- Bây giam Bạch Long tại đâu, chỉ ra cho mau kẻo mà chết.
Bọn ngục tốt khóc rằng:
- Chúng tôi không đám tự chuyên, để đợi lịnh Tri huyện thì mới dám tha.
Châu Nhựt Thanh thẳng vào trong ngục kêu lớn rằng:
- Bạch huynh ở đâu, có tôi là Châu Nhựt Thanh đến cứu.
Bạch Long nghe kêu rất mừng lật đật đáp rằng:
- Có tôi ở đây.
Châu Nhựt Thanh chạy lại bẻ xiềng cho Bạch Long rồi hỏi rằng:
- Còn Quách Lễ Văn ở đâu?
Bạch Long kêu Quách Lễ Văn rằng có Châu lão gia đến cứu hiền đệ đây nầy.
Quách Lễ Văn nghe kêu run rẩy lập cập.
Châu Nhựt Thanh chạy lại bẽ xiềng khiến Bạch Long cỏng Quách Lễ Văn chạy theo mình thẳng tới huyện nha.
Thiên tử xem thấy Châu Nhựt Thanh đã cứu Bạch Long và Quách Lễ Văn ra khỏi ngục rồi thì đứng giữa Huyện nha nói lớn rằng:
- Bớ Tri huyện, ta dung thứ cho ngươi một phen nếu ngày sau ngươi còn như vậy thì ta không dung nữa.
Nói rồi liền bước ra cửa hỏi Bạch Long rằng:
- Bây giờ tính phải đi đâu?
Bạch Long nói:
- Nay đã ra việc như vầy thì ở đây không đặng, tôi tính về nhà em tôi đem theo tiền bạc chút đỉnh dắt gia quyến chạy qua xứ khác mà ở.
Thiên tử nói:
- Không nên đâu, nếu làm như vậy thì phải bỏ hết sự nghiệp của Quách Lễ Văn. Thôi, thôi, cứ việc ở đây. Chẳng cần phải qua xứ khác. Nếu có việc lớn bằng trời thì ta giúp sức cũng đặng.
Bạch Long nói:
- Nếu tính không đi xứ khác, thì xin mời nhơn huynh lại nơi nhà em tôi, như có việc chi gấp rút, chúng ta hiệp sức trở đương.
Thiên tử phen phải, bèn khiến Châu Nhựt Thanh trở lại khách điếm, lấy hết hành lý rồi hiệp một đoàn thẳng tới nhà Quách Lễ Văn.
Ðến nơi mẹ của Quách Lễ Văn thấy con về đặng thì lòng rất vui mừng, lật đật chạy ra hỏi thăm sự cớ.
Bạch Long sợ Quách Lễ Văn nói thiệt thì cô mình kinh hải, bèn tiếp lấy đáp rằng:
- Nhờ có Cao lão gia kiếm phương giải cứu cho nên anh em tôi mới ra khỏi ngục. Xin cô cứ việc tạ ơn người cứu mà thôi, còn điều chi khác không cần phải hỏi làm gì.
Mẹ của Quách Lễ Văn nghe nói như vậy thì lạy Thiên tử mà tạ ơn.
Giây lâu có tên gia đinh về báo rằng:
- Tôi nghe thiên hạ đồn nói người Bắc Kinh phá ngục cứu tướng công, bây giờ Tri huyện đã đi báo cùng quan tỉnh, nội vài ngày nữa ắt có quan binh đến bắt chớ chẳng không.
Quách Lễ Văn nghe báo run rẩy lập cập, bèn than với Thiên tử rằng:
- Họa của tôi thì để tôi chịu một mình, lão gia làm chi như vậy ắt là chẳng khõi liên can.
Thiên tử nói:
- Để ta làm một phong thơ khiến Châu Nhựt Thanh đem đến Cang châu giao cho Tuần phủ, thì ắt bình yên vô sự.
Bèn làm một phong thơ khiến Châu Nhựt Thanh đem đến Cang châu.
Nói về Tri phủ Gia Hưng tên à Dương Trường Kỳ, tuy là khoa mục xuất thân, nhưng võ nghệ cao cường ít ai bì kịp.
Ngày ấy Tri huyện chạy đến thuật rõ sự tích với Tri phủ.
tri phủ lật đât điểm binh kéo đến vây nhà Quách Lễ Văn.
Thiên tử xem thấy quan binh kéo tới vây nhà thì lật đật ra trước cửa ngỏ nói với Tri phủ rằng:
- Ngươi làm Tri phủ, hưởng lộc Triều đình, sao không xem xét, để cho Quách Lễ Văn bị tội rất oan, nay ta đã cứu nó khỏi ngục, ngươi còn đem binh tới đây làm gì.
Tri phủ nghe nói nỗi giận hươi roi xốc tới đánh Thiên tữ.
Thiên tử huơi roi cự lại.
Hai đàng đánh nhau hơn mười hiệp, Thiên tử nạt một tiếng lớn.
Tri phủ bải hoãi tay chơn, huơi roi không nổi, lòng lấy làm lạ.
Bèn quày ngựa chạy dài.
Nguyên Thiên tư là chúa. Tri phủ là tôi, tôi không phép cự với chúa, cho nên chư thần xui khiến tay chơn bản rủn đặng cho Tri phủ thất kinh mà chạy.
Lúc ấy quan Tuần thành là Lý Đắc Thắng thấy Tri phủ thua thì giục ngựa xốc tói đánh với Thiên tử.
Còn bọn quan quân áp lại vây phủ.
Bạch Long thấy vẫy ráng sức trợ chiến, nhưng quả bất địch chúng, Bạch Long bị Lý đắc Thắng đánh xuống một roi liền sa xuống ngựa.
Bọn quan quân áp lại bắt Bạch Long mà trói.
Thiên tử thấy Bạch Long bị bắt lòng đà kinh hải, song cũng ráng sức cự địch.
Khi ấy Thổ địa, Sơn thần lòng sợ Thiên tử bị thương, bèn chạy đi kiếm người cứu giá.