“Anh Dịch Lỗi…” Thấy hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn mình, Băng Ngưng đánh bạo đi đến. “Xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Diệp Dịch Lỗi nhướng mắt.
Băng Ngưng mím môi nhìn dấu tay nho nhỏ hồng hồng trên mặt Diệp Dịch Lỗi, cũng ý thức được hai chữ này vô dụng. Kiều Kiều ra tay hơi nặng. Lúc hắn bị đánh, cô cũng rất đau lòng. “Em thay mặt Kiều Kiều tạ lỗi với anh.” Cô nói xong xiết chặt ngón tay rồi giơ một bàn tay lên.
“Cô định làm gì?” Đoán được ý định của cô, Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay cô. ‘Cô bé này là kẻ ngốc sao.’ “Cô cho rằng tự tát mình một cái là xong chuyện?” Diệp Dịch Lỗi tức giận hỏi. Cô thực sự xem hắn là đàn ông nhỏ mọn vậy sao?
“Thế thì…anh tự mình làm.” Băng Ngưng cố khắc chế bản năng tránh né, đợi bàn tay giáng xuống. Thấy hắn thực sự giơ tay lên khiến cô sợ đến mức co rúm người lại.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Dịch Lỗi vươn tay ôm lấy gáy của Băng Ngưng kéo cô lại gần mình. Nụ hôn bỗng nhiến ập đến đầy mạnh mẽ, như xâm lược trong miệng cô. Cánh tay khóa chặt thắt lưng của cô gái, không cho cô chút khe hở nào để trốn tránh. Băng Ngưng không còn cách nào khác ngoài bị động đón nhận nụ hôn này. Hôn sâu một lúc thật lâu đến khi hắn thỏa mãn mới buông tha cho cô.
Băng Ngưng mềm yếu dựa vào vai hắn, miệng há to thở hổn hển.
“Ngưng Nhi, tuyệt đối không được học theo phong cách của Kiều Kiều biết chưa.” Hắn nhắc nhở bé con đang thở dốc từng nhịp trong lòng. “Càng không được bắt chước cô ấy chống đối tôi. Bằng không, tôi không ngại dùng phương pháp kia...” Hơi thở mang theo khí thế uy hiếp phả vào mặt khiến cô bất giác gật đầu.
“Ngoan lắm.” Bàn tay to khẽ vuốt ve đỉnh đầu của cô tựa như đang cưng chiều sủng vật nhu thuận của mình. "Anh Dịch Lỗi, trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy."
Hắn rất thích thái độ mềm mại nghe lời của bé con này bởi chỉ có thế mới làm cho hắn có cảm giác an toàn, cảm thấy mình nắm được cô trong lòng bàn tay...
***********************
Thành phố C phồn hoa đô hội chưa bao giờ thiếu xa hoa nhưng một chiếc Porsche Cayenne (*) màu ánh bạc chói mắt đỗ trước cổng trường đại học C vẫn làm ánh mắt bao người sáng lên trầm trồ.
(*) Một dòng xe hạng sang của hãng xe nổi tiếng Porsche (Đức) giá bán tầm 151K Euro (năm 2013 dòng Turbo S màu ánh bạc) 1EUR = 1.3 USD (~29K D) tại thị trường Anh & Đức @[email protected]
Băng Ngưng vẫn ngồi yên trong xe, trong lòng có phần lo lắng vì hôm nay Diệp Dịch Lỗi nổi hứng đưa cô đến trường.
“Cảm ơn anh.”
“Ngoan ngoãn đi học biết chưa?” Hắn rướn người đến gần cô. “Có vài người nên chú ý tránh xa một chút biết không?” Vài ngày gần đây, cô bé con này hơi lạnh lùng nhạt nhẽo. Điều này làm cho Diệp DỊch Lỗi - người vốn vẫn chiếm vị trí chủ chốt trong cuộc sống của Băng Ngưng, không vừa lòng. Nhất là không hiểu nguyên nhân tại sao lại như thế.
“Em đi vào đây.” Băng Ngưng biểu hiện thái độ nhàn nhạt, nhìn không rõ cảm xúc. Thẳng lưng bước vào trường học...dường như không có sơ hở gì. Gần đây, cô cố gắng khống chế bản thân mình. "Biểu hiện tốt lắm Băng Ngưng, cứ như vậy đi. Thật sự có thể quên, có lẽ sau đó không đau đớn nữa..."
Trong xe, Diệp Dịch Lỗi vẫn nhìn theo bóng lưng của cô đang đi xa dần. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. “Alo” Trong khi tiếp điện thoại, tầm mắt của hắn vẫn chưa hề rời khỏi bóng dáng nho nhỏ phía trước. Giây tiếp theo, không biết nghe được chuyện gì mà ánh mắt của hắn bỗng léo lên một tia lạnh lẽo. “Cái gì...được, tôi tới ngay.” Lại ngẩng lên nhìn Băng Ngưng nhưng con mắt lúc này không còn độ ấm mà tràn ngập băng giá.
Diệp Dịch Lỗi nhận được điện thoại liền đến ngay công ty. Trợ lý Văn Tuấn đã đứng đợi sẵn ở cửa thấy hắn đến nhanh chóng bước đến. “Sao lại thế này?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. Một vụ án chết người, trong hai năm qua không tra được gì sao tự dưng lại có manh mối.
“Chuyện này vốn vẫn không có tiến triển gì cho đến tối hôm qua, ở trong quán ba, tôi vô tình gặp được một người. Nghe câu chuyện hắn nói thì hình như có biết tiểu thư Băng Ngưng, còn...nhắc tới vụ bắt cóc năm đó.” Văn Tuấn có phần khó xử khi thuật lại sự việc tựa như băn khoăn không biết việc này nên nhắc đến hay không. Gần đây, cuộc sống của Diệp Dịch Lỗi mới chậm rãi cải thiện, trở lại bình thường. Nếu chẳng may tra ra được điều gì không hay, hắn sẽ lại điên cuồng tổn thương Băng Ngưng...cuối cùng thống khổ vẫn lại là hắn.
“Người đâu?”
“Ở bên trong ạ.”
“Anh đứng ở đây, không cho bất kỳ kẻ nào vào. Còn nữa...hủy toàn bộ công tác cùng lịch hẹn của tôi.” Hắn xiết chặt nắm tay.
Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng tiếp khách. Bên trong, một người kẻ bề ngoài đầu trộm đuôi cướp đang nghênh ngang ngồi, nhìn qua còn trẻ tuổi tầm hai mươi gì đó. Tuổi không lớn nhưng toàn thân sặc mùi giang hồ, dáng vẻ thì đậm chất lưu manh.
“Ngài tìm tôi.” Thấy Diệp Dịch Lỗi đi vào, gã rút đôi chân đang gác trên bàn xuống. Gã nhìn Diệp Dịch Lỗi một lượt từ trên xuống dưới. Chà...quả là người lắm tiền.
“Anh biết Lạc Băng Ngưng.”
“Ngài hỏi làm gì?” Hắn đột nhiên đề phòng nhìn Diệp Dịch Lỗi tựa như sắp bị đoạt mất cái gì.
“Anh chỉ cần nói biết hay không biết.” Sắc mặt DIệp Dịch Lỗi âm u lạnh lẽo.
“Biết thì biết, sao nào?” Gã vẫn không mảy may e ngại trước khí thế của Diệp Dịch Lỗi. “Tôi nói cho ngài...Ngài tìm tôi để hỏi thăm về cô ả đó sao? Tôi thành thật khuyên ngài đừng lãng phí hơi sức. Tuy rằng tôi mới trở về thành phố này nhưng cũng biết cô ả mới câu được một đại công tử trâm anh thế phiệt. Cả ngài và tôi đều không còn cửa đâu.”
“Anh vừa nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi nhíu mày. "Ngài và tôi.” Tên này có tư cách gì ngang hàng với hắn.
“Chỉ là một Lạc Băng Ngưng thôi mà, ai chả biết cô ta. Nhìn bề ngoài thì trong sáng thanh khiết, thực chất lại phóng đãng cực kỳ.” Gã nói xong còn phụ họa bằng vẻ mặt say mê. “Chậc chậc...tiếng nàng kêu rên quả thật làm đàn ông say đến tận xương cốt, mềm mại kiều mị đến mất hồn lạc phách. Còn có cái miệng nhỏ nhắn mê hồn kia...xuyttttt” Gã nhắm mắt lại như hồi tưởng lại chuyện cũ, cổ họng còn phát ra tiếng rên xuýt xoa.
Diệp Dịch Lỗi thở dốc phập phồng, nhìn vẻ mặt của tên du côn kia chỉ muốn lao đến đập cho gã một trận. "Lạc Băng Ngưng. Cái loại cặn bã kia mà cô cũng thích sao? Có phải chỉ cần đàn ông có thể lên giường cùng cô là được."
“Ôi...ngại quá.” Gã tỏ vẻ xấu hổ tằng hắng họng. “Có điều ai bảo tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ả chứ.” Gã không giấu được vẻ đắc ý
Người đàn ông đầu tiên. Thần sắc của Diệp DỊch Lỗi càng u ám, con mắt lạnh lẽo nhìn kẻ trước mặt.
“Ơ hay...sao trừng mắt với tôi, tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi.” Khí thế của gã giảm xuống vài phần. “Là ả nói thế. Tôi thấy phản ứng trên giường của ả cũng không phải là giả nên...”
Phản ứng? Diệp Dich Lỗi xiết chặt nắm đấm, trong đầu chợt nhớ phản ứng thống khổ của cô đêm đó. Ha ha ha...Trên môi khẽ nhếch nụ cười tàn nhẫn.
“Tôi hỏi anh vấn đề cuối cùng.” Diệp Dịch Lỗi lạnh giọng gằn từng chữ. Hắn thật sự muốn hỏi cho xong rồi nhanh nhanh tống cổ tên khốn kiếp này đi nếu không hắn nhất định không kiềm chế được mà xông lên giết chết gã này. “Vụ bắt cóc hai năm trước, anh có biết ai làm không?”
“Vụ bắt cóc? Có nghe nói về vụ này.” Gã gật đầu. “Cô ả lăng nhăng với nhiều đàn ông thế, ai cũng có khả năng. Nhiều không đếm xuể.” Gã còn thể hiện thái độ căm giận. “Lúc ấy tôi không ở đây. Nếu ở đây, tôi nhất định tham gia.”
“Ra ngoài.” Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay.
“Cái gì? Bảo tôi đến chỉ vì việc này rồi cứ thế đuổi tôi đi à?”
“Cút xéo ngay. “ Diệp Dịch Lỗi rống to. Nghe thấy tiếng quát, Văn Tuấn lập tức đi vào dẫn tên kia ra ngoài. Phòng khách lúc này chỉ còn Diệp Dịch Lỗi đang thở dốc kịch liệt hơn, ngực không ngừng phập phồng. Ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập phẫn nộ. Đột nhiên hắn đứng bật dậy, đấm mạnh vào mặt bàn. Cánh tay cùng bàn tay đều tê rần vì chấn động mạnh nhưng vẫn không đủ tiêu tan nỗi hận trong lòng. Chân đạp mạnh vào ghế dựa khiến nó đổ vật ra sàn nhà.
“A ——”
“A ——”
“A ——”
Hắn điền cuồng gào thét, ném tất cả mọi thứ trên bàn đi. Sau một trận cuồng nộ gào thét, bàn tay nổi cả gân xanh đặt trên bàn để làm điểm tựa cho cả cơ thể. Không còn sức lực để hò hét, hắn chống xuống bàn không ngừng thở dốc tựa như lửa giận đang lan tràn trong lồng ngực muốn vỡ tung.
Đôi mắt đỏ quạch điên cuồng, hắn xoay người đấm mạnh vào tường. Tay đau nhức thấu xương, khớp xương mu bàn tay rỉ máu nhưng lại giúp hắn lấy lại bình ổn. Nhìn vết thương trên tay, dường như cơn cuồng nộ đã dần lắng xuống, hô hấp cũng thả lỏng hơn, hắn trượt vách tường ngồi bệt xuống sàn nhà. Cơ thể như bị rút sạch sức lực. Bất chấp đau đớn, nắm tay vẫn xiết chặt chưa hề buông mà ánh mắt thì dần hết màu đỏ tức giận mà thay vào đó là sắc lạnh lẽo hung tàn.
***************
Băng Ngưng ngồi yên trên xe nhìn tin nhắn trên màn hình di động: Đến căn hộ. Chỉ có ba chữ vỏn vẹn nhưng không hiểu sao Băng Ngưng lại cảm thấy hương vị giận dữ như kiểu nghiến răng nghiến lợi.
“Tiểu thư, lúc về có cần đón không ạ?”
“Không cần, tôi với anh Dịch Lỗi cùng về.”
Băng Ngưng mang một bụng thấp thỏm lên trên lầu không biết anh Dịch Lỗi tìm cô làm gì. Cô nhập mật mã rồi mở cửa tiến vào phòng. “Anh Dịch Lỗi.” Cô nhẹ giọng gọi mà không chú ý dưới chân nên suýt nữa vị vấp. Nhìn xuống dưới sàn thấy một đôi giày nữ rắt bắt mắt khiến tâm trạng phút chốc căng thẳng. ‘Anh Dịch Lỗi chưa bao giờ mang phụ nữ tới căn hộ này...thế mà’
Cô đi vào trong, cố áp chế trái tim đang nhảy loạn lên trong lồng ngực. Quả nhiên, một mỹ nhân đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Thân mình lả lướt, mái tóc hơi ướt hiển nhiên vừa mới tắm xong. Đôi chân thon dài gác lên bàn nước rất gợi cảm. Thân người chỉ được che đậy hờ hững bằng chiếc áo sơ mi màu trắng. Là áo sơ mi của Diệp Dịch Lỗi. Băng Ngưng có cảm giác đang bị rút hết mọi cảm giác.
“Lạc tiểu thư đã về rồi.” Điền Mộng Phỉ quay đầu nhìn thoáng qua Băng Ngưng rồi lại quay đi. Thân mình như mất cảm giác, dính chặt ở chỗ đó. Bất động...Nhìn chiếc áo sơ mi Điền Mộng Phỉ đang mặt mà nước mắt chực trào ra cùng với cảm giác lợm giọng cuồn cuộn trong dạ dày.
“Nôn ——” Băng Ngưng che miệng chạy vào phòng tắm, ghé vào bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo. Bàn tay nắm chặt bồn rửa đến trắng bệch, khớp xương lộ rõ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Điền Mộng Phỉ mặc chiếc áo sơ mi kia. Cô từng nghĩ đây là đặc quyền riêng của cô hoặc chị Tuyết Ngưng, nhưng hóa ra nhầm to. Cô gái ngoài kia cũng có thể và còn...vô số người khác nữa.
“Sao thế.” Giọng nói nhàn nhạt truyền đến. Băng Ngưng xoay mặt lại nhìn Diệp Dịch Lỗi. Hắn vừa mới tắm xong, chỉ quấn tạm cái khăn tắm quanh hông. Nhìn Băng Ngưng đang khổ sở ngã trên sàn nhà tắm nhưng vẫn lãnh đạm. “Đây là tư thế cô chuẩn bị để cùng tôi vui vẻ sao?” Hắn tiến lên kéo Băng Ngưng đứng dậy. Động tác quá đột ngột khiến đầu gối đụng vào cái tủ bên cạnh khiến đầu gối của cô đau điếng, khuôn mặt trắng bệch tựa như mất sạch máu. Đau đớn thể xác lại không bằng một phần nỗi đau do những lời nhục mạ của Diệp Dịch Lỗi gây ra.
“Anh Dịch Lỗi...anh vừa nói cái gì?” Băng Ngưng nhìn hắn không chớp mắt, cố hiểu nguyên nhân vì sao lại thế này. Buổi sáng vẫn tốt đẹp mà, hắn còn chủ động đưa cô đi học. Nhưng mà...mới một ngày ngắn ngủn, hắn thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ.
“Thế nào? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Hắn chầm chậm tiến từng bước lại gần. “Cô từng có nhiều nhân tình như vậy thì loại tư thế này cũng đã thử qua nhiều lần rồi chứ?”
“Đừng nói nữa...đừng nói nữa.” Băng Ngưng run run khóe môi, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Cô khóc lóc cái gì? Thu nước mắt giả dối của cô lại cho tôi.” Hắn bóp mạnh cằm của Băng Ngưng. “Tôi chưa từng thử qua tư thế đó. Chi bằng cô...nói cho tôi biết tư thế này có kích thích hay không, nhé?” Hắn buông lời châm chọc, trong mắt đậm vẻ khinh thường.
Băng Ngưng lặng người nhìn thái độ khinh miệt của hắn, đau lòng không thốt lên lời, chỉ biết lấy tay đè chặt lên trái tim đang rỉ máu. Đau đến mức không thở nổi.
Một lúc sau...
“Vì sao?” Băng Ngưng cố gắng hít vào một hơi thật sau để lấy thêm dũng khí. “Nói cho em biết vì sao...? Tiếng gầm nhè nhẹ vì nghẹn ngào mà run run. ‘Vì sao xúc phạm em như vậy? Gọi em đến đây để làm thế này sao?” "Cho một vố đau điếng rồi nhục mạ không thương tiếc? Ở trước mặt người con gái khác?’
“Tôi biết làm sao được.” Diệp Dịch Lỗi nói bâng quơ. “Hay là...cô đoán thử xem.” Hắn dịch thân người lại gần, dùng tay chống tường vây quanh Băng Ngưng. “Nói cho tôi biết, tôi để cho cô đi, được không?” Hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, rất mềm mỏng thậm chí còn có vài phần thương lượng.
“Nói cho anh biết cái gì?” Băng Ngưng mở to mắt nhìn hắn, nức nở không thành tiếng.
“Nói cho tôi biết tư thế mây mưa nào cô ưa thích nhất?” Hắn nhẹ giọng hỏi, thản nhiên tựa như hỏi người khác thích ăn món gì nhất. “Không nói sao?” Hắn cười. “Hay là cô không biết? Nếu đã thế...chúng ta thử xem các loại tư thế xem thế nào rồi cô nói cho tôi biết được không?” Hắn cười nhưng nụ cười không có chút độ ấm. Bàn tay bắt đầu xé rách quần áo của cô.
“Đừng chạm vào tôi! Cút ngay!” Băng Ngưng phản ứng vô cùng mãnh liệt, chưa từng như vậy. Tiếng gào thét bèn nhọn âm vang trong phòng tắm.
“Không cho tôi chạm vào sao? Vậy thì ai có thể? Dương Tư Thần hả?” Hắn lạnh lùng kéo đầu cô lại gần. “Rõ là đĩ điếm, giả bộ trong trắng tinh khiết làm gì?” Hơi thở lạnh lẽo của hắn phun lên mặt Băng Ngưng. Cô thậm chí còn quên cả giãy giụa. Những tưởng những lời này đã là tàn nhẫn tột cùng rồi nhưng câu tiếp theo đã thực sự đẩy cô xuống địa ngục sâu thẳm.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi lắc đầu. “Không đúng, gái điếm còn sạch sẽ hơn cô...”
Ầm một tiếng trong đầu...đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng. Người run lên.
“Trừng mắt với tôi làm gì? Oan uổng sao?” Hắn vẫn duy trì nụ cười tàn nhẫn đó. “Yên tâm đi, tôi đùa cô thôi. Tôi không thèm động vào cô. Cô bẩn thỉu như thế khiến tôi ghê tởm.” Hắn nói xong buông cánh tay rời đi. Băng Ngưng mềm nhũn, mất đi điểm tự người quỳ vập xuống sàn nhà, đầu gối đập thật mạnh. Tiếng va chạm với sàn nhà rất to nhưng Diệp Dịch Lỗi lựa chọn nhíu mày làm ngơ tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Anh Dịch, sao lâu thế?” Tiếng Điền Mộng Phỉ truyền đến, tiếp theo ả đẩy cửa phòng tắm ra, ngây thơ nhìn vào.
“Không có gì.” Hắn ôm bả vai Điền Mộng Phỉ, tàn nhẫn thưởng thức bộ dạng khổ sở của Băng Ngưng.
“Em đói lắm.” Ả khẽ xoay xoay ngón tay trên ngực Diệp Dịch Lỗi. “Đều tại anh cả.”
“Được, được rồi. Đều tại anh, tại anh hết.” Hắn thừa nhận.
Băng Ngưng không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nghe thấy toàn bộ...ý tứ của bọn họ không phải quá rõ ràng rồi sao? Hai người ăn mặc như vậy lại ở cùng một chỗ...còn có thể có chuyện gì ngoài chuyện kia...Tay chống ở sàn nhà nắm chặt lại. Nước mặt từng giọt rơi xuống sàn nhà...vỡ...nát...
“Chúng ta đi ra ngoài đi anh.” Ả làm nũng.
“Được.” Hắn gật đầu luôn.
“Diệp Dịch Lỗi.” Tuy rằng hơi thở yếu ớt, tuy rằng giọng nói nghẹn ngào không rõ ràng lắm nhưng Diệp Dịch Lỗi nghe rõ. Lúc hắn trở lại, Băng Ngưng đã gắng gượng đứng lên tuy rằng thân người lảo đảo vì đấu gối bị thương nặng. “Vì sao?” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt nồng đậm bị thương.
“Cô hỏi tôi?” Diệp Dịch Lỗi chỉ vào mũi. “Cô làm những chuyện gì sao lại đi hỏi tôi?”
“Vì sao?” Mặc kệ Diệp Dịch Lỗi nói gì, cô lặp lại lần nữa câu hỏi của mình. “Anh gọi tôi đến đây là để nhục nhã tôi sao?”
“Nhục nhã? Có sao?” Diệp Dịch Lỗi tỏ vẻ oan uổng. “Lạc Băng Ngưng, cô đã làm chuyện bẩn thỉu gì còn không rõ sao, còn muốn tôi nói ra sao?”
“Tôi làm cái gì?” Băng Ngưng hỏi lại. Cô thật sự muốn biết mình làm gì để xứng đáng bị đối xử như thế này.
“Ha ha...làm cái gì?” Diệp Dịch Lỗi bật cười, rồi đột nhiên bóp hai má của cô. Lúc này, thù hận trong mắt đã không còn che giấu nổi. “Muốn tôi liệt kê từng chuyện cô làm sao. Cô quả thật không biết xấu hổ, còn muốn lớn tiếng hỏi tôi. Tôi đúng là không còn gì để nói nữa.” Hắn nói xong lạnh lùng buông cô ra.
“Không còn gì để nói?” Băng Ngưng vừa khóc vừa cười. “Anh Dịch Lỗi, cho dù muốn sỉ nhục tôi anh cũng phải bịa ra được cái cớ gì khiến tôi khâm phục khẩu phục chứ.”
“Cái cớ?” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh. “Ý cô là tôi hàm oan cho cho? Cô trèo lên giường cùng đàn ông từ năm mười lăm tuổi là tôi nói oan cho cô sao?” Diệp Dịch Lỗi lạnh giọng hỏi. “Cô tùy tiện ngủ cùng bất kỳ người đàn ông nào là do tôi bịa ra sao? Cô cùng kẻ khác ra vào câu lạc bộ là tôi bịa ra sao?” Hắn cười lạnh. “Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi mới biết thì ra người đầu tiên của cô lại là cái hạng bặn bã đó khiến tôi thật ghê tởm. Không ngờ khẩu vị của cô lại thê thảm như thế.” Hắn nói xong buông Băng Ngưng ra. Cô lảo đảo lui lại đụng vào vách tường.
Băng Ngưng giật mình, thậm chí quên cả khóc. Không thể tin hắn có thể nói những lời này với cô? Vì sao có thể nói những lời đó? Bàn tay nhỏ bé túm chặt áo, cô trừng mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi. Đúng vậy! Trừng mắt...trong ánh mắt đó ẩn chứa oán hận mà hắn chưa từng nhìn thấy.
“Hừ!” Diệp Dịch Lỗi khinh thường hừ một tiếng rồi ôm Điền Mộng Phỉ đi ra ngoài.
Bao nhiêu oán giận cùng oan khuất không thể phát ra ngoài. Hắn ôm người tình xoay đi khiến cô không có chút cơ hội giải thích. Giận dữ đến phát run, cô trượt theo vách tường ngồi bệt xuống sàn nhà tắm lạnh lẽo. Thân mình bé nhỏ đơn độc run lên từng trận, co ro thành một chỗ. Cô há to miệng như muốn gào lên nhưng rốt cuộc không thốt lên tiếng, chỉ biết túm chặt mái tóc của mình một lúc lâu cũng không buông ra như tìm cách phát tiết một chút. Cả lồng ngực như sắp nổ tung, cảm giác oán giận lan tràn tựa như có thể phun ra máu.
“A...anh này...không được nhìn!” Trong phòng khách truyền đến tiếng cười đùa của Điền Mộng Phỉ. “Đừng...đừng thế...ghét anh quá.”
Nghe âm thanh vui đùa ầm ĩ của họ, Băng Ngưng đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, không còn để ý đến âm thanh chói tai của hai người ở phòng khách nữa. Dường như đã phát điên, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, lúc này cô chỉ còn nghĩ đến một ý tưởng duy nhất trong lòng. Cô vọt vào trong bếp, nhìn thấy cái giá để dao liền cầm ngay lấy một con dao sắc lẻm...