- Nguơi bị khốn bấy lâu, nay đã đến ngày phát tích. Vậy phải mau mau chạy ra cứu giá đặng có lấy chữ công danh với đời.
Nói rồi thì đạp người ấy một đạp.
Người ấy giựt mình thức dậy, ngồi nghĩ rằng:
- Thánh thần mách bão, lẻ cũng phải vâng, song le không biết thánh giá ở đâu đặng đi cứu.
Lúc đương suy nghĩ, xảy nghe có tiếng la ó vang dầy.
Người ấy đứng dậy ra cửa xem thấy có mặt người vừa đánh vừa chạy, một tốp quan quân rượt theo vây phủ, người bị thua đó tả xông hữu đột coi sức đã mệt, nhưng ra cũng không khỏi.
Người ấy xách cây đòn gánh bằng sắt, chạy ra xông vào trong đám quân sĩ, đánh phá một hồi, quân sĩ cự địch không lại, vở chạy tứ tán.
Nguyên người say rượu đó tên là Hồng Phúc hiệu là Thại kim cang, võ nghệ cao cường, khi trước ông nội là quan Đề đốc nơi Cam Túc, để lại sự nghiệp truyền lần đến tay Hồng Phước. Cha mẹ mất sớm, Hồng Phước không biết gìn giử, cờ bạc rượu chè phá hết của cải. Bây giờ nghèo túng mới phải đốn cũi đổi tiền độ nhựt. Cây đòn gánh bằng sắt đó, nguyên là cây roi thường cầm thuở nay.
Tri phủ và Lý Đắc Thắng thấy vậy nỗi giận áp lại đánh với Hồng Phước, song đánh không lại, cũng phải giục ngựa chạy dài.
Hồng Phước thi lễ cùng Thiên tử và hỏi sự tích.
Thiên tử nói:
- Khoan đã, khoan đã, hãy trở lại nhà Quách Lễ Văn cứu luôn gia quyến của nó, kiếm chổ tị nạn xong xuôi, tôi sẽ tỏ bày duyên cớ cho nghe.
Bèn dắt Hồng Phước trở lại nhà Quách Lễ Văn.
Đi đọc đàng, lại gặp một bọn quân sĩ trói ké Bạch Long dẫn đi.
Thiên tử vừa muốn ra tay giải cứu, Hồng Phước biết ý nhảy tới đánh họn quân sĩ vở chạy tứ tán, rồi mới bước lại mở trói cho Bạch Long.
Ba người vầy đoàn trở lại nhà Quách Lễ Văn, dắt hết gia quyến của Quách Lễ Văn kiếm nơi tị nạn.
Đi đặng năm bảy dặm đường, Thiên tử hỏi Quách Lễ Văn rằng:
- Ngươi có nhà nào quen lối nầy thì dắt chúng ta vào đó tạm nghỉ.
Quách Lễ Văn nói:
- Còn chừng một dặm nữa thì tới nhà một người bằng hữu của tôi tên là Huê Kỳ.
Thiên tử nói:
- Vậy thì vào đó nghĩ nột đêm, rồi mai sẽ tính.
Quách Lễ Văn dắt Thiên tử và nội bọn kiếm nhà Huê Kỳ đi tới.
Lúc ấy trời tối như mực đường sá quanh co.
Quách Lễ Văn vốn đã thuộc đường, song cũng phãi lầm đôi ba chỗ rồi mới tới nhà Huê Kỳ đặng.
Đến nơi, Huê Kỳ mừng rỡ rước vào hỏi thăm sự tích.
Quách Lễ Văn thuật rỏ nguồn cơn cho Huê Kỳ.
Huê Kỳ kinh hãi lòng không muốn chứa, song thấy Quách Lễ Văn tới đã lở rồi cũng không lẻ đuổi bèn than rằng:
- Nhà cửa tôi đây không phải là chật hẹp gì, nhưng đại ca ở lâu chổ nầy không đặng, tôi e chẳng mai, thì mốt ắt có quan binh đến bắt. Vậy xin đại ca tạm đở một đêm, ngày mai phải đi chổ khác.
Thiên tử thấy Huê Kỳ sợ sệt như vậy thì an ủi rằng:
- Túc hạ chẳng nên sợ sệt làm gì, dầu có việc chi tôi với Bạch Long gánh vác cũng nỗi.
Hồng Phước nói:
- Một cây đòn gánh của tôi đây, dầu có ba vạn hùng binh đi nữa tôi cũng không sợ.
Huê Kỳ thấy mấy người đều nói cứng cỏi như vậy thì cũng bớt lòng sợ sệt. Bèn hối gia đinh dọn cổ ra thết dài.
Nói về Tri phủ là Dương Trường Kỳ, quan Tuần thành là Lý Đắc Thắng bị thua Hồng Phước, kéo binh về thành mà thương nghị với nhau rằng:
- Chúng ta binh gia rất đông mà cự không lại đôi ba đứa du thủ như vậy thiệt là ức lắm.
Tri huyện nói:
- Nội đêm nay chúng nó chạy cũng chưa xa, bây giờ ta phải niêm phong nhà của Quách Lễ Văn, rạng ngày ta đem binh truy cản.
Tri phũ khen phải. Bèn đến niêm phong tài vật trong nhà Quách Lễ Văn rồi mới trở về nha môn an nghỉ.
Nói về Châu Nhựt Thanh đem thánh chĩ giao cho quan Tuần phũ là Cung Ôn Như.
Cung Ôn Nhu dọn bàn hương án đọc thánh chỉ rồi thì mời Châu Nhựt Thanh ngồi lại mà hỏi rằng:
- Khi Thiên sứ ra đi thì Thánh thượng có đặng bình an hay không?
Châu Nhựt Thanh tỏ bày việc trước cho Cung Ôn Như nghe.
Cung Ôn Như nói:
- Vậy thì Thiên sứ phải mau mau trở về đặng tôi sai người đem binh cứu giá.
Châu Nhựt Thanh từ giã lui ra.
Về tới nhà Quách h Văn, Châu Nhựt Thanh thấy trong nhà vắng tanh mà lại niêm phong các cửa thì thất kinh bèn nghĩ rằng:
- Nếu vậy Thiên tử đả bị bọn nầy bắt rồi còn gì đâu!
Bên đi dọc theo lối xóm hỏi thăm bá tánh.
Bá tánh tỏ bày việc trước cho Châu Nhựt Thanh nghe.
Châu Nhựt Thanh rất mừng. Bèn đi theo phía ấy mà kiếm Thiên tử.