Tăng Tất Trung lật đật đặt bàn hương án mà xem thánh chỉ.
Đọc rồi thì dọn tiệc đải đằng Cao Tấn Trung.
Trong khi ăn tiệc Cao Tấn Trung hỏi Tăng Tất Trung rằng:
- Gia quyến của Phương Khôi có bị tai biến chi không, xin lão gia nói cho tôi rõ.
Tăng Tất Trung nghe hỏi thì lấy làm lạ liền hỏi lại rằng:
- Túc hạ là ngưòi xứ xa, cớ sao biết đặng chuyện ấy mà hỏi?
Cao Tấn Trung tỏ thuật các việc coi tướng nơi Ngươn điện quán cho Tăng Tất Trung nghe.
Tăng Tất Trung cũng thuật các việc đại biến của Phương Khôi cho Cao Tấn Trung nghe, rồi lại nói với Cao Tấn Trung rằng:
- Túc hạ đả vâng thánh chỉ đến đây giúp sức, vậy thì phải ráng mà trừ bọn ấy cho đặng một là trừ hại cho dân, hai là kiến công lập nghiệp với đời.
Cao Tấn Trung nói:
- Xin lão gia truyền đòi Phương Đức đến đây cho tôi bàn tính phương thế rồi sẽ hiệp sức mà làm.
Tăng Tất Trung khen phải bèn sai người đi đòi Phương Đức đến đó.
Cao Tấn Trung tỏ thuật các việc mình gặp Phương Khôi và Thiên tử cho Phương Đức nghe.
Phương Đức thấy có Cao Tấn Trung giúp sức thì lòng rất mầng, bèn gọi Cao Tấn Trung là sư thúc mà đàm đạo các việc binh tình. Cao Tấn Trung nói:
- Bây giờ phải dụng cung nỏ thủ mai phục gần lối chùa ấy, chớ cho chúng nó thoát ra một đứa, còn bọn ta thì ráng sức cự với Hồ Huệ Càng và Tam Đức hòa thượng, như trừ hai người ấy đặng rồi, thì bọn đồ đệ của nó không cần lo nữa.
Phương Đức khen phải, bèn làm y theo kế ấy.
Qua đến canh ba, Cao Tấn Trung, Phương Đức kéo binh thẳng tới Tây Thiền tự, vây phủ bốn phía xong rồi, thì Cao Tấn Trung và Phương Đức chạy thẳng vô chùa mà kiếm Hồ Huệ Càng và Tam Đức hòa thượng.
Lúc ấy Hồ Huệ Càng đang ngủ, nghe tiếng la không biết việc gì lật đật thức dậy xách đao ra trước mà xem.
Tam Đức hòa thượng eũng xách đao ra đó.
Hồ Huệ Càng hỏi rằng:
- Việc chi mà có tiếng la om sòm vậy?
Tam Đức hòa thượng nói:
- Ta e chẳng phải việc lành, chắc là quan binh vây chùa mà bắt chúng ta đây.
Hồ Huệ Càng nghe nói như vậy có ý kinh mang, song cũng nói cứng rằng:
- Ôi thôi! Quan binh, dân binh gì cũng thây kệ nó, để tôi ra đó coi thử, nếu quả như lời sư huynh đã nói, thì tôi giết hết bọn nó cho sư huynh xem.
Tam Đức hòa thượng nói:
- Chớ có ỷ như vậy, xưa nay quả bất địch chúng, trận này thiệt là nan địch chớ chẳng chơi đâu. Ngươi coi hễ quan binh đông lắm thì phải về Thiếu Lâm tự lánh mặt ít ngày, lại rước sư phụ đến đây giúp sức thì mới thoát khỏi nạn to.
Hồ Huệ Càng làm thinh chạy thẳng ra cửa, xãy gặp vài bọn đồ đệ mình chạy tới báo rằng:
- Thầy ôi! Binh mã ít nhiều không biết, kéo tới vây phủ chùa này. chúng tôi nghe nói lao xao với nhau rằng: Đừng để cho nó chạy thoát một đứa. Xin thầy ráng sức giãi vây kẻo mà chết hết.
Hồ Huệ Càng nghe nói mặt có sắc sợ.
Tam Đức hoà thượng nói:
- Hiền đệ đừng nghe lời ấy. Xin hãy nhãy lên nóc chùa toan bề đào tẩu thì hay hơn.
Hồ Huệ Càng vừa muốn ra sân đặng có nhãy lên nóc chùa, xảy thấy một người chạy vào.
Hồ Huệ Càng liền hỏi người ấy rằng:
- Nhĩ ngã vô thù, cớ sao mi muốn đối đầu với ta làm chi vậy? Vậy chớ tên mi, họ mi là chi, phải nói cho ta biết.
Người ấy nói:
- Ta là Cao Tấn Trung, đồ đệ của Bạch Mi đạo nhơn. Hôm trước ta gặp sư huynh ta là Phương Khôi, sư huynh ta nói mi ở xứ nầy nhiễu hại bá tánh mỗi ngày cho nên ta phải đến đây đặng có làm phước cứu bá tánh.
Nói rồi liền huơi đao nhảy tới chém Hồ Huệ Càng.
Hồ Huệ Càng liền nhãy dang ra tránh khỏi, rồi lại dùng thế "Lão ưng thám hoa" mà đâm Cao Tấn Trung.
Cao Tấn Trung gạt ngọn đao ấy rồi nhãy dang ra.
Hồ Huệ Càng nghĩ thầm rằng:
- Người nầy võ nghệ cao cường nếu vậy ta đã gặp nhằm đối thủ rồi.
Bèn dùng thế "huê đao" mà phĩnh Cao Tấn Trung, song le Cao Tấn Trung đã thạo biết nghề ấy, cho nên mĩm cười mà rằng:
- Mi dùng thế huê đao đó phĩnh ta sao đặng. Dễ tưởng ta không biết phá thế ấy hay sao?
Bèn đứng ngay thẳng dùng một thế, nữa thì giống Đồng tử bái Quan Âm, nữa thì giống Kim kê độc lập chờ cho Hồ Huệ Càng múa đao gần mình thì dụng thế "Võ đả tân huê" nạt một tiếng lớn mà chém xuống cánh tay Hồ Huệ Càng.
Hồ Huệ Càng không thế giải kịp, túng phải quăng đao mà chạy.
Nguyên phép phá huê đao đó, trừ Chí Thiện thiền sư, Bạch Mi đạo nhơn, Ngũ Mai đại sư và Phùng Đạo Đức thì duy có một mình Cao Tấn Trung biết phá mà thôi.
Lúc ấy Hồ Huệ Càng bị Cao Tấn Trung phá thế huê đao, thì biết mình không thể thâu đao lại đặng, duy có một thế quăng đao chạy thì mới khỏi chết. Vì vậy cho nên Hồ Huệ Càng mới phải quăng đao ra sàn, muốn nhãy lên nóc chùa tẩu thoát.
Té ra phía ngoài ấy có bọn cung nỏ thủ chực sẳn, chúng nó thấy có một người ở trong chạy ra không dùng ám hiệu thì biết không phải là Phương Đức và Cao Tấn Trung, bèn giương cung bắn như mưa.
(Nguyên lúc đến vây, Cao Tấn Trung đã dặn ám hiệu cho nên bọn cung nỏ thủ cứ đó mà làm!).