ nói.”
“Lạc tiểu thư, chuyện xảy ra ở trường học là lỗi của con gái tôi. Tôi thật sự xin lỗi cháu. Xin cháu tha cho Manh Manh đi, tôi cầu xin cháu.”
“Tiên sinh, ngài đừng làm thế. Ngài đứng lên rồi nói chuyện được không ạ.” Không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này. Băng Ngưng luống cuống muốn đỡ Điền Quân đứng dậy nhưng ông ta sống chết không chịu.
“Đủ rồi!” Lâm Thanh Âm kéo Băng Ngưng về phía mình. “Điền tiên sinh, ngài làm vậy còn ra thể thống gì.” Bà không hài lòng. “Cái gì mà tha hay không tha. Con cháu nhà các người bên ngoài gây chuyện ầm ĩ đến nước này có liên quan gì đến Diệp Gia?”
“Cái này…” Điền Quân nhất thời thấy cứng họng, không biết nên nói tiếp cái gì. “Tôi không có ý này..”
“Tiên sinh, ngài đứng dậy đi.” Băng Ngưng muốn đi qua đỡ ông dậy nhưng bị Lâm Thanh Âm giữ lại.
“Chuyện này bị thiệt chính là nhà chúng tôi. Ở trường học, các người gây khó dễ cho con gái chúng tôi chưa nói, bây giờ còn chạy đến đây làm nó khó xử. Điền Gia mấy người đang khinh thường Diệp Gia không có người đứng ra chủ trì sao?” Lâm Thanh Âm nhấn giọng. Thái độ không khoan nhượng quả bà toát ra khí thế khiến người khác run sợ.
“Thanh Âm, chị đừng nói thế, chúng tôi không có ý đó.” CanhNhã cười cười đứng dậy. “Thật ra, mục đích chính của chúng tôi hôm nay đến đây là muốn xin lỗi.”
“Cháu thật sự không sao, xin ngài đứng dậy đi ạ.” Nhìn Điền Quân quỳ trên đất rất đáng thương làm Băng Ngưng đau lòng. Một người cha chân thành, thật thà như vậy sao có thể sinh ra cô con gái như Điền Mộng Manh.
Điền Quân vẫn một mực quỳ trên đất. Sự tình huyên náo lớn đến mức độ này, ông sao có thể tin không có dính líu gì đến thế lực của Diệp Gia. Nhưng ông không quyền không thế, làm sao dám đắc tội với họ. Chưa kể, chuyện lần này là con gái của ông sai.
“Con nhỏ chết tiệt kia, con lại đây cho cha.” Điền Quân giận giữ trừng mắt nhìn cô con gái vẫn ương ngạnh không chịu xuống nước kia của mình.
Điền Mộng Mạnh không tình nguyện nhưng vẫn đi đến. ‘Mất mặt chết mất. Không ngờ có ngày mình phải cúi đầu trước con nhỏ chết giẫm kia.”
“Con còn không mau xin lỗi.” Ông nói xong phát một cái thật mạnh vào lưng Điền Mộng Manh khiến ả đau nhíu cả mày. “Xin lỗi ngay cho ta.” Ông căn bản không thể có mối quan hệ với Diệp Gia. Nếu không nhờ anh trai mình, ông đến cửa nhà họ Diệp cũng chẳng vào được. Lại có cô con gái “ngoan” giúp ông “kéo gần khoảng cách” khiến ông không biết làm sao.
“Xin lỗi!” Điền Mộng Manh ấm ức phun ra hai chữ.
“Hình như…Điền tiểu thư không thành tâm muốn xin lỗi thì phải.” Lâm Thanh Âm cười mỉa. “Nếu đã như thế, Điền tiên sinh nên dẫn thiên kim nhà ông về đi. Lời xin lỗi này chúng tôi nhận không nổi.”
“Thôi bỏ qua đi mẹ ơi.” Băng Ngưng nhẹ giọng nói. Người cha này quả thật đáng thương. Nghe Kiều Kiều nói, ông ta là con riêng của Điền Gia. Lần này có thể vào được Diệp Gia chắc đã khổ tâm tốn lời không ít, nay lại bị làm khó dễ như vậy.
Điền Mộng Manh hung hăng trừng mắt nhìn Băng Ngưng. ‘Á à…đồ giả tạo. Đã chiếm được thế thượng phong rồi mà còn giả làm người tốt. Lạc Băng Ngưng, mối nhục này tao nhất định sẽ tính sổ với mày.’
“Thành thật xin lỗi bạn. Mọi chuyện đều do mình làm sai. Xin bạn rộng lòng tha thứ cho mình.”
Băng Ngưng nhìn Điền Mộng Manh cảm thấy cô ta không đáng tha thứ chút nào, nhưng nhìn sang người cha khổ sở kia cô lại mềm lòng. “Không sao. Mọi việc đã qua rồi, quên đi.”
Điền Mộng Manh gắt gao nắm chặt vạt áo. ‘Tiện nhân, tốt nhất đừng để rơi vào tay tao.’
Mọi người trong phòng đều nghĩ rốt cuộc đã ổn thỏa, có thể vui vẻ được rồi trừ Lâm Thanh Âm. Không ai nghĩ tới bà không hề có ý định buông lỏng, ngược lại chậm rãi nói.
“Nghe nói…Điền tiểu thư tát Ngưng Nhi của chúng tôi một cái.”
“Thôi mẹ ơi.” Băng Ngưng lắc đầu nhưng không chờ mọi người kịp phản ứng, Điền Quân lập tức tát một cái thật mạnh vào mặt Điền Mộng Manh.
Chát…lực đánh mạnh đến nỗi khiến ả lảo đảo suýt ngã.
Đôi mắt của Điền Mộng Manh lập tức ngấn nước nhìn cha mình. Sau đó, xoay ra dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Băng Ngưng. ‘Hôm này bọn họ nhận đủ lạnh nhạt cùng nhục nhã, cha còn phải quỳ trước mấy kẻ đó.’
“Được rồi! Nếu Điền tiên sinh đã có thành ý xin lỗi thì chuyện này đến đây coi như chấm dứt.” Lâm Thanh Âm nói không đầu không đuôi.
Một lần nữa, bà không thèm cho vợ chồng Điền Gia chút thể diện nào khiến họ lại bị một phen sượng mặt. Nhưng hai người không có gì để nói, huống hồ lần này mang hai cha con kia đến đây tạ tội là phụ, chủ yếu vẫn muốn xích lại gần với Diệp Gia, không muốn có khúc mắc gì giữa hai nhà. Diệp Dịch Lỗi là đích tôn của Diệp Gia. Miếng mồi thơm này bọn họ nhắm từ lâu rồi.
“Lần này, sự việc có phần nghiêm trọng. Điền tiên sinh, ngài xem trường học…”
“Tôi hiểu, tôi hiểu…Tôi sẽ để Manh Manh tạm nghỉ học một thời gian.” Điền Quân vội vàng gật đầu.
“Không cần thế đâu mẹ.” Băng Ngưng lắc đầu nhưng Lâm Thanh Âm dường như không để ý chút nào.
“Vậy thì cứ như thế mà làm.” Bà “rộng lượng” cười. “Quản gia, tiễn khách.” Nói xong bà lôi Băng Ngưng lên tầng, không thèm liếc vợ chồng Điền Tuấn Nam thêm cái nào. Mà phản ứng của Lâm Thanh Âm ngày hôm nay cho hai vợ chồng họ nhận thức rõ ràng: Băng Ngưng chính là trở ngại lớn nhất trên con đường tiến vào Diệp Gia của con gái họ.
*******************************************
Diệp Dịch Lỗi trở về còn mang theo bên mình Điền Mộng Phỉ. Sớm đã hình thành thói quen nhìn thấy cô ta trong Diệp Gia nên Băng Ngưng tiếp tục an tĩnh dùng bữa tối.
“Băng Ngưng tiểu thư!” Điền Mộng Phỉ hôm nay khách khí đột xuất, trong tay còn cầm hai túi giấy.
“Điền tiểu thư khách sáo rồi, cứ gọi tên tôi đi.”
“Còn nói chị khách sáo, em cũng xưng hô như vậy còn gì.” Ả cười cười, ngồi xuống bên cạnh Băng Ngưng. Chuyện ngày hôm nay ả đã nghe nói nên ý thức thông suốt được: muốn lấy lòng Lâm Thanh Âm thì nhất thiết phải cải thiện mối quan hệ với Băng Ngưng. “Hôm nay, chị đi dạo phố thấy có bộ quần áo cùng túi xách chợt nghĩ em mặc vào sẽ rất đẹp nên mua luôn rồi vội mang đến đây.”
Nhìn hai túi đồ trong tay cô ta, Băng Ngưng chợt nhớ đến người cha của Điền Mộng Manh, chỉ sợ tiền lương cả năm của ông cũng không mua nổi. “Điền tiểu thư không cần câu nệ như thế. Tôi vẫn còn đi học, mặc đồ xa xỉ như thế này không hợp.”
“Thật ra...cái này...là chị muốn xin lỗi em thay cho cô em họ háo thắng của chị. Đều tại cô ta gây rối khiến em phải chịu uất ức.” Ả nói xong còn thân thiết giữ chặt tay của Băng Ngưng. “Em đừng giận được không. Chị thay mặt nó xin lỗi em.” Thái độ xin lỗi chân thành không bắt bẻ gì được.
“Điền Mộng Manh nói tôi không có tư cách ở bên cạnh anh rể của cô ấy.” Băng Ngưng nói với Điền Mộng Phỉ nhưng ánh mắt lại hướng về Diệp Dịch Lỗi.
“Cái này...Ngưng Nhi..này...” Điền Mộng Phỉ thầm mắng nhiếc đứa em ngu xuẩn của mình, sao có thể nói không suy nghĩ thế chứ? “Ngưng Nhi, chị không hề nói thế.”
“Tôi chưa hề nói là cô mà.” Vẻ mặt khi nói thật bình tĩnh cùng vô tội như ám chỉ cô suy nghĩ quá nhiều. Nãy giờ yên lặng xem kịch, Diệp Dịch Lỗi đột nhiên bật cười. Hắn tiến vài bước lại gần đánh giá Băng Ngưng. Hôm nay…cô có điểm gì đó khang khác.
“Điền tiểu thư ngồi chơi thong thả, tôi đi trước.”
Băng Ngưng từ phòng tắm đi ra thấy Diệp Dịch Lỗi ngồi trên ghế sô pha thì sợ đến mức buột miệng kêu lên một tiếng.
“Cô có thể không cần bày ra biểu tình như gặp ma quỷ mỗi lần thấy tôi không?” Buông tờ báo đang đọc dở xuống, hắn tiến lại gần cô. Băng Ngưng bất giác lùi về sau hai bước, tay túm chặt cổ áo. “Cũng không phải chưa từng nhìn qua, cô trốn tránh cái gì?” Hắn giật bàn tay của cô xuống. ‘Ở trong phòng mặc nhiều quần áo thế làm gì?’ Bộ đồ ngủ thật cổ hủ, quần áo dài tay che kín cơ thể rõ ràng không hề đẹp mắt nhưng lại có sức hấp dẫn thật đặc biệt với Diệp Dịch Lỗi.
“Nghe nói, hôm nay, Dương Tư Thần tặng hoa cho cô.” Hắn ngắm nghía ngón tay thon thả của cô. ‘Làm sao anh ấy biết được?’ Băng Ngưng kinh ngạc. “Diệp Thị có cổ phần trong trường học C.” Diệp Dịch Lỗi cười.
“Anh giám sát em?” Băng Ngưng đột nhiên ngẩng đầu.
“Vì sao lại nói khó nghe như thế?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “Phải nói là âm thầm bảo vệ.”
Âm thầm bảo hộ. “Thế…anh biết chuyện xảy ra trong toilet phải không?”
“Biết!” Câu trả lời vỏn vẹn một từ của hắn như sét đánh ngang tai. ‘Anh biết…nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không xảy ra.’
Nhìn Băng Ngưng rõ ràng bị tổn thương khiến đầu ngón tay của hắn hơi run run, tuy nhiên bề ngoài không dễ dàng nhận ra có gì khác lạ. “Vữa nãy cô nói về Điền Mộng Manh là có ý gì?” Diệp Dịch Lỗi thong thả hỏi, thậm chí còn nâng lọn tóc của cô lên ngửi. “Anh rể là sao?”
Băng Ngưng vẫn không ngừng tự hỏi, anh ấy nói mình biết, mọi chuyện xảy ra hôm đó đều biết…Tâm run lên một trận.
“Trả lời câu hỏi của tôi Băng Ngưng, đừng để tôi hỏi lại lần nữa.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Cô ấy là em họ của Điền Mộng Phỉ.” Băng Ngưng hạ tầm mắt, đáp gọn gàng.
“Ồ?” Hắn cười. Thật ta, hắn đương nhiên biết có một số việc là do Điền Mộng Phỉ tính toán, chỉ là hắn muốn xem thái độ phản ứng của Băng Ngưng mà thôi. “Cái này do cô ta quyết định sao?” Khẽ nâng cằm của Băng Ngưng lên. “Lúc trước, tôi thiếu chút nữa trở thành anh rể của cô, đúng là còn chỉ còn một chút nữa thôi.” Hắn cúi sát mặt Băng Ngưng. “Đơn giản thiếu chút nữa này nhưng cuối cùng không thành được.”
Băng Ngưng cắn chặt môi, lông mi run rẩy. ‘Anh rể…hahaha…Anh Dịch Lỗi, có phải anh biết quá rõ về em nên mỗi lần anh đều có thể dễ dàng chuẩn xác đâm vào chỗ đau nhất của em.’
“Đúng thế!” Cô chua xót cười. “Thiếu chút nữa em có thể gọi anh là anh rể cả đời rồi.”
“Cô có vẻ tiếc nuối thật sự.” Diệp Dịch Lỗi cười. “Vậy sao không gọi một tiếng anh rể đi.”
“Anh rể!” Băng Ngưng lập tức đáp lại. Diệp Dịch lỗi có phần tức giận khi thấy ý tứ phản kháng trong mắt cô. Thế mà cô thật sự gọi anh rể.
“Cô gọi tôi là gì? Anh rể?” Diệp Dịch Lỗi cắn răng. “Tôi cũng chưa cưới chị gái cô, cái gì mà anh rể?” Hắn gầm nhẹ, bàn tay to nắm lấy cằm Băng Ngưng. “Cô gọi lại lần nữa xem.”
“Là anh kêu em gọi thế.” Băng Ngưng nhìn thẳng vào Diệp Dịch lỗi. Hắn muốn dùng phương thức này để tổn thương cô. Có lẽ cả đời này, bọn họ không thể thoát khỏi bóng ma của Tuyết Ngưng.
Thái độ của Băng Ngưng quả thật khiến Diệp Dịch Lỗi giận sôi máu nhưng không tìm được chỗ xả giận. Giữ chặt cái gáy của cô, hắn trực tiếp chặn lại cái miệng nhỏ nhắn quật cường của cô. Cô bé con này dạo gần đấy dám lớn tiếng phản bác tranh luận cùng hắn. Như muốn trừng phạt cùng phát tiết giận giữ trong lòng, hắn cố tình cắn nát đôi môi xinh xắn kia.
Băng Ngưng bất lực đón nhận nụ hôn bạo liệt của hắn. Trong lòng…có chút sợ hãi. Cô vẫn biết mình không có khả năng đối phó với thủ đoạn của hắn.
“Sao thế? Không thích à?” Không lấy được đáp lại, Diệp Dịch Lỗi đặt môi lên trán Băng Ngưng hỏi. “Cô vẫn nói thích tôi không phải sao?”
“Chắc là sẽ không thích nữa.” Băng Ngưng nói.
Cái gì? Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, cô nói sẽ không thích nữa. Phản rồi! Cô thích ai khác rồi sao? Là Dương Tư Thần? Cho nên mới dám trước mặt hắn phản ứng. “Ngưng Nhi, cô xác định có thể quên sao?”