Đến nơi thấy mấy người anh em bạn học đương tập võ nghệ thì bước vào nói lớn rằng:
- Các anh tập luyện làm gì, chẳng nay thì mai họa lớn ắt tới. Vậy chớ sư phụ ở đâu hãy nói cho tôi biết đặng tôi thưa lại với người.
Mấy người nghe nói như vậy lật đật hỏi rằng:
- Việc chi mà gọi rằng họa lớn?
Hà Nhơn Hậu nói:
- Ai hơi sức nào mà nói cho các anh nghe, nếu ai muốn biết thì phải theo tôi vô đây mà nghe lỏm.
Mấy người ấy bèn dắt Hà Nhơn Hậu thẳng vào đại điện mà kiếm Hồ Huệ Càng.
Đến nơi Hà Nhơn Hậu tỏ bày các việc cho Hồ Huệ Càng nghe.
Hồ Huệ Càng nghe nói nỗi giận mắng rằng:
- Quân khốn ấy lòng không muốn sống, cho nên mới dám gây dử với ta.
Tam Đức hoà thượng nói:
- Ngươi đừng ỷ mình như vậy. Ta đã biết sức Phương Khôi là đồ đệ của Bạch Mi đạo nhơn, mà Bạch Mi đạo nhơn là người võ nghệ cao cường, Thầy chúng ta là Chí Thiện thiền sư còn phải chịu sút, huống chi là anh em ta. Nếu Bạch Mi đến đây thì bọn ta chẳng khỏi tan xương nát thịt. Bây giờ phãi tính như vầy. Ngươi phải trở về Thiếu Lâm tự lánh mặt ít ngày, chờ cho Bạch Mi đạo nhơn và Mã Hùng trở về Tứ Xuyên, rồi sẽ trở lại đây toan bề báo oán.
Hồ Huệ Càng nói:
- Sư huynh sao nhát lắm vậy? Tôi nghe ngày trước Bạch Mi sư bá có thề không chịu xuống núi tranh hoành với ai nữa cho nên chắc là Phương Khôi cầu khẩn cho mấy, người cũng không đi. Còn Mã Hùng tuy là võ nghệ cao cường, song anh em ta cũng có thể cự nổi. Bây giờ đây không lẽ nhịn thua Bạch An Phước, để tôi đến đó bắt nó giết phứt đi cho rồi.
Nói xong liền ra đi.
Đến nơi Hồ Huệ Càng khiến một người đồ đệ vào nói với người giữ cửa:
- Mi phải vào trong kêu Bạch An Phước ra đây đặng cho thầy ta nói chuyện.
Người giữ cửa nghe nói biết là Hồ Huệ Càng muốn tới gây dử thì run rẩy lập cập mà thưa rằng:
- Lão gia tôi đi khỏi chưa về.
Tên đồ đệ ấy mắng rằng:
- Đi khỏi là đi đâu, mi phải chỉ ra cho mau kẽo ta đánh chết.
Người giử cửa thưa rằng:
- Thiệt tôi không biết. Tù ngày bị Hồ lão gia đánh đến nay thì va không về đây nữa, nếu muốn kiếm va xin tới nhà riêng của va mà kiếm.
Tên đồ đệ ấy nghe nói như vậy, liền bước ra thưa với Hồ Huệ Càng rằng Bạch An Phước không có đây vậy thì chúng ta phải đến nhà nó mà đánh.
Hồ Huệ Càng nghe nói liền đi với bọn đồ đệ thẳng tới nhà Bạch An Phước.
Lúc ấy trong nhà Bạch An phước có quân canh giử mỗi ngày, ngày ấy nhóm con của Phương Khôi là Phương Đức đốc quãn canh giử.
Khi Hồ Huệ Càng đến đó thấy có quân giử cửa thì lòng nỗi giận liền bước tới trước cửa kêu tên Bạch An Phước mà mắng rằng:
- Mi là quân khốn, sao dám cả gan muốn cự với ta như vậy? Nào mi có tài cán chi, hãy ra đây đánh với ta một trận.
Mắng rồi lại khiến bọn đồ đệ mình kêu tên Bạch An Phước mà chưởi mắng đến điều.
Lúc ấy có tên khoái ban canh giử thấy Hồ Huệ Càng khiến đồ đệ chưởi mắng thái quá như vậy, bước lại thi lễ với Hồ Huệ Càng và thưa rằng:
- Hôm trước lão gia đã đánh Bạch huynh một trận, bây giờ bịnh còn chưa lành, đến nổi phải bải các việc làm chay mà không dám làm, hôm nay ức gì lão gia lại còn đến đây chưởi bới nữa. Thế khi lão gia tưởng là trong thiên hạ không còn người võ nghệ cao hơn lão gia nữa chăng?
Hồ Huệ Càng nghe nói nỗi trận lôi đình bèn đánh tên khoái ban ấy một vã té đụi xuống đất, rồi lại mắng rằng:
- Ta với Bạch An Phưóc thù oán thể nào, mi biết việc chi mà dám gánh bàn độc mướn như vậy?
Bèn đạp tên khoái ban ấy một đạp hồn về chín suối!
Phương Đức thấy vậy dằn lòng không đặng nhãy ra nạt lớn rằng:
- Hồ Huệ Càng, tội mi không biết bao nhiêu, quan trên chưa xữ, cớ sao mi lại gây thêm ra nữa, hay là mi nói không ai làm tội mi đặng cho nên mi mới tung hoành thái quá như vậy.
Nói rồi liền nhảy tới đánh vô mặt Hồ Huệ Càng.
Hồ Huệ Càng nhãy dang ra tránh khỏi rồi lại nhảy tới đánh với Phương Đức.
Hai đàng giáp chiến với nhau đặng ba mươi hiệp.
Phương Đức cự địch không lại, song cũng ráng sức chống trả.
Hồ Huệ Càng thấy võ nghệ của Phương Đức cao cường như vậy thì khen thầm mà nghĩ rằng:
- Thằng nhỏ võ nghệ bực nầy, ta đánh không chết, đến chừng cha nó và Mã Hùng hiệp sức đánh ta thì ta cự địch sao cho lại.
Bèn nạt một tiếng lớn xốc tới đánh Phương Đức.
Phương Đức mệt mỏi liệu bề cự địch không lại bèn đá Hồ Huệ Càng một đá làm cho Hồ Huệ Càng phải nhãy dang ra, rồi nhơn thế ấy co giò nhảy lên nóc nhà mà chạy.
Hồ Huệ Càng cũng nhảy theo truy cản.
Bọn đồ đệ của Hồ Huệ Càng chạy theo mà la lớn rằng:
- Bớ thầy, đừng thèm theo nó làm gì, trở lại đánh Bạch An Phước một hồi lại sẽ về chùa mà nghỉ cho khoẽ.
Hồ Huệ Càng nghe nói nghĩ cũng có lý bèn nói với Phương Đức rằng:
- Ta cũng nghe theo đồ đệ của ta, mà cho mi sống ít ngày nữa.
Nói rồi liền nhãy xuống đất, chạy thẳng vô nhà mà kiếm Bạch An Phước.
Nguyên lúc ấy bọn khoái ban đả chạy trốn mất, còn Bạch An Phước cũng chun xuống hầm mà trốn rồi.
Hồ Huệ Càng kiếm khắp cã nhà chẳng thấy một người bèn đập hết tài vật trong nhà, rồi lại kêu tên Bạch An Phước mà chưởi.
Trong lúc Hồ Huệ Càng đương chưởi Bạch An Phước, xảy có một người nhãy tới muốn đánh vào mặt, Hồ Huệ Càng liền nhãy dang ra.
(Nguyên người ấy là em của Phương Đức tên là Phưong Hưng, khi ấy nghe người báo nói Phương Đức đánh với Hồ Huệ Càng, lòng e Phương Đức cự địch không lại cho nên chạy tới tiếp ứng. Đi dọc đàng lại gặp Phương Đức. Phương Đức hối em chạy tới đánh với Hồ Huệ Càng cầm chừng, đặng cho Bạch An Phước trốn khỏi. Vì vậy cho nên Phương Hưng chạy tới đánh với Hồ Huệ Càng như vậy đó ).
Lúc ấy Hồ Huệ Càng nhảy dang ra rồi lại dụng thế "Hải để tọa hoa" ngồi xuống đất đặng có nhảy tới mà đánh vào cánh chỏ của Phương Hưng. Nhưng Phương Hưng biết sức Hồ Huệ Càng cho nên chăm chỉ ngó chừng, chẳng chờ Hồ Huệ Càng nhãy vô, liền dụng thế "Tuyết hoa cải đảnh" mà cự với thế ấy.
Hai đàng đánh nhau đặng vài mươi hiệp, Hồ Huệ Càng thấy Phương Hưng không có chỗ nào sai sót thì nghĩ rằng:
- Nếu ta không giết thằng nầy ắt là không ở đây đặng.
Nghĩ như vậy, bèn dùng thế huê quờn, nhãy tới nhảy lui, chạy qua chạy lại, không khác loài khỉ chơi giỡn với nhau, vừa nhảy vừa đánh lia đánh lịa một hồi, làm cho Phương Hưng chóa mắt, bị Hồ Huệ Càng đánh cho một thoi nhằm hông.
Phương Hưng liền nhào xuống đất, hộc máu chết tươi!
Hổ Huệ Càng lại đi tìm kiếm các nơi gặp đặng ba bốn con tỳ tất trốn trong tấm ván dựng gần góc vách thì giở tấm ván ấy ra coi.
Bọn tỳ tất run rẩy quì lạy xin dung tha.
Hồ Huệ Càng nói:
- Ta không giết bây làm chi, song bây phải chỉ Bạch An Phước cho ta đánh nó.
Bọn tỳ tất đều thưa rằng:
- Trong lúc lão gia đi gần tới nhà, thì bọn tôi mạnh ai nấy trốn, cho nên không biết chủ tôi trốn tại chỗ nào.
Hồ Huệ Càng nghe nói có lý thì cũng dung cho bọn tỳ tất ấy.
Bọn tỳ tất mừng rỡ, mạnh ai nấy chay.
Hồ Huệ Càng tìm kiếm không đặng nói lớn rằng:
- Bớ Bạch An Phước, ta cũng dung cho ngươi sống đở một đêm nữa, ngày mai sẽ hay, nếu mi đi cho xa tỉnh Quảng Đông nầy thì trốn ta mới khỏi chết, chớ mi ở đây, dẫu mi tốn khỏi ngày nay thì ngày mai mi cũng phải chết, ta nói thiệt từ nay về sau mỗi ngày ta đến hai lần, đặng mi có sức thì trốn cho khỏi.
Nói rồi liền bước ra cửa, xem thấy Phương Hưng chết nằm giữa đất thì lật mặt lên cười rằng:
- Cũng tại cha mi mong lòng gây dử với ta, cho nên mi mới phải chết, nếu mi khôn vong thì xuống Diêm la làm trạng mà cáo cha mi, chớ ta không muốn giử mi làm gì.
Nói rồi liền kều bọn đồ đệ gom lại đi thẳng tới nhà Phương Khôi.
Đến nơi thì có một người đàn bà tác hơn bốn mươi đương ngồi dựa cửa.
Hồ Huệ Càng định chắc người ấy là vợ Phương Khôi, thì xốc tới một tay nắm đầu nguời đàn bà ấy giở hỏng chơn lên mà mắng rằng:
- Con đĩ già nầy không biết can chồng, để nó mong lòng gây dử, đi tìm Bạch Mi đạo nhơn đặng có đối đầu với ta. Bây giờ chồng mi chưa về, để ta giết mi, coi thử ngày sau chồng mi làm gì ta nỗi.
Nói rồi liền vật ngươi đàn bà ấy xuống đất, rút đao cắt lấy thủ cấp.
Lại thấy hai đứa con nít đứng gần lối đó thì cũng chém luôn.
Lúc ấy Phưong Đức chạy về thấy mẹ và hai đứa con mình đều bị Hồ Huệ Càng giết thác một cách thảm thiết như vậy thì rất đau lòng, vùng khóc oà lên mà rằng:
- Bớ Hồ Huệ Càng, mi giết mẹ ta như vậy thù ấy rất lớn, ta nguyện liều thác đánh với mi.
Nói rồi liền huơi côn đánh ngay đầu Hồ Huệ Càng.
Hồ Huệ Càng cũng huơi đao cự lại.
Đánh đặng ba bốn mươi hiệp, kế thấy bọn khoái ban ước hai trăm người kẻ thì cầm đao, người thì cầm hèo, rùng rùng chạy lới, đặng có giúp sức cùng Phương Đức.
Bọn đồ đệ của Hồ Huệ Càng, cản trở đánh với bọn khoái ban.
Bọn khoái ban nỗi giận áp lại đánh nhầu với bọn đồ đệ ấy.
Bọn khoái ban thấy mẹ và con của Phưong Đức chết nằm tại cửa thì lại thêm giận, áp tới một lượt mà quyết chiến với Hồ Huệ Càng. Hồ Huệ Càng thấy bọn ấy tới đông e cự địch không lại, bèn đở côn của Phương Đức, nhảy phóc lên nóc nhà mà nói lớn rằng:
- Ta cũng để cho mi sống thêm ít ngày đặng cha mi về, mi thuật lại với nó, khiến nó hồi tâm tỉnh ngộ đưng có đối đầu với ta mà bị tuyệt tộc.
Phương Đức nỗi giận, muốn nhãy theo đánh với Hồ Huệ Càng. Bọn khoái ban chạy đến cản trở, không cho nhảy theo.
Phương Đức khóc lớn rằng:
- Nó giết mẹ tôi, thù ấy rất nặng, xin liệt vị để tôi liều thác đánh với nó, dầu tôi có thác đi nữa thì cũng còn có cha tôi báo thù.
Bọn khoái ban nói:
- Võ nghệ của Hồ Huệ Càng chắc là ngươi đánh không lại, nếu ngươi liều thác thì còn ai lo việc tống chung cho mẹ và con của ngươi.
Phương Đức nghe bọn ấy nói như vậy, nghĩ cũng có lý, bèn khóc một hồi rồi mới lo việc tống táng.
Lúc ấy Phương Đức đến nhà Bạch An Phưóc, đặng có tỏ việc thảm thiết của mình.
Bạch An Phước nghe tiếng Phương Đức khóc lóc thì giở ván chun lên khuyên giải, rồi lấy ba trăm lượng bạc trao cho Phương Đức, đặng có mua quan quách mà tẩn liệm.
Phương Đức và bọn khoái ban lo việc tẩn liệm xong rồi thì đem vào chùa mà quàn, chờ cho Phương Khôi về sẽ chôn.
Rồi đó Phương Đức thẳng tới huyện nha, tỏ bày các việc đại biến của mình cho Tri huyện nghe để Tri huyện bẩm với quan trên, xin thêm quan binh, hiệp sức với mình bắt Hồ Huệ Càng.
Tri huyện nhậm lời, lên kiệu đến dinh Tuần phủ tõ các việc cho Tăng Tất Trung nghe và xin Tăng Tất Trung cho thêm quân sĩ đặng có hiệp sức với Phương Đức mà bắt Hồ Huệ Càng.
Tăng Tất Trung nói:
- Tuy phương Đức võ nghệ cũng cao, nhưng yếu sức cự địch không lại Hồ Huệ Càng. Vã lại Hồ Huệ Càng phe đảng cũng đông, nếu tính gấp bây giờ e khi làm không lại nó mà thêm rối nữa. Vậy thì phải chờ Phương Khôi về đây, như có người nào giúp sức thì sẽ tính quyết một lần.
Tri huyện thấy nói như vậy, cũng không dám cải bèn từ giả trở về huyện nói lại với Phương Đức.
Nói về Hồ Huệ Càng về tới Tây Thiền tự, thuật lại cho Tam Đức hoà thượng nghe.
Tam Đức hoà thượng trách rằng:
- Ngươi sao không hay suy nghĩ. Vã chăng Phương Khôi ra làm việc ấy là cũng tại nơi lịnh trên chớ không phải tại va muốn đi làm gì. Bây giờ ngươi giết gia quyến của nó, chắc là thù ấy rất sâu, thế này ngươi phải trở về Thiếu Lâm tự, tránh đở ít ngày, như việc bình yên ta sẽ gởi thơ cho ngươi hay mà trở lại.
Hồ Huệ Càng nói:
- Tôi giết không đặng Bạch An Phước, còn chưa bằng lòng, nếu sư huynh sợ chết thì đi lấy một mình, chớ tôi quyết chí ở đây trừ cho đặng bọn ấy.
Tam Đức làm thinh.
Ngày ấy Hồ Huệ Càng làm một phong thơ sai người về Thiếu Lâm tự xin Chí Thiện thiền sư đến giúp.
Nói về Phương Đức thám thính nơi Tây thiền tự biết đặng binh tình của Hồ Huệ Càng, thì tới huyện nha nói lại cho Tri huyện rõ.
Tri huyện dắt Phưong Đức đến ra mắt Tăng Tất Trung.
Tăng Tất Trung hỏi Phương Đức đôi ba phen, thì Phương Đức cũng nói bọn thủ, hạ của Hồ Huệ Càng đều là một phồn vô dụng, duy chỉ sợ Hồ Huệ Càng và Tam Đức hòa thượng mà thôi. Chừng ấy Tăng Tất Trung mới dám cấp cho Phương Đức ba trăm cung nỏ thủ khiến phải cẩn mật, đừng cho tiết lậu, lén tới Tây Thiền tự mà vây phủ xa xa đừng cho bọn ấy tẩu thoát.